Sống Lại Lần Nữa Ở Tận Thế

Chương 56: No 56

Editor: Mai Tuyết Vân

Nghỉ ngơi một lát, Bạch Nhược Oánh cảm thấy cơ thể mình không sao, lúc này quân đội cũng quyết định lên đường. “Hả, Mặc Doãn Cuồng đâu rồi?’’ Mặc Doãn Cuồng biến mất thu hút sự chú ý của quan chỉ huy, anh ta đến tìm Bạch Nhược Oánh, bỏi vì Mặc Doãn Cuồng vì cô mới đi theo, nơi này chỉ có mình cô là thân thiết với anh.

“Tôi cũng không rõ lắm, anh ấy nói muốn rời đi, sau đó không thấy đâu.’’ Bạch Nhược Oánh không có tinh thần nói.

“Haizz, thật đáng tiếc, ai bảo anh ta không phải người của căn cứ chúng ta, nhưng thôi vậy, nhiệm vụ lần này phải tiếp tục.’’ Nói xong sĩ quan trưởng lắc đầu có chút thất vọng rồi rời đi.

“Hả, sao Mặc Doãn Cuồng lại rời đi? Tôi còn muốn để anh ta làm em rể mình mà, Tiểu Oánh, cậu sao vậy, giống như không có tinh thần vậy.’’ Lưu Minh nghe Bạch Nhược Oánh nói xong, đi lên trước, nghiêm mặt nhìn thần sắc tái nhợt của Nhược Oánh, quan tâm hỏi.

“Tôi không sao, có thể là ngủ không ngon giấc, đúng rồi, chúng ta mau thu dọn đồ đạc, bên kia chuẩn bị lên đường.’’ Nhìn Bạch Nhược Oánh không có chuyện gì lớn, Lưu Minh đi thu thập đồ đạc. Nhưng lần này lên đường, lại có thêm một người, chính là cô gái trên xe bán tải Hàn Tinh Nhi. Không biết làm thế nào cô ta có thể thuyết phục được quan chỉ huy, nhưng quân đội đã quyết định như vậy, mọi người cũng không có ý kiến.

Hàn Tinh Nhi nhìn một đám người ngồi trên xe, quan sát cẩn thận. Cô gái mặc áo lông trắng (Bạch Nhược Oánh) sắc mặt tái nhợt, xem ra rất yếu đuối, khí chất và khuôn mặt không tệ, nhưng bên cạnh cô ấy đến một người đàn ông cũng không có. À, có một người, vừa nhìn đã biết là thụ, hừ, không có đàn ông vây quanh, như vậy chắc cũng là nữ phụ, xem ra không có tí sát thương nào, loại.

Cô gái thanh thuần bên kia (Vương San San), nhưng trong đôi mắt của cô ta lại thỉnh thoảng toát lên vẻ mị hoặc, cô nên cẩn thân, có thể là nữ chính. Nữ chính mạt thế là ai, chính là người thích giả vờ đơn thuần nhất. Còn cô gái bên cạnh (Thiện Lăng Băng), bộ dạng cũng tạm, bên trong ánh mắt đều là ghen tỵ, khiến cô ta xấu xí muốn chết, dáng vẻ này là tình yêu nữ phụ không thể chiếm được nam chính, loại.

Còn soái tỷ lạnh lùng (Lãnh Thanh Thanh) trong mắt chỉ có người đàn ông áo đen, nữ chính mạt thế thường không phải soái tỷ, loại. Cô gái cuối cùng trong xe (Phương Di), nịnh nọt, hừ càng phải cẩn thận, người như vậy dù không phải nữ chính, cũng không chừng có thể phá hỏng chuyện của nữ chính, cẩn thận.

Tiếp theo, Hàn Tinh Nhi nhìn toàn bộ đàn ông trên xe, hai người đàn ông này (Lưu Minh và Nguyên Ưng) vừa nhìn đã biết là một đôi, loại. Còn người này dáng vẻ không tệ (Hình Phong), nhưng có vẻ không dễ tiếp xúc, huốn chi bên cạnh còn có một cô gái, về phần những người khác đều không có phong cách của nam chính, đột nhiên, ánh mắt của Hàn Tinh Nhi chạm phải Tần Thiên.

Chỉ có người đàn ông này là hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn nhân vật nam chính. Nếu anh ta là nam chính mà nói, xem ra trước tiên cô vẫn nên ôm chặt bắp đùi nam chính thôi. Nghĩ như thế Hàn Tinh Nhi đi về phía Tần Thiên, ngồi xuống bên cạnh anh ta.

“Chào mọi người, tôi là thành viên mới, tên tôi là Hàn Tinh Nhi, là dị năng giả hệ không gian, mong mọi người chỉ giáo thêm.’’ Giọng nói trong trẻo vang lên, Hàn Tinh Nhi biết bây giờ dị năng không gian không nhiều, nên vật hiếm mới quý. Cũng không muốn biểu hiện sự đặc biệt của mình, thu hút sự chú ý của người khác.

Nghe Hàn Tinh Nhi nói mình là dị năng giả không gian, ánh mắt của Tần Thiên sáng lên. Trong tích tắc cũng không ai phát hiện, nhưng lại không qua được mắt của Bạch Nhược Oánh. Lúc này, nghe Hàn Tinh Nhi nói chuyện, Phương Di rất bất mãn. “Không gian của cô rộng bao nhiêu, nên biết, trong xe này có hai dị năng giả không gian đấy.’’ Phương Di lên tiếng, nói đúng vấn đề một số người trong xe muốn biết.

Nghe thấy câu hỏi của Phương Di, Hàn Tinh Nhi làm bộ nhu nhược, ngượng ngùng dè dặt khiến mấy tên đàn ông trong xe chú ý, “Thật ngại quá, không gian của tôi không lớn, mới chỉ có mười mét vuông.’’ Nói xong khuôn mặt khả ái của Hàn Tinh Nhi đỏ lên.

Phương Di ghen ghét, mười mét vuông, còn lớn hơn cô ta hai mét vuông nữa, nhìn ánh mắt của Tần Thiên. Hừ, vừa có gái mới, tất nhiên lại quên mất cô ta. Nghe Hàn Tinh Nhi nói, Tần Thiên ngẩng đầu lên nhìn cô gái bên cạnh mình một chút. Dáng vẻ xinh đẹp đáng yêu, không có sự mê hoặc, nhìn rất sạch sẽ, đơn thuần, hơn rất nhiều so với Phương Di bên cạnh. Nhìn bộ dạng xấu hổ của cô gái nhìn mình, Tần Thiên vui vẻ trong lòng. Vậy mà trên mặt anh ta lại không biến sắc, “Xin chào, mừng cô gia nhập, tôi là Tần Thiên.’’ Không gian này, anh ta không chê nhiều, đương nhiên càng nhiều càng tốt.

Cứ như vậy, một đường đi về phía trước, trên đường gặp phải mấy con zb, đều bị phía bên quân đội giải quyết, cuối cùng đội ngũ cũng đến được căn cứ H. Mới vừa tiến vào căn cứ, xe đã bị chặn lại.

“Bạch Nhược Oánh, giới tính nữ, 21 tuổi, dị năng tốc độ….Tốt lắm, đây là thẻ thân phận của cô.’’ Kiểm tra viên đưa một tấm thẻ cho Bạch Nhược Oánh, “Đây là chứng minh thân phận dị năng giả của cô, không giống người bình thường, họ không có. Dị năng giả có thể dựa vào thẻ thân phận mà được nhận ba bữa cơm miễn phí, người binh thường chỉ có thể nhận lấy một bữa…

Về thức ăn sau này, mọi người phải dựa vào bản thân, căn cứ chỉ phụ trách an toàn cho mọi người, không phụ trách thức ăn, nhưng có thể thông qua nhiệm vụ để lấy lương thực, được rồi, kiểm tra đồ đạc một chút, xong….Có thể vào căn cứ rồi.’’ Kiểm tra viên cầm balo đưa lại cho Bạch Nhược Oánh, lại nói: “Vào căn cứ có cái gì không hiểu, có thể đến công hội, công hội cái gì cũng có….Được rồi, người tiếp theo.’’

Một đoàn người, ngoại trừ kiểm tra xem mình có bị thương hay dị năng thì không có gặp chuyện gì đặc biệt. Vào bên trong căn cứ, mọi người được hoạt động tự do, về phần làm tiếp chuyện gì, dĩ nhiên do phía bên quân đội lãnh đạo tiến hành. Hôm nay, quy mô căn cứ H cũng đơn giản, vì nơi này xung quanh vắng vẻ, khí hậu rét lạnh, nhìn có vẻ không bị xombie quạ xâm nhập.

Bạch Nhược Oánh trên đường đã thử nhiều lần, kêu Ẩm Huyết, nhưng nó lại không có phản ứng. Nghĩ đến khi nào Ẩm Huyết có thể thức tỉnh đây, bản thân cô hiện giờ không có vũ khí thuận tay, Bạch Nhược Oánh nói tiếng với Lưu Minh rồi đi về phía trước. Dọc đường đi, Bạch Nhược Oánh cũng không tìm thấy vũ khí phù hợp với mình, nhưng lại có ít súng đạn, đều là ở trong không gian, mà không vào được thì cũng không lấy đồ ra được. Đi tới đi lui, Bạch Nhược Oánh cảm thấy có mấy cái đuôi theo sau mình, ánh mắt lóe sáng, thả thần thức ra, Bạch Nhược Oánh đi đến nơi vắng vẻ.

“Tiểu thư xinh đẹp, xin dừng bước.’’ Lúc Bạch Nhược Oánh đến con đường nhỏ vắng vẻ, trước mặt cô xuất hiện ba người đàn ông. Cô nhìn bọn họ, trong mạt thế, lại không xanh xao vàng vọt, mặt mũi đỏ hồng. Ngoại trừ dị năng giả còn có con cháu lãnh đạo cấp cao, có thể là ai đây. Nhìn ba người đàn ông trước mặt, quần áo màu mè, cố làm ra vẻ thiếu niên văn nhã, vừa nhìn đã biết không có năng lực gì.

Chỉ dựa vào phú nhị đại*, phía sau hắn lại có hai người to lớn, cũng chỉ là hai dị năng giả cấp hai, nhìn có vẻ là vệ sĩ. Bạch Nhược Oánh một mình như vậy, vốn là cô không nên để ý đến mấy người này. Nhưng mà cô lại nhìn thấy trên người anh ta có một thanh đao, nên Bạch Nhược Oánh đổi ý, đến chỗ vắng vẻ này.

Mặc dù cây đao này không giống Ẩm Huyết, nhưng cũng là bảo đao hiếm có, Ẩm Huyết không dùng được, vậy đúng lúc lấy thanh đao này làm vũ khí của mình. Vừa nhìn dáng vẻ của hắn, sợ rằng cây đao này hắn còn chưa từng dùng qua, gắt sau lưng chỉ để đùa giỡn mà thôi.

Gã đàn ông đứng giữa da^ʍ tà nhìn về phía Bạch Nhược Oánh, mạt thế đã lâu, hắn chưa bao giờ nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy. Còn một mình đi trên đường, hắn cũng không muốn bỏ qua cơ hội hiếm có. Nghĩ thế hắn mang theo vệ sĩ đi theo cô gái, không ngờ cô gái này còn đi đến nơi vắng vẻ, thật là trời giúp hắn.

“Mỹ nữ, một mình em không cô đơn sao, có cần anh đến giúp em không.’’ Không lâu sau, Bạch Nhược Oánh từ hẻm nhỏ đi ra, cầm trong tay thanh đao sắc bén, vác đao lên lưng, đầu cũng không quay lại. Trong con hẻm nhỏ sâu hút kia, ba người đàn ông nằm trên đất, hôn mê.

Không biết bên phía quân đội thương lượng thế nào, chỉ biết cô còn phải ở căn cứ H một thời gian. Bạch Nhược Oánh nghĩ tới Mặc Doãn Cuồng, cô cũng không muốn để thời gian chờ đợi trở nên vô nghĩa. Cô quyết định xem có thể tìm chút chuyện để làm hay không, nghĩ thế cô nhớ đến lời kiểm tra viên vừa nói. Đi tới công hội căn cứ, nhìn bản nhiệm vụ được công bố, Bạch Nhược Oánh quyết định, đến công hội nhận nhiệm vụ.

Bây giờ khí trời đã ấm lên, nhưng căn cứ H nằm sát biên giới, nên nhiệt độ vẫn luôn thấp, Bạch Nhược Oánh nhìn trang phục của mình, suy nghĩ một chút, cô muốn đi về nghỉ ngơi, tìm được Lưu Minh. “Cởϊ áσ lông của cậu ra.’’ Nhìn áo lông đen của Lưu Minh, Bạch Nhược Oánh nói. “Cái gì?’’ Nhìn Bạch Nhược Oánh không biết từ đâu xuất hiện, vừa trở về câu đầu tiên nói là muốn anh cởϊ áσ, Lưu Minh nắm cổ áo mình thật chặt.

“Tiểu Oánh, cậu…cậu làm sao vậy, cậu muốn làm gì?’’ Không phải vì Mặc Doãn Cuồng bỏ đi khiến tinh thần của Bạch Nhược Oánh không ổn đinh chứ? Nhưng cũng không thể là anh được, anh còn xem Bạch Nhược Oánh là em gái, là thần tượng đó. Lưu Minh thực sự nghĩ nhiều rồi. Nhìn bộ dạng nàng dâu nhỏ của Lưu Minh, Bạch Nhược Oánh không có ý định để ý đến con hàng này. Cô cởϊ áσ lông của mình ra, rồi tiến lên, nắm lấy áo của Lưu Minh, dùng sức kéo xuống.

“Tiểu, Tiểu Oánh, cậu, cậu, có gì từ từ nói, không thể như vậy, cậu phải tỉnh táo lại.’’ Nhìn Bạch Nhược Oánh cởϊ áσ của mình, Lưu Minh nóng ruột hét lên. “Sao thế, bánh bao nhỏ, có chuyện gì à?’’ Nguyên Ưng nghe thấy tiếng kêu, nhanh chóng chạy tới, nhìn thấy một cảnh này, Nguyên Ưng cảm thấy trong đầu mình hiện giờ đầy dấu chấm hỏi, đây là tình huống gì?

“Nguyên Ưng, anh…Anh mau nhìn xem, có phải Tiểu Oánh bị trúng tà hay không?’’ Lưu Minh liều mạng nắm lấy áo mình, cầu cứu nhìn về phía Nguyên Ưng. Nghe lời nói của Lưu Minh, Nguyên Ưng trừng lớn, cuối cùng, Bạch Nhược Oánh cũng cởi xong áo lông của Lưu Minh. Quay đầu lấy áo lông của mình ném lên người Lưu Minh, “Áo của cậu, tôi mượn mặc một chút.’’ Nói xong Bạch Nhược Oánh xoay người rời đi, để lại một mình Lưu Minh nhào vào lòng Nguyên Ưng tìm kiếm sự an ủi.