Chung Khấu Châu lấy lại canh thϊếp cảm thấy mình sống lại, xé rách mặt với một nhà đại cữu cữu, không thể ở lại Hầu phủ, chỉ có thể cùng thúc tổ mẫu về quê, Nam thị có chút không vui, còn muốn cầu kiến Đức Dũng hầu.
Nam Sùng Khởi tất nhiên sẽ không gặp nàng, nàng lại lắp bắp chạy đến trước mặt Nam Hoành Đào, nhưng Nam thế tử hiện tại đâu còn nhận muội muội này, không hoà nhã với nàng, Nam thị tự biết không có khả năng lưu lại, vẻ mặt càng thêm buồn bực, dường như rất oán hận nữ nhi.
Nàng như vậy là vì ai, còn không phải muốn Châu tỷ nhi có thể tìm nhà tốt sao, ở trong kinh tốt hơn so với trở lại quê Chung thị, Chung gia ở trong một huyện thành, Châu tỷ nhi trở về, nào có nhân duyên nào tốt.
Vậy mà nữ nhi không nhận tấm lòng của nàng, nhiều ngày xa cách, ngược lại thân thiết với Thạch thị.
Lúc thu dọn đồ đạc, Nam thị bởi vì trong lòng tức giận, động tác rất chậm, Ngụy thị chạy tới, âm dương quái khí nói, "Sao thế, còn muốn ăn vạ Hầu phủ à, nhìn xem xiêm y trên tay ngươi, nguyên liệu này là trong phủ phát năm ngoái, ta nói này, các ngươi kiên cường như vậy thì không cần mang đi bất cứ thứ gì của Hầu phủ đâu."
Nam thị bị nàng nói mát trong lòng khó chịu, lạnh mặt, "Đại tẩu nói, đồ Hầu phủ gì chứ, chẳng lẽ ta không phải nữ nhi Hầu phủ, lại nói, ngươi họ Ngụy, mới là người ngoài, đừng cho là ta không biết, mấy năm nay ngươi vơ vét được đủ béo bở rồi trợ cấp nhà mẹ đẻ mình."
Ngụy thị cả giận, "Con gái gả chồng như nước đổ đi, nào có đạo lý một nữ nhi xuất giá hàng năm ở nhà mẹ đẻ, về lời ngươi vừa nói, tất cả đều là vu tội, mau thu thập đồ đạc rồi rời đi đi."
Nam thị chán nản, Chung Khấu Châu từ phòng mình chạy tới, đoạt xiêm y trong tay Nam thị, "Cữu mẫu nói phải, mấy thứ này, chúng ta không cần."
Nói xong, chỉ thu thập quần áo cũ năm đó của Nam thị, còn có đồ hai mẹ con tự đặt mua, tổng cộng không đến bốn rương, dưới cái nhìn chăm chú của Ngụy thị, phẫn nộ rời phủ.
Nam San nhận được tin các nàng phải đi, cố ý đến tiễn đưa, mấy người Thạch thị hành lễ với nàng, biết nếu không phải nàng ra tay, Mạnh gia không có sảng khoái trả lại canh thϊếp như vậy.
Kỳ thật Nam San chẳng qua là gặp mặt Mạnh Quốc công, kể lại sự tình, tuy rằng là điệt tôn tử của ông, nhưng Mạnh Quốc công lại không phải người bênh vực người mình, nhiều lần bảo đảm sẽ cho nàng một câu trả lời thỏa đáng.
Đối với Mạnh Quốc công, tâm trạng Nam San rất phức tạp, trước kia không có hảo cảm, tiếp xúc vài lần lại phát hiện con người không xấu, trong tiềm thức cảm thấy ông là một người đáng tin cậy, ít nhất khác những người Mạnh gia khác.
Thạch thị giống tưởng tượng của nàng, khôn khéo sang sảng, ở cổ đại mà nói, xem như một nữ tử kỳ lạ, tuy Nam thị là cô mẫu của nàng, nhưng con người Nam thị không tốt, xu lợi lại làm người ta ghét, khó trách sẽ không ở chung được với Thạch thị, có điều trước mắt, Nam thị cũng không có lựa chọn khác, chỉ có thể trở về cùng người Chung gia.
Nam thị sầu khổ, như người khác thiếu nàng mấy vạn lượng bạc, Nam San không muốn quan tâm nàng, chào hỏi với mấy người Thạch thị, chuyển hướng Chung biểu tỷ, "Châu biểu tỷ, về sau nếu có chuyện gì, nhất định phải đưa tin ngay đấy."
Chung Khấu Châu đầy không nỡ, "Đa tạ tam biểu muội, lần này từ biệt, không biết khi nào mới có thể gặp nhau."
Đã nhiều ngày, nàng cùng thúc tổ mẫu ở chung không tồi, thúc tổ mẫu phân tích đủ loại ở quê với nàng, chỉ nói riêng chuyện nhân duyên, tự nhiên kém kinh thành, nhưng bất luận tìm nhà nào đều phải được bà cho phép.
Thạch thị còn tiết lộ, huyện lệnh nơi đó có một công tử, tài học hàng đầu, đang chuẩn bị tham gia kỳ thi mùa xuân, huyện lệnh phu nhân quan hệ tốt với Thạch thị, thật ra có thể suy xét.
Chung Khấu Châu trầm tư một lúc lâu, nàng và nam tử tuấn lãng như tùng trong đầu sợ là kiếp này vô duyên, gật đầu, "Thúc tổ mẫu, Châu nhi nghe người."
Thạch thị cưng chiều nàng thật lòng, bởi vì chất nhi mất sớm lưu lại huyết mạch duy nhất, làm sao cũng muốn tận lực để nàng sống tốt, "Bé ngoan, thúc tổ mẫu sẽ không để con tủi thân."
Nghĩ vậy, Chung Khấu Châu bình thường lại cười với Nam San, "Tam biểu muội, nói không chừng rất nhanh chúng ta còn có thể gặp nhau."
Nam San cũng cười với nàng, "Châu biểu tỷ, tỷ nói đúng, đời người luôn có lúc gặp lại."
"Biểu muội nói đúng, bảo trọng."
"Bảo trọng."
Mắt thấy xe ngựa càng lúc càng xa, xa thành điểm đen nhìn không thấy, phiền muộn cùng mất mát trong lòng Nam San đồng loạt nảy lên, Chung Khấu Châu là bằng hữu đầu tiên của nàng trên thế giới này.
Tuy rằng chưa nói tới có bao nhiêu tình cảm, nhưng cũng là cùng nhau lớn lên.
Cổ đại không thể so với hiện đại, thông tin lạc hậu, giao thông không tiện, có một số người, một khi chia xa, có lẽ cả đời đều sẽ không gặp lại.
Trở lại phủ, nàng vẫn rầu rĩ không vui, Lăng Trọng Hoa thấy bộ dạng ủ rũ của kiều thê, muốn an ủi một chút, nhưng từ trước đến nay bắn lãnh đạm, lại có chút không thể xuống tay.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng hạ nhân, "Bẩm tam hoàng tử, tam hoàng tử phi, bên ngoài có một cô nương tự xưng là bạn tốt của hoàng tử phi cầu kiến, nàng nói nàng tên Khương Diệu Âm."
"Diệu Âm trở lại," Nam San thiếu chút nữa nhảy cẫng, như một trận gió chạy ra cửa, lưu lại bàn tay Lăng Trọng Hoa ở giữa không trung, bất đắc dĩ buông xuống.
Ngoài cửa phủ tam hoàng tử, Khương Diệu Âm mặc nam trang, dáng người cao gầy, làn da đen sạm, giống như một nam tử dãi nắng rầm mưa lâu ngày.
"Oa," Khương Diệu Âm vừa thấy nàng đã kêu lên, "Từ biệt mấy ngày, lau mắt mà nhìn, thay đổi thế này nào dám nhận, dáng người cũng thật đẹp, đúng là một mỹ kiều nương."
Nam San vui vẻ cười to, "Cô cũng là một vị công tử anh tuấn."
Vừa cười nói vừa mời người vào phủ, Khương Diệu Âm dọc đường đi tò mò quan sát, tấm tắc nói, "Trời ạ, sinh thời ta lại có thể đặt chân vào phủ đệ tam hoàng tử, thật là đáng giá."
"Xem cô nói gì vậy, về sau muốn đến, có thể đến bất cứ lúc nào."
"Thật hả, vậy ta có thể thấy tam hoàng tử đẹp đến trời ghét người oán trong truyền thuyết hay không?"
Nam San hơi chần chờ, "Cái này ta không làm chủ được."
"Được rồi, trêu cô thôi," Khương Diệu Âm không khách khí ngồi xuống, hạ nhân lái xe đã sớm nâng một cái rương vào, nàng chỉ tay, "Nè, hạ lễ đại hôn của cô."
"Thứ gì vậy?" Nam San ngửi được mùi thuốc, mở ra xem, quả nhiên tất cả đều là dược liệu.
Khương Diệu Âm ranh mãnh chớp mắt, ném cho nàng ánh mắt cô hiểu mà, "Nghe nói tam hoàng tử không gần nữ sắc, mấy cái này đều là thứ tốt, cô xem đây là tỏa dương, pín hổ, thạch hộc vỏ tím...."
Đây là thuốc tráng dương của nam nhân? Mặt Nam San thiếu chút nữa không giữ được, nam nhân của nàng không ăn mấy thứ này đã gần gϊếŧ chết nàng, nếu dùng mấy thứ này, nàng còn mạng không?
"Cái này, cảm ơn cô ngàn dặm xa xôi mang về, ta nhận trước."
"Nhớ dùng đấy, chỗ ta còn có phương thuốc, dược liệu trong rương đều có, nhưng cô kết hợp sắc rồi dùng, bảo đảm còn hữu hiệu hơn canh thập toàn đại bổ trong cung, thái giám uốn cũng nóng lòng muốn thử, lão hán bảy tám chục tuổi uống cũng muốn cưới thêm tiểu thϊếp, không sợ tam hoàng tử ăn không thông suốt."
Nam San ngơ ngác mà nhìn nàng, ai nói nữ tử cổ đại rụt rè, vị trước mắt rõ ràng còn nhiệt tình hơn nàng, những lời này, nàng cũng có chút ngại nói ra.
Khương Diệu Âm thấy nàng ngây như phỗng, vội vàng vỗ gáy, "Xem ta này, ở nông thôn khám bệnh tại nhà lâu rồi, lại giả nam nhân quá lâu, ngôn ngữ tự nhiên thô tục bất kham, suýt quên mất mình vẫn là một quý nữ kinh thành luôn."
"Mặc dù hơi thô, nhưng lý thì đúng."
Nam San nói xong, hai người nhìn nhau, đều bật cười.
"Đến đây đi, để đệ tử của Y Thánh xem mạch cho cô."
Không cho Nam San từ chối, Khương Diệu Âm ấn tay nàng xem mạch, trong ánh mắt có một tia cười xấu xa, "Xem ra thuốc này tam hoàng tử không dùng được, nhưng thật ra cô đó, hơi mệt mỏi, ta kê đơn cho cô, lại đưa một rương thuốc tới đây."
Nam San cúi đầu, ra vẻ ngượng ngùng, Khương Diệu Âm cười, "Hai người tân hôn nồng nhiệt, có cái gì phải e lệ, nếu là tam hoàng tử thật sự không được, vậy cô nên khóc, hừ, có mấy nữ nhân, đến tuổi làm tổ mẫu rồi còn không biết tiết chế."
Đề tài nhảy đến, nàng không tiếp được, Khương Diệu Âm nói sắp làm tổ mẫu còn không tiết chế là ai?
"Có điều mấy thái y trong cung cũng ấm ức thật đấy, khám ra cái gì cũng không dám nói, một hai phải nói cái gì tức giận công tâm, cần bình tâm dưỡng khí, phi, vì sao không nói thẳng, già đầu rồi bớt động sắc niệm đi, miễn cho hút khô người, hễ tí là té xỉu."
Khương Diệu Âm vừa nói vừa trợn mày, Nam San nghĩ, hay là nàng nói chính là lão bà Mạnh thị.
Ngày đó ở trong cung nàng mắng lão bà một trận, làm lão bà tức giận đi tìm hoàng đế cáo trạng, nghe nói sau đó ở trong cung ngã bệnh, tin tức của Khương Diệu Âm thật nhanh nhạy, mới vừa trở về liền biết được nhiều như vậy, xem ra nàng ấy có người ở Thái Y viện.
"Cánh rừng lớn, chim gì cũng có, nữ nhân thiên hạ cũng thế, có yên ổn ở hậu trạch, cũng có như Hộ Quốc phu nhân, cả đời không gả, tâm gắn với thiên hạ."
Khi Nam San nói đến bốn chữ Hộ Quốc phu nhân nhấn rất mạnh, hơi ám chỉ nhìn Khương Diệu Âm, chớp mắt, Khương Diệu Âm nháy mắt phản ứng lại, cười lớn đấm vai nàng, "Giỏi, đứa bé lanh lợi, chuyện bí ẩn như vậy, sao bị cô phát hiện?"
"Cái này... Trong lúc vô tình đυ.ng phải."
"Ha ha, hương diễm không?"
"Cái này sao, chỉ nghe tiếng không thấy người."
Khương Diệu Âm vỗ tay cười ha ha, "Cô thật là người kì lạ, ta quả nhiên không nhìn lầm người."
Nam San cũng bật cười, "Ta cũng không nhìn lầm người, cô rất hợp tính ta."
Khương Diệu Âm nhéo mặt nàng, "Gương mặt này thật biết gạt người, tam hoàng tử biết gương mặt thật của cô không? Mau mau khai ra."
"Khai cái gì? Hừ, một người mới từ ngoài kinh trở về như cô còn biết chuyện hương diễm của Mạnh thị, đừng nói với ta là Khương Thứ phụ nói với cô, không có phụ thân nào nói mấy cái này với nữ nhi, cô cũng khai thật mau."
"Giỏi, đầu óc rất lanh lẹ, cô đâu phải một con thỏ, rõ ràng là con hồ ly, về cái này, về sau cô sẽ biết."
Trên gương mặt đen anh tuấn có điểm hồng hồng mơ hồ, Nam San trêu đùa, "Có biến, không phải là tình ca ca chứ."
"Cái miệng của cô này, xem ra ta phải phối một phương thuốc, bịt kín cái miệng của cô."
Khương Diệu Âm làm bộ muốn xông tới, Nam San trốn, hai người ầm ĩ một hồi, chờ Khương Diệu Âm rời đi không lâu, quả nhiên phái người đưa tới một rương dược liệu khác, còn kèm phương thuốc, nàng cẩn thận lật xem, mặt đỏ hồng.
Lăng Trọng Hoa đi vào nhìn thấy hai má thê tử đỏ bừng còn ngửi được dược liệu, ánh mắt chợt lóe, liền nhìn ra trong rương đều là thứ tốt để nữ nhân bồi bổ khí huyết.
Bên cạnh còn có một cái rương, tùy ý mở ra xem, ánh mắt ý vị không rõ mà nhìn Nam San, nàng vội vàng xua tay, "Mấy cái này chàng không cần dùng, cũng là Khương tiểu thư đưa tới, cha ta gần đây vội vàng chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân sang năm, hàng đêm khổ đọc, đúng là thời điểm cần bồi bổ cơ thể, không bằng tặng cho cha ta đi."
"Ta thật sự không cần dùng sao?"
Nam San gật đầu như giã tỏi, khuôn mặt đỏ bừng, vô cùng chân thành tha thiết nhìn hắn, "Phu quân chàng không cần dùng mấy thứ này, chàng uy vĩ hùng tráng, kim đao không ngã, long tinh hổ mãnh, một đêm bảy lần, nơi nào cần dùng mấy món này."
Lăng Trọng Hoa nhìn chằm chằm cái miệng đỏ của nàng, mím chặt môi, không nói lời nào.
Nàng làm bộ ôm chặt đùi hắn, quyết tâm liều mạng, mặt dán trên quần hắn, làm nũng cọ sát vài cái, "Ca ca tốt, chàng tạm tha nô gia đi, uống thêm thuốc bổ, nô gia sẽ bị chàng làm chết."
Những lời này nàng cố ý kéo dài âm cuối, giọng nói nũng nịu lại đáng thương nghe vào có cảm giác quyến rũ riêng, làm lòng người ngứa ngáy.
Trong đôi mắt đen của nam tử như có sóng gió động trời đang quay cuồng, bàn tay bế nàng lên, ôm vào lòng, cảm nhận được thân thể căng chặt của hắn, cơ thể Nam San cứng đờ, hơi muốn khóc, cảm thấy mình rất cần được bồi bổ, bằng không sẽ bị ép khô.
Khương Diệu Âm quả nhiên biết rõ lòng nàng, công dụng mấy dược liệu đưa tới quả thực là mưa ngày hạn, than ngày tuyết.
Mắt thấy nam nhân sắp bế nàng về nội thất, nàng cầu xin, "Phụ quân tốt, chàng đừng lăn lộn một mình ta, nếu không chàng triệu hai vị cô nương khác thị tẩm nhé?"
Hai vị cô nương khác?
Gương mặt như quan ngọc của Lăng Trọng Hoa nháy mắt phủ một tầng băng sương, hắn nơi nào có hai vị cô nương khác.
Nam San vươn hai bàn tay trắng nõn, vẫy vẫy trước mặt hắn, "Phu quân, chàng xem, tả cô nương và hữu cô nương, hôm nay chàng có thể triệu hai nàng cùng thị tẩm, hai vị cô nương đồng thời hầu hạ chàng, nghĩ thôi cũng cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ đúng không."
Mặt hắn từ trắng biến thành đen, nhìn dáng vẻ đảo mắt trông mong của nàng, tầm mắt chuyển qua đôi môi đỏ mọng, yết hầu không tự giác trượt lên trượt xuống.
Nam San bị dọa vội vàng cắn môi, đôi mắt nhanh như chớp xoay vài cái, rời đề tài, "Phu quân, lão bà họ Mạnh kia thật đáng ghét, lại dám mơ ước chàng, cần cho bà ta biết tay."
Lăng Trọng Hoa thả nàng xuống, vung tay áo, xoay người đi ra ngoài, khi đi tới cửa, quay đầu lại, hai mắt nhìn nàng, "Vi phu hiện tại đi giải quyết nàng ta, nàng ở trong nhà rửa sạch sẽ hai vị cô nương ngoan ngoãn chờ ta trở lại, còn có... cô nương khác."
Tầm mắt hắn chuyển qua trên môi nàng, Nam San lập tức nhảy dựng lên, chạy như bay đến trước mặt hắn, ôm lấy cổ hắn, cọ bộ ngực no đủ lên người hắn, mắt phượng chớp chớp, "Phu quân, còn có hai vị cô nương đào tử rất duyên dáng, ta sẽ tắm rửa các cô nương ấy sạch sẽ thơm tho."
Nói vừa xong, vội vàng chạy ra, hai tay che mặt, chỉ lộ ra mắt phượng sáng trong lấp lánh, Lăng Trọng Hoa hơi sửng sốt, đuôi mắt nhiễm hồng, thấy nàng xa xa trốn tránh, tựa xấu hổ lại e sợ, trong phong tình mang theo mị sắc, ánh mắt hắn biến thành đen kịt, hít sâu một hơi, nhanh chóng rời đi.