Những con sâu đáng sợ đó không chỉ là thảm họa đối với con người, mà còn là thảm họa đối với các loài động vật biến dị và thực vật biến dị khác.
Dọc theo đường đi, toàn bộ khu rừng im lìm chết chóc, ngoại trừ đống hài cốt trên mặt đất vẫn là đống hài cốt, bóng cây dày đặc bao phủ một mảnh xương trắng, trông rất hoang tàn.
Người đàn ông trầm mặc với vết sẹo trên mặt dẫn bọn họ đến trước tổ ong khổng lồ, giọng run run khó tả: "Chính là nơi này ..."
Hắn vẫn còn nhớ đồng bạn của mình đã bị cắn nuốt, làm vật ký sinh để đẻ trứng, bị các sinh vật sống trong người cắn xé ăn thịt.
Mà hắn ta trở thành một kẻ đào ngũ và bỏ rơi tất cả mọi người, theo cách nói của người Trung Quốc, anh ta vì thế sinh ra tâm ma.
“Ta sẽ dọn đường.” Ngô Kiều Kiều thản nhiên đứng lên nói, tóc vàng cuộn sóng tức âm dương quái khí nói: “Là khách phương xa đến, tôi làm sao có thể để cho khách nhân dò đường, hơn nữa, vấn đề dọn đường này hãy giao nó cho người có thực lực cao, nếu không sẽ dẫn mọi người vào đường chết, sẽ gϊếŧ cả đội. "
Người đàn ông mặt sẹo, ánh mắt vẫn còn tốt, bình tĩnh nói: “ giao cho cô, nữ sĩ."
Người một nhà cũng không cấp cô mặt mũi, sắc mặt tóc vàng cuộn sóng lập tức có chút khó coi.
Ngô Kiều Kiều gật đầu, trên người cô ấy tự nhiên xuất hiện một vòng bảo vệ bằng nước, vòng bảo vệ có màu xanh nhạt, gần như trong suốt, khi ở trên người thì giống như bong bóng, bao phủ toàn bộ cơ thể của Ngô Kiều Kiều ở giữa.
Ngô Kiều Kiều ra chiêu thức ấy đã làm cho tóc vàng cuộn sóng ngậm miệng, ít nhất cô ta vẫn có tầm nhìn, cô ta có thể thấy Ngô Kiều Kiều rất mạnh.
Ngô Kiều Kiều lững thững bước vào, bên trong tổ ong rất tối, toàn bộ cơ thể cô ở trong vòng vải hộ tản ra ánh sáng nhạt, những người phía sau nhìn không rõ lắm.
Kim Minh Vũ búng tay, một cụm lửa rực rỡ bay lơ lửng trên đầu anh ta, giống như một bóng đèn nhỏ.
Thiệu Tình càng trực tiếp hơn, cô lấy hoa đèn l*иg trong không gian của mình cầm trên tay, hoa đèn l*иg phát ra màu hồng phấn trông rất đẹp.
Nhất thời ai cũng đầy thủ đoạn, toàn bộ hành lang đều sáng lên.
Thiệu Tình là người cẩn thận, điều đầu tiên cô nhận thấy không phải là xương trên mặt đất, mà là thứ phản chiếu trên vách đá tổ ong.
Cô duỗi ngón tay ra lau, trên ngón tay còn dính một lớp dinh dính, thứ này không thể tùy tiện ăn, nếm thử cũng không được, Thiệu Tình ngửi thử, có chút ngọt tanh.
Lúc này, cô có chút nhớ Yến Kì Nguyệt, nếu Yến Kì Nguyệt ở đây, cô nhất định có thể nhanh chóng giải quyết nghi ngờ của mình.
Truyện chỉ đăng duy nhất ở https://s1apihd.com/truyen/mat-the-chi-doc-me-quy-bao/
Sau khi bọn họ đi được mười phút, phía trước có tiếng vo ve truyền đến, Thiệu Tình căng tai ra, cô mới biết đó là tiếng vỗ cánh của một loại côn trùng nào đó.
Mà trong tổ ong, tất nhiên, không cần phải nói, ngoài ong, sẽ không có côn trùng nào khác.
“Loại ong độc đó đang tới.” Thiệu Tình nhắc nhở, ngũ quan của cô nhạy bén nhất trong đám người, cho nên cô đã sớm nghe thấy, người khác chưa chắc có thể nghe thấy.
Tóc vàng cuộn sóng kia EQ thật sự không cao, chán ghét nhóm Thiệu Tình đều hiện lên trên mặt.
Vừa nghe Thiệu Tình nói, cô ta liền chế nhạo nói: "Cô là thần côn trong truyền thuyết sao? Tôi không nghe thấy âm thanh nào."
Cô ta không tin, nhưng Ngô Kiều Kiều, người biết thực lực của Thiệu Tình, lại tin. Cô ấy đã sẵn sàng, khi cô ấy giơ tay lên, một quả bóng nước nhỏ và tinh xảo đã xuất hiện trong lòng bàn tay cô ấy.
Năng lực điều khiển hệ nước của cô ấy cũng có thể nói là số một số hai, ít nhất cho đến nay vẫn chưa có người thứ hai sử dụng dị năng hệ thuỷ có thể chống lại cô ấy.
Một phút yên tĩnh trôi qua, ngay khi tóc vàng cuộn sóng chuẩn bị chế nhạo, một đàn ong độc bay vo ve lại đây.
Con ong độc, con nhỏ nhất bằng nắm tay, vỗ cánh bay từ cuối hành lang lại.
Sắc mặt của mọi người đều thay đổi, và người có sắc mặt xấu nhất không ai khác chính là người sống sót, người đàn ông mặt sẹo.
Người đàn ông theo bản năng lùi lại một bước, sau đó cắn răng không lùi bước nữa.
Ngô Kiều Kiều giơ tay, quả bóng nước bay ra, quả bóng nước giống như một quả bóng nảy, sau khi chạm vào con ong độc đầu tiên, nó nảy ra xung quanh trong đàn ong độc.
Kỹ năng này của cô không làm hại bất kỳ con ong độc nào, nhưng nó làm ướt tất cả con ong độc. Ngay sau đó, cô ấy vung tay lên, còn có một cỗ hơi lạnh đánh tiếp.
Tất cả những con ong độc bị quả bóng nước chạm vào ngay lập tức biến thành các tác phẩm điêu khắc bằng băng nhỏ và rơi xuống đất.
Hệ băng là hệ thủy biến dị, theo lý thuyết Ngô Kiều Kiều muốn là dị năng giả hệ thủy bình thường, cô lại tự mình tìm hiểu, lĩnh ngộ được hệ băng.
Không hổ là lão đại bụi gai hoa hồng, không hổ là thần tượng trong lòng của tất cả dị năng giả hệ thủy.
Sau khi con ong độc bị đông cứng mất đi sức chiến đấu, dễ dàng bị tiêu diệt sạch sẽ, trong ánh mắt của đám người nước ngoài đang ngước nhìn, Ngô Kiều Kiều ngẩng cao đầu tự hào dẫn bạn bè đi tiếp.
Bất cứ khi nào sắp gặp phải ong độc, Thiệu Tình sẽ nhắc nhở Ngô Kiều Kiều trước, sau đó Ngô Kiều Kiều sẽ ra tay tuyệt đẹp. Trong mắt đám người nước ngoài, ong độc tử thần đến tay Ngô Kiều Kiều được giải quyết một cách dễ dàng.
“Thường xuyên quá.” Thiệu Tình ước đoán đám ong độc này ra vào rất thường xuyên, theo mùa dường như là mùa ong đẻ trứng.
Nói cách khác, là mùa ong chúa cần thức ăn nhất nên không lạ gì khi đàn ong độc này kiêu ngạo trực tiếp ra tay săn gϊếŧ con người.
Vì ong chúa của chúng lúc này cần rất nhiều chất dinh dưỡng, nhiều thức ăn, để duy trì năng lượng cho quá trình đẻ và ấp trứng.
Khi ong chúa đẻ trứng, đó là thời điểm nguy hiểm nhất cho cả đàn ong, bọn họ đến đúng lúc.
“ Đi tiếp về phía trước là trung tâm của tổ ong, mọi người cẩn thận.” Thiệu Tình nhẹ giọng nói.
Người đàn ông có vết sẹo trên mặt cũng nói: "Ong chúa đang ở trong tổ, chúng ta thật sự có thể gϊếŧ chết ong chúa sao?
Ngô Kiều Kiều nói: "Chúng ta tới là để làm gì? Hiện tại không phải lúc lo trước lo sau, vao đi." Sau đó cô ấy liền dẫn đầu đi vào.
Ở trung tâm của tổ ong là một chỗ giống như đại sảnh, trên bốn bức tường của đại sảnh đều có khe hở nhỏ, ong độc nằm ở miệng khe hở nhỏ.
Ong độc không ngừng bay ra bên ngoài tổ ong.
Con ong chúa khổng lồ đang mang thai nằm trên mặt đất, cái bụng to đến mức không thể cử động được vì đã đến lúc nó đẻ trứng.
Lần trước bọn hắn đến đánh thức ong chúa đang ngủ, cho nên ong chúa nhanh nhẹn hơn, lúc này ong chúa ăn uống phụ thuộc vào ong thợ.
Cái bụng khổng lồ của nó cứ vặn vẹo đẻ hết quả trứng trắng này đến quả trứng khác, rồi một con ong thợ bay đến và mang quả trứng đi.
Có hai cách để ấp những quả trứng này, cách thứ nhất là ong chúa đẻ trực tiếp trứng vào cơ thể của một sinh vật nào đó, ấp trứng nở nhanh, sau khi nở ra ong non sẽ ăn ký thể và lớn nhanh hơn.
Cách thứ hai là những lỗ nhỏ trên vách tường, ong thợ sẽ cho trứng vào những lỗ nhỏ và bịt kín lỗ, sau một thời gian ong non sẽ chui ra khỏi lỗ.
"Đó là ong chúa ..." Ngô Kiều Kiều có chút dại ra nhìn con ong chúa to lớn, một lúc sau mới nuốt nước bọt nói: "Thật là lớn …"
"Có người dẫn đội đi thu dọn ong thợ, còn người khác dẫn đội bao vây và đàn áp ong chúa, đó là sự phân công lao động và hợp tác phù hợp nhất, sau đó câu hỏi đặt ra là ai chịu trách nhiệm chỉ huy đội dọn dẹp ong thợ, ai là người chịu trách nhiệm lãnh đạo tổ bao vây và đàn áp ong chúa.” Thiệu Tình liếc nhìn xung quanh, không có ai nói chuyện, một số người nhìn rõ tình hình hiện tại, chẳng hạn như Ngô Kiều Kiều.
Ngô Kiều Kiều biết rất rõ Thiệu Tình sẽ là người thích hợp nhất để dẫn bọn họ đi gϊếŧ ong chúa, gϊếŧ đàn ong thợ sẽ giao cho những người nước ngoài này, nhưng vấn đề là luôn có những người cho rằng họ là người tuyệt vời nhất, chẳng hạn như tóc vàng cuộn sóng.
Vì vậy, sự khác biệt đã phát sinh.
Tuy nhiên, họ đã kinh động ong thợ, nếu tiếp tục chậm trễ thì không thể thương lượng và không đạt được gì.
“ Các vị cho rằng ong chúa dễ gϊếŧ, a, các vị muốn gϊếŧ ong chúa thì các vị đi thôi, chúng tôi phụ trách thu dọn ong thợ.” Ngô Kiều Kiều nhướng mi nói.
Vốn dĩ gϊếŧ ong chúa là nguy hiểm nhất, họ không muốn ra tay, đó không phải là việc nhà của họ, giúp người khác còn phải xem sắc mặt người khác.
Nếu những người nước ngoài này sống chết phải làm việc đó, hãy để bọn hắn làm! Việc bán mạng, còn coi là chuyện tốt đến mà tranh cướp.
Trong đó vài người nước ngoài xanh sắc mặt còn có chút phát thanh, bọn hắn muốn đi gϊếŧ ong thợ. Ong chúa thoạt nhìn không dễ đối phó, ít nhất ong thợ cũng đã từng có kinh nghiệm, đối phó càng dễ dàng hơn.
Nhưng tóc vàng cuộn sóng đã mở miệng, muốn phản bác người của chính mình cũng không hay, phản bác vào lúc này nhất định sẽ tỏ ra bọn hắn đặc biệt nhát gan.
Bọn họ chỉ có thể kiên trì đồng ý, lúc này ong thợ đã bị kinh động, trong thanh âm bén nhọn của ong chúa, chúng lần lượt bay về phía Thiệu Tình và những người khác.
“Ong chúa sẽ giao cho các vị, còn những người khác đến bên cạnh tôi.” Thiệu Tình vẫy tay, Ngô Kiều Kiều cùng những người khác tập hợp lại, sau khi mọi người tập hợp xong, Thiệu Tình giơ tay lên, Sáng Sáng liền xuất hiện trên mặt đất.
Quân đội được Sáng Sáng che phủ lập tức cảm thấy thân thể tràn đầy lực lượng, cùng lúc đó, Tiểu Hồng cũng leo lên Sáng Sáng, nó chỉ đi ra thông khí.
Con còn lại lao ra để hóng gió có lẽ là Đại Hoa, ngay sau khi được thả ra, Đại Hoa đã phấn khích đến mức quay tròn hai vòng rồi nhìn chằm chằm vào đám ong thợ xung quanh mà chảy nước miếng.
Sau khi nó trở thành một phần của Thiệu Tình, nó giống như một cái hố không đáy, ăn không đủ no, càng không đủ no thì lại càng thích ăn, chẳng hạn như bây giờ.
Nó nhìn những con ong thợ đang bay đầy trời, nước miếng như mở vòi, chất lỏng ăn mòn tràn lan sắp trào ra ngoài.
“Hôm nay có thể mở bụng ăn.” Thiệu Tình đối với Đại Hoa rất ân cần nói.
Lúc đó, Đại Hoa đang lắc lá đầy phấn khích, cũng phân phó đàn em Tiểu Hồng của mình giúp nó lấy một thức ăn lại đây.
Những người nước ngoài ấy kiên trì đối phó với ong chúa nên họ ngồi dưới gốc cây ung dung thay phiên nhau xử lý ong thợ.
Không trách bọn họ nhàn rỗi, chỉ trách Đại Hoa có sức mạnh như vậy, Đại Hoa đứng trên mặt đất, đóa hoa bắt đầu tỏa ra hương thơm kỳ lạ, đàn em Tiểu Hồng cũng vươn đóa hoa ra tỏa ra một mùi thơm.
Hương hoa của Tiểu Hồng có sức mạnh gây ảo giác, còn hương hoa của hoa lớn có khả năng dụ dỗ, nguyên là do ong chúa đẻ trứng, ong thợ rất hung hãn, sau khi ngửi thấy mùi thơm thì bắt đầu tiến đến vào miệng Đại Hoa .
Đại Hoa đơn giản mà không cần nỗ lực, với đóa hoa mở ra, thức ăn tự đưa vào miệng.
Ngô Kiều Kiều và những người khác hoàn toàn nhàn rỗi, bởi vì không được dùng đến, một Thiệu Tình là đủ, cả đàn ong thợ đều bị cô thu hút.
Bên còn lại thì đáng thương hơn, bọn hắn bị tấn công ngay khi vừa đến bên cạnh ong chúa, con ong chúa đàn ong thợ cao cấp canh giữ.
Những kẻ đáng thương kia, bị ong thợ đuổi theo, trong lòng cảm thấy chua xót, đều đối mặt với ong thợ, sao có thể cách biệt lớn như vậy.
Ngô Kiều Kiều gϊếŧ ong thợ như chơi, ong thợ đuổi theo bọn hắn như chơi, Thiệu Tình ngồi gϊếŧ ong thợ, ong chúa nằm úp sấp và dọn dẹp bọn hắn.
Nhưng tội thì tự tìm, không trách người khác được, dù có cay đắng đến đâu cũng chỉ có thể ứa ra nước mắt nóng hổi trong lòng, ngao ngao kêu hướng lên trên.
Cuối cùng cũng có thể đυ.ng tới ong chúa, bọn hắn lại chết điếng người, bởi vì tuy rằng bụng ong chúa trắng nõn mềm mại, nhưng khả năng phòng ngự rất cao, đòn tấn công của bọn họ đổ bộ vào bụng ong chúa, giống như chơi, không nói về vết thương, thậm chí không thể nhìn thấy một vệt trắng.
Con ong chúa lập tức phát điên vì ăn đau, nằm lăn lộn dưới đất và suýt chút nữa đè chết một dị năng giả hệ lôi gần đó.
Những người nước ngoài ấy không nói nên lời và ứa nước mắt: không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo!