Mạt Thế Chi Độc Mẹ Quỷ Bảo

Chương 212: Tiểu đội mới

Sau khi dặn dò đàn em, Thiệu Tình dẫn Nhị Ngốc, đi tìm Chư Mặc Thần, tụ họp những người khác, lúc này Thiệu Tình phát hiện trong đội có một số người nước ngoài tóc vàng mắt xanh.

Đây là người do quốc gia M cử đi.

Thiệu Tình không có hứng thú với bọn họ, cô cầm một túi dâu khô dựa vào người Nhị Ngốc, thỉnh thoảng đút cho Nhị Ngốc ăn, thỉnh thoảng tự mình ăn một quả, trông cô rất nhàn nhã.

Sau khi mọi người đã đến đông đủ, họ chuẩn bị xuất phát.

Mặc dù Thiệu Tình không hứng thú với mấy người nước ngoài đó, nhưng cô vẫn quan tâm đến nơi mình sắp tới, vì vậy cô vểnh tai lên lắng nghe.

Một vài người trong số họ đang trò chuyện, lần này họ sẽ đi tra xét tổ sâu, nơi lũ sâu bắt đầu trào ra.

Tới đó chắc là nguy hiểm lắm, không biết chết ở chỗ nào, mấy người nước ngoài nhấn mạnh: " Nêu các người sợ chết thì đừng đi, đừng đến nơi rồi muốn rời đi. ”

Thiệu Tình nhét một quả dâu tây khô vào miệng Nhị Ngốc ngáp một cái.

Khi bọn họ khởi hành đã là nửa giờ sau, dù sao những người này cũng quá giỏi tán gẫu.

Người dẫn đội là một thanh niên người nước ngoài, trên mặt có vết sẹo, nghe nói hắn ta là người duy nhất vào tổ ong thăm dò và cuối cùng sống sót trở ra, hắn ta là người quen thuộc nhất, vì vậy lần này hắn ta dẫn đội.

Truyện chỉ đăng duy nhất trên trang web https://s1apihd.com/truyen/mat-the-chi-doc-me-quy-bao/

Từ đây đến tổ sâu còn một quãng đường dài, đi mất khoảng bảy tám ngày, bảy tám ngày này dùng để tôi luyện sự ăn ý.

Tuy rằng Thiệu Tình không nghĩ rằng họ có thể tôi luyện sự ăn ý, dù sao người dân Trung Quốc tin vào phải tộc ta tất có lòng khác.

Còn đối với những người nước ngoài, rõ ràng cũng coi thường bọn họ.

Cả hai bên đều có suy nghĩ của riêng mình, có thể tôi luyện ra độ ăn ý mới là kỳ quái.

Thiệu Tình không quan tâm đến những điều này. Điều cô nghĩ đến bây giờ là con trai ở nhà và nam nhân đanh ở nhà của cô. Con người là những sinh vật rất kỳ lạ. Cũng giống như cô, cô từng là người không sợ chết nhất, cô cũng đã từng đi đầu trong mọi nhiệm vụ, tiếp nhận chức vụ khó nhất, nguy hiểm nhất khi nhận nhiệm vụ.

Sau này, khi có con và người yêu, cô trở nên mềm mại và lo lắng.

Biểu hiện cụ thể là cô ấy bắt đầu nghĩ đến nhiều thứ hơn, thay vì vội vàng liều mạng một cách mù quáng.

Đây có lẽ là sự trưởng thành huyền thoại.

Buổi tối, bọn họ cắm trại ở cùng một chỗ, bởi vì không có đủ lều, bọn họ đều chen chúc bốn năm người vào một lều, Thiệu Tình sẽ không cùng những người khác chen chúc trong lều. Cô dựng lều xong, liền mang theo Nhị Ngốc đi vào.

Người biết cô không ai dám nói lời nào, rốt cuộc thân phận và thực lực của Thiệu Tình đều có, không ai không biết cô tàn nhẫn như thế nào.

Nhưng đám người nước ngoài lại không biết, một cô gái có mái tóc vàng gợn sóng chỉ vào lều của Thiệu Tình bất mãn nói: “Tại sao hai người đó lại có thể ngủ một lều?”

Ngô Kiều Kiều lười biếng nói, “Cái lều đó, do chính Thiệu Tình mang đến, đi đâu cũng mang theo, bất kể ăn ở, đều tính một mình, không tính vào đội. "

Một người nước ngoài lập tức cau mày nói:" Trời ạ, trông cô ta thế này, cô ta không có tinh thần đồng đội, chúng ta là một đội, cô ta tính một mình, tính chuyện gì chứ?"

Nhân viên dân sự ở lại căn cứ phố Tàu dù sao dị năng họ rất thấp, hơn nữa một số còn là người bình thường cũng không thích hợp chiến đấu.

Vì vậy, tất cả dị năng giả đều là những người đã quen thuộc với lịch sử huy hoàng của Thiệu Tình. Hầu như tất cả họ đều tham gia vào trận huyết tẩy của Thiệu Tình ở thủ đô. Bây giờ họ cảm thấy tim đạp hơi nhanh khi nhìn thấy Thiệu Tình, mặc dù không có người sẽ chạm vào rủi ro Thiệu Tình.

Đồng thời, họ cũng đặc biệt muốn nhìn thấy đám người nước ngoài ngạo nghễ này đâm trúng lưỡi dao của Thiệu Tình.

Địa bàn này là của người nước ngoài, cho nên đám người nước ngoài, một đám lỗ mũi hướng lên trời, rất kiêu ngạo, khi đội mới thành lập, tóc vàng cuộn sóng chạy tới và hỏi Ngô Kiều Kiều: "Thiên triều các người, có thực sự không thể ăn sủi cảo ăn liền không? Đi vệ sinh không rửa tay, còn phóng uế ở lề đường sao, còn ở lề đường lề phố tùy chỗ đại tiểu tiện? "

Lúc ấy Ngô Kiều Kiều muốn ném người phụ nữ này vào một bầy chó hoang động dục.

Cái thứ chết tiệt gì!

Nhưng mọi động thái của họ đều sẽ ảnh hưởng đến ngoại giao, nên không ai đứng ra đánh đuổi nhóm người nước ngoài ngạo mạn này.

Thực lòng mà nói, về dị năng, bọn họ thật sự chướng mắt mấy người nước ngoài này, huống chi Thiệu Tình.

Ngô Kiều Kiều trong lòng cầu khẩn: mau đi tìm Thiệu Tình, thái độ ác liệt chút, cô đặc biệt muốn nhìn Thiệu Tình "ba ba" tát vào mặt bọn họ!

Không phụ lòng mong đợi của cô, đoàn người nước ngoài thực sự tìm đến Thiệu Tình, người dẫn đầu là tóc vàng cuộn síng, cô ta rõ ràng rất kiêu ngạo, đại khái đã bị làm hư, cô ta bước đến trước lều nơi Thiệu Tình ở, Đưa tay vén rèm, ngay khi vén rèm lên, một bông hoa lớn vươn ra, hoa văn rất lớn rất diễm lệ, nhưng khi cánh hoa mở ra, những chiếc gai nhọn như răng nhọn lộ ra.

Tóc vàng cuộn sóng bị hoảng sợ, theo bản năng phóng dị năng ra ngoài, trùng hợp cô ta cũng là dị năng giả hệ mộc.

Thứ cô ấy thả ra là một bông hoa màu ngọc bích trắng, là loài cây mạnh nhất trong số những loài thực vật mà cô ta sở hữu, và nó đã là thực vật biến dị cấp bốn.

Sau đó vừa đối mặt đã bị Đại Hoa nuốt vào, mấu chốt là sau khi bị Đại Hoa nuốt vào bụng, Đại Hoa ngay cả ợ lên cũng không, chỉ lắc lắc cánh hoa, phun ra mùi thơm nhàn nhạt, cuối cùng phun ra một ít cặn.

Nếu có miệng, chắc chắn Đại Hoa sẽ nói thẳng: Đúng là đồ dở hơi, chỉ là thứ cặn bã mà thôi! Điều đáng giá duy nhất là tác dụng tương tự như kem đánh răng.

Thứ mà ai đó coi như kem đánh răng mà ăn là thủ đoạn mạnh nhất của tóc vàng cuộn sóng, lúc ấy cô ta liền trợn tròn mắt, há miệng trừng mắt mắt, nhìn Đại Hoa.

Trong trí nhớ nhớ, cô ta chưa bao giờ nhìn thấy một hoa ăn thịt người nào ngầu như vậy. Hoa ăn thịt người không phải là loài dựa vào mùi thịt thối hấp dẫn côn trùng, sau đó cắn nuốt chúng nó hay sao?

Cô ta đã nhìn thấy một số hoa ăn thịt người biến dị, nhưng cô ta chưa bao giờ thấy một con nào tuyệt vời như vậy!

Người gác cổng Đại Hoa rung đùi đắc ý, chủ nhân nói, ai cũng không được phép vào, bên trong cô đang làm chuyện đáng xấu hổ, nếu có ai mạnh mẽ đi vào, nó có thể nếm thử trước.

Tay hoặc chân tùy ý, muốn ăn gì cũng được, chỉ cần lưu mạng là được.

Đại Hoa tỏ vẻ nó nghe lời chủ nhân nhất, chủ nhân nó ăn cánh tay, nó tuyệt đối không bao giờ ăn chân, chủ nhân cho nó ăn một miếng nó tuyệt đối không bao giờ ăn hai miếng.

Nghĩ như vậy, Đại Hoa thò đầu ra, rất nhân tính ngửi mùi trên người nước ngoài tóc vàng cuộn sóng, sau đó lay động lá cây, biểu thị lớn lên ăn không ngon.

Chắc là rắc thêm một chút tiêu và thêm một chút muối thì sẽ ngon hơn rất nhiều.

Đại Hoa nghiêm túc suy nghĩ xem có nên để chủ nhân giúp nó chuẩn bị ít hương liệu trước khi vào cửa không.

Đây là lần đầu tiên ăn người nước ngoài

Tóc vàng cuộn sóng nhìn Đại Hoa có chút kinh hãi, dù sao Đại Hoa thật sự là rất hung tàn, cô ta không Hold được cũng là chuyện bình thường.

Cô không nhớ mình ở đây để làm gì cho đến khi người bên cạnh nhắc nhở cô, cô mới thẹn quá hoá giận hét lên.

"Thiệu tiểu thư, cô có ở trong đó không?"

Thiệu Tình đang thân mật với Nhị Ngốc, tuy rằng vì Nhị Ngốc, bọn họ hiện tại không thể làm nhiều chuyện khác vượt qua 16+, nhưng sờ sờ hôn hôn đát linh tinh, vẫn có thể làm.

Vì cùng Nhị Ngốc thân mật, cô cố ý thả Đại Hoa ra ngoài, trông cửa.

Dù sao người bình thường không làm gì được Đại Hoa, gặp chuyện gì đều có thể để cho Đại Hoa ngăn trước, trong trại này hiện tại không ai có thể vượt qua Đại Hoa.

Cuối cùng, không ngờ có người không vào được nên đã nhảy ngoài cửa la hét, chỉ một hai lần cũng thôi còn la hét liên tục.

Không biết cô vừa cởi hết Nhị Ngốc sao? Đang chuẩn bị nên hạ miệng thì hạ miệng, nên xuống tay thì xuống tay đây!

Đến thực sự là không đúng lúc!

Thiệu Tình mặt âm trầm, vén lên mành: "Có chuyện gì sao?"

Tóc vàng cuộn sóng lập tức nói: “Đúng vậy, tôi có chuyện muốn nói với cô.” Tóc vàng cuộn sóng liếc nhìn liền thấy Nhị Ngốc đang ở trong lều.

Nhị Ngốc bị cởi chỉ còn chiếc quần đùi bên dưới, nước da trắng nõn, nằm ngửa trên giường, với nửa cái chăn che thân.

Đương nhiên, đây không phải mấu chốt, mấu chốt là hai má của Nhị Ngốc ửng đỏ, thần sắc vô cùng hấp dẫn.

Tóc vàng cuộn sóng sững sờ một lúc, sau đó nói: "Chúng tôi hy vọng cô có thể cống hiến lều để hai người vào ở trong đó. Dù sao thì thiếu lều, mọi người đều chen chúc bốn người một cái."

"Không thích ngủ với người khác. "Thiệu Tình lười biếng ngáp một cái:" Nếu là cô chỉ nói như vậy, cô liền có thể rời đi. "

Lều đơn, mỹ nữ và thái độ của Thiệu Tình đều kí©ɧ ŧɧí©ɧ sâu sắc tóc vàng cuộn sóng, cô ta đỏ bừng mặt, nói lớn: " Thực sự không biết người Trung Quốc các cô có hiểu được nghĩa của đoàn đội không, trời ơi, sao tôi có thể ở chung đội với một người ích kỷ như cô, cô chỉ biết cản trở!"

Thiệu Tình cũng không tức giận, bởi vì tức giận với kẻ thiểu năng sẽ chỉ khiến bạn giống như một kẻ thiểu năng. Cô rất bình tĩnh chỉ vào lều sau lưng:" Lều, của tôi."

Sau đó cô chỉ vào Nhị Ngốc ở bên trong: "Người đàn ông, của tôi, nói thế nào tùy cô? Bây giờ cô có thể rời đi, hoặc để Đại Hoa đưa cô đi."

Đại hoa bị điểm danh vô cùng thích thú bước ra, những cánh hoa khổng lồ đang mở ra đóng lại, chờ lệnh của Thiệu Tình, nó đại khai ăn giới.

Tóc vàng cuộn sóng hiển nhiên sớmđã bị Đại Hoa doạ sợ, cô ta nuốt nước bọt, tức giận nói: “Dùng lời của người Trung Quốc các cô chính là không thể nói lý!"

Sau đó liền nổi giận đùng đùng rời đi.

Ở lén chờ xem kịch vui nhóm người Ngô Kiều Kiều đều có chút thất vọng, tại sao không đánh nhau? Thậm chí còn không bắt đầu!

Đại ma vương khi nào thì thay đổi tính tình?

Đại ma vương tỏ vẻ trong lều vẫn còn một tiểu mỹ nhân đang đợi cô lâm hạnh, làm sao có thời gian đối phó với một kẻ thiểu năng.

Quan tâm đến thiểu năng trí tuệ, sẽ trở nên thiểu năng trí tuệ.

Thiểu năng trí tuệ thì bị tát cho chết hoặc ném ra xa không để ý, ngoài ra các giải pháp khác đều không đúng.

Sau đó Thiệu Tình vỗ về Đại Hoa tỏ vẻ nó đang làm tốt, vì vậy cô trở lại trong lều, Nhị Ngốc ngoan ngoãn nằm trên giường, khi Thiệu Tình đi, tư thế của anh ấy là gì? Khi Thiệu Tình trở lại, anh vẫn tư thế đó.

Thiệu Tình đau lòng lên giường, nâng cằm Nhị Ngốc cho hắn một cái hô yêu: "Chúng ta tiếp tục......"

Đợi lúc Thiệu Tình lưu luyến đi ra nấu cơm, Nhị Ngốc đã ngồi ở trên giường, đầu tóc lộn xộn, dấu dâu tây lộ ra khỏi đường viền cổ áo, trông anh giống như một thiếu nam nhà đàng hoàng vừa mới bị...

Thật lâu sau, anh mới phản ứng trì độn táp táp đầu lưỡi, A Tình thật ngọt ngào!

Thiệu Tình biết rất rõ Ngô Kiều Kiều và những người khác là lý do tại sao làn tóc vàng cuộn sóng đến tìm lỗi, cô cũng có thể đoán được hai phần tâm tư của nhóm người Ngô Kiều Kiều.

Suy cho cùng, trong đám người, cô là người duy nhất không ăn cơm nhà nước, nên muốn làm gì thì làm, không cần phải suy nghĩ xem sau khi làm chuyện này hậu quả sẽ như thế nào.

Nói trắng ra chính là có thực lực tùy hứng.

Nhưng cho dù nhóm Ngô Kiều Kiều không có ác ý, Thiệu Tình cũng không thích cảm giác bị sử dụng như một xạ thủ.

Tâm nhãn của cô thật ra rất nhỏ, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, một cô gái nhỏ báo thù từ sáng đến tối cũng không muộn.

Vì vậy, khi nấu ăn, cô cố tình để hương thơm tràn ra, đồng thời đứng xuôi chiều gió để hương thơm bay theo gió bay tới lỗ mũi của mỗi người.

Trừ bỏ Chư Mặc Thần, vài người Ngô Kiều Kiều đều mang vẻ mặt tuyệt vọng, đắc tội đại ma vương, sẽ không có kết cục tốt!

Kim Minh Vũ chóp mũi giật giật, vẻ mặt thèm nhỏ dãi: "Tôi ngửi thấy mùi thơm của gà hầm nấm ... còn có thịt lợn xào rau diếp, thịt lợn xào măng, mùi hương này có lẽ là đầu thỏ om."

Ngô Kiều Kiều bị anh ta nói nước miếng chảy ròng: "Nếu tôi có thể có một bát cơm trắng ăn với những món ăn này ... không! Một bát cơm trắng không đủ, ít nhất là năm bát!"

Sau đó Thiệu Tình bình tĩnh mở nồi và lấy cơm trắng sáng ra, cơm kia trông rất đẹp, mỗi hạt cơm trong suốt sáng bóng, sửa đầy một bát đến khi có ngọn, đến lúc đó thêm một ít nước thịt trộn lẫn, rất ngon.

Đám người Ngô Kiều Kiều, cắn vạt áo, túm nút thắt, đều hận không thể che mũi và mắt của mình lại.

Nhất là sau khi nhìn đám người Thiệu Tình ăn gì đó, bọn họ thấy rồi không cách nào nuốt miếng lương khô trong miệng.

Đó là thứ có vị giống như nhai sáp.

Mùi hương cứ xộc vào mũi khiến bọn họ không thể buông tâm mà cắn miếng lương khô trên tay, cả mắt lẫn mũi đều bị hấp dẫn.

Ngô Kiều Kiều nước mắt lưng tròng nhìn Thiệu Tình cầm một cái khay lớn có vài món và ba bát cơm, cô vừa bước vào vừa hô lớn: “Mặc Thần, đến giờ ăn rồi, đừng quên lúc vào giúp tôi mang nồi cơm vào. ”

Chư Mặc Thần trả lời đi tới, đối mặt với tất cả những ánh mắt ghen ghét hâm mộ, sau đó đem nồi cơm đi vào.

Ngô Kiều Kiều vươn mũi, ước gì có thể theo mùi thơm vào trong lều.

Nhưng hương thơm ấy dần dần tan biến, chỉ còn lại một mùi nhàn nhạt trong không khí, Ngô Kiều Kiều đã vô số lần hối hận vì đã không quen Thiệu Tình trước Chư Mặc Thần một bước! Bằng không bây giờ cô chính là người ăn mảnh với Thiệu Tình!

Kim Minh Vũ lấy ra nửa chai Lao Ganma* từ trong kho của mình, sau đó múc một ít ra để ăn, đưa phần còn lại cho Ngô Kiều Kiều: "Tôi cũng giữ lại kho này, thường dùng khi tôi ở dã ngoại, lấy ra ăn với cơm, chia cho cô một chút."

Ngô Kiều Kiều:QAQ

Tôi không cần Lao Ganma, tôi muốn Thiệu Tình.