Nếu người thường nhìn thấy tình cảnh này, sợ là có thể bị dọa ba hồn đi mất hai hồn, Thiệu Tình lại rất bình tĩnh, cô dừng bước, quay người lại liền nhìn thấy một bàn tay tái nhợt không huyết sắc bám vào bên cạnh hố, gân xanh nổi lên, một lát sau, mới có một cái đầu nhô lên.
Đó là một thiếu niên tuổi tác không lớn, khoảng tầm mười bảy, mười tám tuổi, trên trán, chóp mũi đầy mồ hôi trộn lẫn bùn đất và vết máu trông rất chật vật.
Nửa người trên của cậu ta bám vào bên ngoài hố, thở dốc một cái, tạm nghỉ một chút, chuẩn bị tích góp từng chút từng chút sức lực để lại tiếp tục bò ra.
Trước mắt cậu ta xuất hiện một đôi giày trắng, lúc này thiếu niên thật hoảng sợ, cậu ta liều cả tính mạng mới từ trong địa ngục trốn ra, chẳng lẽ vừa ra lại tiến vào hang sói?
Thiếu niên ngẩng đầu, nhìn thấy Thiệu Tình mặt mày thanh lãnh, thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi, ít nhất cậu ta ở căn cứ Thụ Lâm, chưa từng gặp qua Thiệu Tình.
"Vị nữ sĩ này, cầu xin cô có thể đưa tôi đến căn cứ thủ đô được không….." Sau khi thiếu niên nói xong, hơi ngượng ngùng nói tiếp:" Tôi….. Tôi không cho cô được thù lao gì tốt ….."
"Cậu là từ trong căn cứ Thụ Lâm trốn ra? Tôi hỏi cậu mấy vấn đề, nếu cậu thành thật trả lời, tôi sẽ đưa cậu đi căn cứ thủ đô." Thiệu Tình cũng không để ý trên người thiếu niên bẩn hề hề, đem cậu ta kéo ra khỏi hố.
Nơi này rất nguy hiểm, không thích hợp trao đổi, Thiệu Tình mang theo thiếu niên đi vào sâu trong cánh rừng, nơi này không dễ dàng bị người phát hiện, sau đó mới đặt thiếu niên đặt ở trên đất: "Đối với giao dịch dơ bẩn của căn cứ Thụ Lâm này, cậu biết được bao nhiêu?"
Thiếu niên hơi do dự, cuối cùng khẽ cắn môi, nói với Thiệu Tình: "Tôi từ phía Nam đi tới đây, có người thân ở căn cứ thủ đô, tôi vốn chuẩn bị tìm anh ấy giúp đỡ đỡ, trên đường đi lại bị thợ săn của căn cứ Thụ Lâm bắt."
"Cái khác tôi không biết quá rõ, bị nhốt cùng tôi đại khái có năm mươi người, tuổi từ hơn mười tuổi đến hơn hai mươi một chút, trước đó không lâu có hai mươi cô gái bị mang đi, sống chết không rõ, lần này chạy trốn, tôi phải tính toán thật lâu, hôm nay có người mạnh mẽ...... Cưỡng ép một thiếu nữ tuổi không lớn, tôi mượn cơ hội đi lên ngăn trở, quả nhiên đổi lấy một trận đánh, vốn tôi định giả chết, nhưng đột nhiên họ nhận được tin tức gì đó, muốn dẫn tất cả mọi người rời đi, trong hỗn loạn tôi chui vào bao tải, giả dạng làm thi thể, bị đưa ra ngoài." Sau khi thiếu niên cẩn thận suy xét, đem tất cả những tin tức mình biết nói ra toàn bộ, lấy sức lực của cậu ta, rất khó an toàn đi đến thủ đô tìm người cứu, nếu Thiệu Tình rắp tâm bất lương, vậy cậu ta cũng chỉ có thể tự trách mình mắt bị mù, nếu sau khi Thiệu Tình hiểu hết mọi chuyện, thực hiện hứa hẹn, dẫn cậu ta đi thủ đô, như vậy những người đáng thương này, còn có cơ hội lớn được cứu ra.
Cậu ta chỉ có thể đánh cuộc một ván, dù sao tính mạng của cậu ta đều nằm trong tay của Thiệu Tình, cũng không có lựa chọn nào khác.
"Những thủ vệ đó mỗi ngày đổi bốn lần, phân biệt là giữa trưa 12 giờ đổi một lần, buổi chiều 6 giờ đổi một lần, buổi tối 12 giờ đổi một lần, rạng sáng 6 giờ đổi một lần, ngày thường trông coi đều thập phần nghiêm mật." Thiếu niên kể lại nói: "Lúc trước những người bị bắt cùng tôi, đã đã chết rất nhiều, bị mang đi rất nhiều, nay còn lại không nhiều lắm, sau tôi, lại có rất nhiều thiếu nữ thiếu niên bị mang đến, trong đó có mấy người nhan sắc xuất chúng, còn bị trưởng căn cứ Hàn Thụ Lâm mang đi, chỉ sợ là......"
Chờ cậu ta nói xong, hai mắt Thiệu Tình sáng lên, đè thấp thanh âm hỏi: "Cậu có biện pháp liên hệ với cô gái bên cạnh Hàn Thụ Lâm không?"
Sổ sách kia người khác không thể lấy được, nhưng nếu là tình nhân bên cạnh Hàn Thụ Lâm thì có cơ hội rất lớn lấy được.
Thiếu niên chần chờ một chút, sau đó cắn răng nói: "Hỏi tôi nhiều như vậy, cô có thể nói cho tôi biết cô muốn làm cái gì không?"
Đối với hoài nghi của thiếu niên, Thiệu Tình cũng không để ý, cô nói chuyện mình gặp lúc trước ra, sau đó biểu lộ ý nghĩ của mình, cuối cùng mới nói: "Nếu lấy được sổ sách, chứng cớ sẽ tương đối đầy đủ, có thể đem những kẻ có cùng lợi ích qua lại với Hàn Thụ Lâm một lưới bắt hết, cho nên nếu cậu có biện pháp liên hệ với các cô ấy, làm ơn nói cho tôi biết."
Thiếu niên tự hỏi thật lâu, sau đó mới nói: "Tôi có thể liên hệ một người trong số họ, cô ấy gọi là Tạ Xuân Nghiên, chúng tôi bị bắt cùng nhau, cảm tình coi như không tồi, hơn nữa xem tính cách cô ấy, khẳng định nguyện ý giúp chúng ta."
Thiệu Tình gật gật đầu, sau đó nói: "Cậu hiện tại không tiện quang minh chính đại xuất hiện ở căn cứ Thụ Lâm, cậu nói cho tôi biết cách liên hệ với cô ấy như thế nào, sau đó cho tôi một bằng chứng để cô ấy có thể cho tin tưởng tôi, tôi phái người đưa cậu đi thủ đô, chúng ta hai bút cùng vẽ."
Thiếu niên liền nói cho Thiệu Tình biết cách liên hệ với Tạ Xuân Nghiên như thế nào, chờ sau khi thương lượng tốt, Thiệu Tình cầm một bộ quần áo mới ra, để cho thiếu niên thay, mà cô trở về tìm Nghiêm Hán Thanh và Cố Xuyên.
Nghiêm Hán Thanh tự nhiên không cần phải nói, là người rất đáng tin cậy, Cố Xuyên tuy rằng tính tình nhạt nhẽo, hơn nữa rất ít nói chuyện, bản chất cũng là người tương đối đáng tin cậy, Thiệu Tình nói mọi chuyện cho hai người bọn họ, liền đem thiếu niên phó thác cho bọn họ.
Từ nơi này đến kinh đô, mất vài ngày lộ trình, Nghiêm Hán Thanh và Cố Xuyên phối hợp, chỉ cần không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, đưa thiếu niên đến thủ đô là một chuyện dễ dàng.
Nghiêm Hán Thanh cùng Cố Xuyên vừa đi, chuyện đầu tiên Thiệu Tình làm chính là đi liên hệ với Tạ Xuân Nghiên, Tạ Xuân Nghiên tuy rằng bị bắt tới, nhưng cô lớn lên thực xuất chúng, Hàn Thụ Lâm thập phần yêu thương cô, nên cho cô tự do nhất định, để khi cô rảnh rỗi có thể đi dạo ở trong căn cứ, đương nhiên là dưới tình huống có người giám sát, mới cho phép cô đi chung quanh một chút, bất quá Hàn Thụ Lâm không cho cô tiếp xúc với nhóm thiếu niên bọn họ, cô có thể làm, cũng chỉ là ngẫu nhiên nhờ người đưa cho nhóm thiếu niên ít thuốc.
Một ngày này, sau khi Tạ Xuân Nghiên ăn xong cơm chiều, liền chuẩn bị đi ra ngoài tản bộ, phía sau cách cô không xa đi theo hai bảo tiêu, kỳ thật là người giám thị.
Tâm tình Tạ Xuân Nghiên rất phiền muộn, mặc kệ là ai, vì độc chiếm mà bị cầm tù, tâm tình cũng sẽ không tốt, nguyên nhân cô thường xuyên hóng mát ngắm cảnh ở đây, vì nơi này trồng một mảnh hoa, tuy chỉ là ít hoa nhỏ đơn cánh, nhưng khi trồng thành một mảnh cũng khá xinh đẹp, nói chung có thể giảm bớt một chút tâm tình phiền muộn của cô.
Cô đi dạo trong biển hoa một lúc liền ngồi xuống ghế đặt ở trung tâm biển hoa, lúc ngồi xuống mông bỗng nhiên hơi bị cộm, cô duỗi tay sờ một cái, sờ thấy một tờ giấy.
Tạ Xuân Nghiên là người tính cách cẩn thận, cô bất động thanh sắc cầm lấy tờ giấy, thừa dịp hai "Bảo tiêu" không nhìn về hướng bên này, mở tờ giấy ra.
Đọc xong chữ trên giấy, Tạ Xuân Nghiên liền đi về phía WC, hai bảo tiêu vừa muốn đi theo, chợt nghe đến Tạ Xuân Nghiên nói: "Tôi đi vệ sinh các người cũng muốn đi theo?"
Mặt mày của cô trời sinh quyến rũ, giờ phút này lại mang theo một chút sắc bén, hai người rụt đầu, tuy muốn nói gì đó, nhưng thủy chung không dám đắc tội Tạ Xuân Nghiên, dù sao thổi gió bên gối là rất đáng sợ.
Hơn nữa, Tạ Xuân Nghiên một người thường không có dị năng, lại là cô gái thân kiều thể nhược, còn có thể chạy trốn đi đâu?
Tạ Xuân Nghiên một mình đi WC, sau đó gặp Thiệu Tình chờ đã lâu, tuy rằng nơi này dơ bẩn, nhưng là nơi duy nhất hai cô có thể gặp nhau, còn không bị người hoài nghi.
Tạ Xuân Nghiên cảnh giác nhìn Thiệu Tình: "Cô là ai, dùng loại biện pháp này bảo tôi tới nơi này, là muốn làm gì?"
"Tôi là bạn Trình Quan Nghiễn." Trình Quan Nghiễn chính là thiếu niên được đưa đến thủ đô, mặt mày Thiệu Tình nhu hòa một chút, sau đó nói: "Tôi có chút chuyện muốn nhờ cô hỗ trợ."
"Chuyện gì?" Tạ Xuân Nghiên hơi buông lỏng cảnh giác, nhưng như trước vẫn cảnh giác nhìn Thiệu Tình, Thiệu Tình mới nói: "Chuyện là như vậy, tôi nghĩ muốn vặn ngã Hàn Thụ Lâm, cứu những thiếu niên thiếu nữ vô tội này ra, cho nên hy vọng cô có thể hỗ trợ lấy sổ sách từ chỗ Hàn Thụ Lâm ra."
Tạ Xuân Nghiên lập tức càng cảnh giác, cô mân môi nói: "Tôi không biết Trình Quan Nghiễn, cũng không biết cô đang nói cái gì, cô đi nhanh đi, tôi coi như cái gì cũng chưa nghe thấy."
Thiệu Tình cũng biết, cô nói thẳng, khiến cho người ta tin tưởng cô là bạn Trình Quan Nghiễn, sau đó làm cho Tạ Xuân Nghiên làm chuyện nguy hiểm như vậy, Tạ Xuân Nghiên khẳng định hoài nghi.
Cô cũng không cảm thấy Tạ Xuân Nghiên có thể lập tức tin tưởng cô, ngược lại nếu Tạ Xuân Nghiên lập tức tin cô, cô lại thấy lo lắng đây có phải là một cái bẫy hay không, càng lo lắng Tạ Xuân Nghiên có thể làm được hay không.
"Tôi quả thật là bạn Trình Quan Nghiễn, cậu ấy muốn tôi cám ơn cô cho thuốc, còn có Tạ Xuân Hiểu tên này rất êm tai." Thiệu Tình vừa nói như vậy, mày Tạ Xuân Nghiên liền nhíu lại.
Nếu nói chuyện cô đưa thuốc cho Trình Quan Nghiễn, còn có một hai người biết, nhưng cái tên Tạ Xuân Hiểu này, cô cũng chỉ đề cập cùng Trình Quan Nghiễn.
"Quan Nghiễn đâu?" Tạ Xuân Nghiên hơi hữu hảo một ít, hỏi.
"Tôi hôm nay đi tra xét chuyện này, vừa lúc gặp thủ vệ đi vứt xác, Trình Quan Nghiễn giả chết chạy ra, vì thế đυ.ng phải tôi, hiện tại tôi đã cho người hộ tống cậu ấy đi thủ đô, mang theo một ít chứng cớ, dù sao cậu ấy cũng không thích hợp trở về căn cứ Thụ Lâm." Sau khi Thiệu Tình giải thích xong, nói: "Hy vọng cô có thể hỗ trợ, lấy sổ sách kia, sau đó đem những tên đầu sỏ gây chuyện một lưới bắt hết, đừng để một số tên ẩn giấu tương đối sâu tiêu dao bên ngoài."
Tạ Xuân Nghiên suy nghĩ thật lâu, mới nói: "Mỗi ngày tôi sẽ tìm cơ hội xem có thể đem sổ sách lấy được hay không, đầu súc sinh kia đem sổ sách giấu thật sự kín, tôi chỉ có thể cố hết sức."
"Cảm ơn." Thiệu Tình nói rất chân thành.
Tạ Xuân Nghiên lắc đầu: "Thành và không thành còn chưa rõ, tôi chỉ hy vọng cô có thể đem những thanh thiếu niên đáng thương kia cứu ra, càng hy vọng có thể gϊếŧ tên cầm thú Hàn Thụ Lâm này!"
" Tất nhiên." Thiệu Tình lấy một chủy thủ cho Tạ Xuân Nghiên: " Dùng để phòng thân, nếu gặp phải sự cố gì đột phát, nói chung tốt hơn hai tay trống trơn."
Tạ Xuân Nghiên nhận, trước khi đi nói: "Mỗi ngày sau sáu giờ chiều cô cứ tới đây xem, nếu tôi lấy được sổ sách, liền đặt nó đặt ở dưới bồn rửa tay, cô cầm sổ sách, liền nhanh chóng rời đi."
Thiệu Tình nghiêm túc nhớ kỹ, nhìn theo Tạ Xuân Nghiên rời khỏi, mới lặng lẽ đi.
Nghiêm Hán Thanh vừa đi, nấu cơm cũng chỉ có cô, sau khi Thiệu Tình trở về liền làm vài món ăn, tốt xấu không nấu cơm chiều quá trễ.
Ăn cơm chiều xong, vốn mọi người tự trở về nghỉ ngơi, Thiệu Tình lặng yên gọi bọn họ vào trong phòng cô, đương nhiên đây là đã ngoại trừ Phó Cảnh Mạch.
Sau khi gọi mọi người vào, Thiệu Tình nói đơn giản chuyện phát sinh lúc trước lại một lần, cũng đem chuyện cô chuẩn bị làm nói một lần.
Khi lấy được sổ sách rồi, bọn họ phải rời đi, nhưng nếu chuyện sổ sách bại lộ, chỉ sợ sẽ đả thảo kinh xà, làm cho Hàn Thụ Lâm đem người rời đi lần nữa.
Thiệu Tình vốn muốn làm giả một quyển sổ trước vàng thau lẫn lộn, xem có thể kéo dài thời gian thêm một chút hay không, nhưng thời gian căn bản không cho phép, cô không kịp làm như vậy.
Do đó nhất định phải nghĩ biện pháp khác.
Quan trọng hơn là hiện giờ Hàn Thụ Lâm nhìn chằm chằm các cô, đến lúc đó muốn toàn thân trở ra, chỉ sợ không dễ dàng.
Sau khi thương nghị xong, mọi người tự về phòng mình, buổi chiều ngày hôm sau, Thiệu Tình nhìn một cái, sổ sách còn chưa tới, buổi chiều ngày thứ ba, cô cũng đi xem, mãi cho đến ngày thứ sáu, một quyển sổ xuất hiện ở dưới bồn rửa tay.
Thiệu Tình vội vàng cầm sổ sách đi, sau đó chuẩn bị để cho Nhị Ngốc bọn họ rút khỏi trước, về phần cô, cô không thể bỏ đi, cô muốn mang Tạ Xuân Nghiên đi cùng.
Bằng không chuyện sổ sách một khi bại lộ, gặp tao ương đầu tiên chính là Tạ Xuân Nghiên.
Nói như thế nào Tạ Xuân Nghiên cũng mạo hiểm sinh mệnh giúp bọn họ, Thiệu Tình làm sao có thể bỏ rơi Tạ Xuân Nghiên được?
Mấy người Yến Kì Nguyệt hiểu rất rõ Thiệu Tình, biết lưu lại sợ chỉ có thể gây cản trở, liền không có dị nghị gì rời đi.
Bọn họ vừa đi, người bị phái tới nhìn bọn họ chằm chằm, liền lập tức đem tin tức truyền trở về, Hàn Thụ Lâm đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm một hơi, bởi vì Thiệu Tình bọn họ, tựa như một khẩu súng luôn để ở trên ngực hắn, cũng không rời đi cũng không nổ súng, ngược lại càng làm cho hắn hoảng hốt.
Nay nhóm người Thiệu Tình vừa đi, hắn lập tức an tâm không ít, nhưng rất nhanh, Hàn Thụ Lâm liền thay đổi sắc mặt, nhóm người Thiệu Tình rời đi có hai loại khả năng.
Thứ nhất là bọn họ hao phí thời gian quá dài, cũng không có tra được gì hết, vì thế không chuẩn bị tiếp tục lãng phí thời gian, cho nên rời đi.
Thứ hai là bọn họ đã lấy được gì đó, cho nên thỏa mãn rời đi.
Nghĩ như vậy, Hàn Thụ Lâm lập tức phái người đi kiểm tra nơi giam giữ những người đó, xem có xuất hiện vấn đề gì hay không, chờ hạ lệnh xong, Hàn Thụ Lâm đột nhiên lại nghĩ đến một khả năng khác, hắn vội vã về nơi hắn ở.
Bên kia, Thiệu Tình lặng yên đến chỗ ở Hàn Thụ Lâm, theo đạo lý mà nói, nơi này hẳn là nơi phòng ngự nghiêm mật nhất, kỳ thật lại không, ngày thường trong căn cứ không ai dám xúc phạm Hàn Thụ Lâm, hơn nữa Hàn Thụ Lâm là cao thủ đứng đầu trong căn cứ, đại bộ phận cao thủ trong căn cứ đều bị điều đi trông coi "Hàng hóa", cho nên phòng thủ của nơi này, cũng không phải rất nghiêm mật.
Thiệu Tình hơi tốn sức một ít, liền lẻn vào được nơi này, khi Thiệu Tình đến, Tạ Xuân Nghiên đang đọc sách, mặt mày cô như họa, mặc kệ thấy thế nào, đều là một đại mỹ nhân thiên sinh lệ chất, chỉ tiếc từ xưa hồng nhan thường bạc mệnh, cô sinh không gặp thời, nhiều gian nan nhiều khó khăn.
Thiệu Tình lộn vào trong phòng, không kịp nói chuyện cùng Tạ Xuân Nghiên, chỉ nói: "Nhanh lên theo tôi rời đi, Hàn Thụ Lâm rất nhanh sẽ biết sổ sách bị mất."
Tạ Xuân Nghiên cũng không ý muốn rời đi, cô bỏ sách xuống, vòng eo mềm mại dựa vào ghế mỹ nhân, trên khuôn mặt đều là nhu tình: "Trước tôi cám ơn ý tốt của cô, chỉ là cô mang tôi đi theo không được, cô đi đi."
Thiệu Tình không nói, chính là duỗi bàn tay ra, mày nhíu chặt, rất kiên định.
Tạ Xuân Nghiên bụm mặt nở nụ cười, sau đó nói: "Tôi vốn có chồng có con, nay chồng đã chết con cũng đã chết, còn sống chỉ là một hơi, kỳ thật tôi rất muốn tận mắt nhìn thấy Hàn Thụ Lâm chết, đáng tiếc làm không được, cô đi đi, mang chứng cớ đi."
Thiệu Tình còn muốn nói cái gì, đột nhiên có tiếng bước chân vang lên, hơn nữa càng ngày càng gần, cô vội vàng ẩn nấp.
Vị trí ẩn nấp thực xảo diệu, ở ngay dưới mái hiên, cô leo lên cây cột, nếu không phải người cố ý ngẩng đầu nhìn, tuyệt đối không phát hiện được hành tung của cô.
Hàn Thụ Lâm vội vàng trở về, ngay cả Tạ Xuân Nghiên cũng không để ý, đi đến chỗ hắn giấu sổ sách, hắn mở chỗ giấu sổ sách ra, sau đó lắp bắp kinh hãi, sổ sách quả nhiên không thấy.
Biết chỗ hắn giấu sổ sách, còn có thể lấy sổ sách ra cho người khác, ngay cả đoán cũng không cần đoán, chỉ có Tạ Xuân Nghiên.
Đôi mắt Hàn Thụ Lâm đỏ ngầu, hắn túm lấy áo Tạ Xuân Nghiên, cắn răng hỏi cô: "Đồ đâu? Ngươi cho ai!"
Tạ Xuân Nghiên không nói chuyện, chỉ cười, trong mắt ôn nhu tràn đầy, lại không hề độ có ấm.
Lúc này Hàn Thụ Lâm đã nghĩ muốn bóp chết cô, đối với Tạ Xuân Nghiên, Hàn Thụ Lâm rất thích, thích dung túng tính tình của cô, nguyện ý lấy rất nhiều đồ để lấy lòng cô.
Khi còn chưa mạt thế, Hàn Thụ Lâm là một tội phạm, hắn phạm hai tội, tội thứ nhất là cưỡиɠ ɠiαи, còn tội thứ hai là gϊếŧ người.
Gϊếŧ không phải ai khác, chính là vợ hắn.
Bởi vậy có thể thấy, hắn là một người điên rồ như thế nào, nhưng sau Hàn Thụ Lâm mạnh mẽ cướp đoạt Tạ Xuân Nghiên, cũng chưa bao giờ nói chuyện lớn tiếng với cô.
Nhưng Tạ Xuân Nghiên phản bội hắn, đây quả thực cho hắn một đả kích nặng nề .
"Tạ Xuân Nghiên! Ngươi đừng tưởng ta không dám gϊếŧ ngươi!" Hàn Thụ Lâm nghiến răng nghiến lợi nói.
Vẻ mặt Tạ Xuân Nghiên bình thản, nhìn lại là tâm như tro tàn, những người cô yêu nhất chồng và con nhỏ đã chết, hi vọng sống một chút cũng không có, còn sống hay đã chết, có khác biệt gì đâu?
"Ngươi nếu muốn gϊếŧ ta, liền ra tay."
Hàn Thụ Lâm cực hận thái độ bình thản của Tạ Xuân Nghiên, hắn bóp chặt cổ Tạ Xuân Nghiên, tàn nhẫn.
Chỉ mất vài giây Tạ Xuân Nghiên đã bị hắn bóp cổ đến sắc mặt xanh tím, Thiệu Tình không chịu nổi, xoay người một cái vào trong phòng, dưới chân phát lực, đá vào trên vai Hàn Thụ Lâm.
Cô vốn đá vào gáy Hàn Thụ Lâm, nhưng Hàn Thụ Lâm cảm giác được sau đầu có thanh âm phá không, đã nghiêng đầu tránh một chút, kết quả một đá này liền dừng ở trên vai của hắn.
Không thể không nói, là trực giác đã cứu hắn, nếu không chỉ một cú đá này của Thiệu Tình, tuyệt đối có thể đá vỡ đầu hắn.
Từ bả vai Hàn Thụ Lâm truyền ra tiếng răng rắc, dường như là tiếng xương cốt nứt gãy, cũng làm cho hắn thả lỏng tay, buông Tạ Xuân Nghiên ra.
Một đá không thành, Thiệu Tình xoay người lại đá một đá nữa , lần này trực tiếp đá trúng ngực Hàn Thụ Lâm bay đi ra ngoài, cằm dẫn đầu chấm đất.
Tạ Xuân Nghiên ngã ngồi liệt dưới đất, ôm ngực ho khan, sau một lúc lâu mới nói: "Đã bảo cô đi rồi, cô lại trở về làm gì?"
Thiệu Tình kéo cô lên, chuẩn bị mang cô rời đi, trong góc Hàn Thụ Lâm lại đứng lên, vẻ mặt hắn dữ tợn nói: "Một người đều đừng nghĩ đi!"
Hàn Thụ Lâm xông lên phía trước, trước kéo vang còi báo động, còi báo động chói tai, lập tức vang vọng toàn bộ căn cứ.
Ánh mắt Thiệu Tình lạnh lùng, chỉ sợ lập tức sẽ có người lại tới đây trợ giúp hắn, phải tốc chiến tốc thắng!