Thầy Giáo Là Hàng Xóm

Chương 37: Trong Lớp Học (H)

Trịnh An An nghiêng đầu, vươn tay kéo khóa quần của Lục Ngạn Lâm. Bàn tay nghịch ngợm bắt đầu cách lớp quần trong màu đen mà xoa nắn đến khi nơi đó đã phồng lên một khoảng. Lục Ngạn Lâm dường như hiểu được cô nhóc nghịch ngợm kia định làm gì, liền trừng mắt nhìn cô. Trịnh An An hất hàm đáp trả lại Lục Ngạn Lâm, không nhanh không chậm mà đưa tay vào trong lấy cự vật đang cứng lên kia ra. Lúc này cô mới có dịp nhìn thật kỹ nơi đàn ông đó. Côn ŧᏂịŧ màu hồng sẫm cứng rắn, bề mặt nổi lên các đường gân xanh. Lông đen rậm rạp. Đầu côn ŧᏂịŧ hồng nhạt, còn nảy lên vài cái nhè nhẹ trong tay cô. Tất cả dường như đang phóng đại trong tầm mắt Trịnh An An. Cô nhè nhẹ vuốt lấy côn ŧᏂịŧ lớn, nhớ lại cách như trong tiểu thuyết 18+ cô đã đọc mà nhẹ nhàng làm theo. Hai bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy côn ŧᏂịŧ lớn, mà đưa đẩy, trong lòng thầm cảm thán lớn như vậy vì sao có thể chui vào nơi nhỏ bé kia của cô được cơ chứ. Lục Ngạn Lâm lắc người, hai chân mở rộng hơn, cả người anh ép sát lại mép bàn. Trịnh An An có thể cảm nhận được hơi thở trầm đυ.c của anh qua từng động tác của cô.

Trịnh An An cười khẽ, bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình. Chiếc bánh ngọt phết mứt dâu lúc nãy Lục Ngạn Lâm mua cho cô cuối cùng cũng đã có chỗ sử dụng đến. Trịnh An An dùng tay lấy mứt dâu phết đều lên thân to của cự vật. Lục Ngạn Lâm nhìn cô nhóc quỷ quái bày ra trò kia, không biết nên mắng hay phải làm sao. Anh trừng mắt nhìn cô, còn cô lại nghênh đón ánh mắt của anh bằng một sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Có trời mới biết, ngay lúc này anh thật sự chỉ muốn đè cô nhóc không biết trời đất kia ra làm những chuyện bậy bạ mà thôi.

Trịnh An An nhìn cự vật dính đầy mứt dâu một cách thích thú như một đứa trẻ được một que kem vị yêu thích vậy. Cô đưa chiếc lưỡi mềm mại ra, nhẹ nhàng liếʍ láp khắp thân dài côn ŧᏂịŧ. Côn ŧᏂịŧ to lớn khẽ run rẩy sau mỗi nơi cô lướt qua. Nóng, nóng quá! Hơi hoocmon nam tính của anh phả vào mặt cô khiến cả người Trịnh An An như nổi lên một ngọn lửa. Một tay bám chặt đùi anh giữ thăng bằng, tay còn lại cô đưa lên, cách chiếc áo sơ mi trắng mà xoa bóp nơi ngực sữa mềm mại.

Toàn bộ cảnh tượng da^ʍ mĩ rơi vào tầm mắt Lục Ngạn Lâm. Từ trên cao nhìn xuống, anh thấy rõ chiếc đầu đen bóng mượt của cô đang cựa quậy giữa hai đùi anh. Lướt tầm mắt xuống dưới, bầu ngực sữa to lớn quen thuộc ẩn hiện sau chiếc áo trắng khẽ phập phồng như muốn mời gọi anh. Khe rãnh chật hẹp da^ʍ mĩ bị hàng nút sơ mi che khuất mất khiến lòng anh bứt rứt đến lạ. Cô nhóc này thật muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ giới hạn của anh mà.

Lục Ngạn Lâm cắn môi nhìn đồng hồ, còn tận ba mươi phút nữa mới hết giờ học. Anh phải gồng mình "chiến đấu" với cô nhóc này thêm ba mươi phút nữa. Thật là khó chịu mà!

"Trịnh An An, em tới số rồi!" Lục Ngạn Lâm dùng khẩu mình miệng nói chuyện với cô, cố nén không cho bản thân thể hiện ra sự bất thường.

Qυყ đầυ rỉ ra một chút dịch nhỏ. Trịnh An An mắt vẫn nhìn anh, chiếc lưỡi dài đảo một vòng nuốt trọn chút dịch trắng đυ.c kia, như muốn đáp lại: "Mời!" Cô thích thú nhón người, ngậm lấy cự vật to lớn đang run rẩy từng cơn kia. Cô quỳ trên mặt đất, hai tay bám lấy đùi Lục Ngạn Lâm, chiếc miệng nhỏ nhắn ngậm chặt lấy côn ŧᏂịŧ mà mυ'ŧ. Chiếc lưỡi mềm mại đong đưa, đón lấy từng dòng chất lỏng rỉ ra nơi đầu nấm hồng nhạt kí©ɧ ŧɧí©ɧ kia.

Trịnh An An nghe loáng thoáng tiếng hỏi bài của bạn học ở bên ngoài. Thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ! Lại là lần đầu làm chuyện xấu hổ đến mức này nên Trịnh An An có chút run rẩy.

Cánh môi hơi hé mở, mυ'ŧ chặt lấy côn ŧᏂịŧ cứng rắn. Chiếc lưỡi mềm mại khó nhọc đảo đều trong khoang miệng, khẽ vuốt ve lên thân dài cự vật. Từ trên cao nhìn xuống, Lục Ngạn Lâm thu hết cảnh tượng da^ʍ mĩ kia vào trong tầm mắt. Trịnh An An ngồi trên áo khoác của anh, hai chân hơi hé mở. Chiếc áo đồng phục màu trắng trên người cô đã trở nên xộc xệch. Mái tóc dài xõa tung ôm lấy gương mặt phiếm hồng mị hoặc. Miệng nhỏ ngậm chặt vật lớn của anh mà hút lấy, khóe môi trào ra một chút dịch trắng dâʍ đãиɠ. Khuôn mặt nhỏ nhắn ép sát vào trong đùi trong của anh, bàn tay ôm chặt lấy đùi anhĐôi mắt mơ màng vừa ngây thơ vừa như muốn dụ hoặc anh phạm tội.

Cô nhóc này, thật biết kɧıêυ ҡɧí©ɧ giới hạn của anh mà!

Lục Ngạn Lâm cố nén hơi thở trầm đυ.c, giả vờ bình tĩnh trả lời câu hỏi của học sinh ngồi bên dưới nhưng tay lại bắt đầu đưa xuống gầm bàn. Bàn tay to lớn của anh cách lớp áo đồng phục mỏng manh mà xoa bóp.

"Ưʍ..." Trịnh An An cố nén tiếng rêи ɾỉ, lắc người hai cái như muốn phản kháng, lại như muốn anh tiếp tục làm càn hơn. Miệng nhỏ vẫn hoạt động mỗi lúc một nhanh hơn. Hai tay cô run rẩy mở từng cúc áo sơ mi. Trời vẫn còn rất lạnh như Trịnh An An lại thấy cơ thể mình như đang bị đốt cháy trên từng tấc da thịt. Chiếc áo ngực màu trắng trực tiếp bị mở ra, giải phóng bộ ngực đã căng cứng. Đỉnh đào hồng nhạt cao ngất. Bàn tay to lớn của Lục Ngạn Lâm được dịp phủ lên nơi kia mà nắn bóp có chút mạnh bạo, như muốn trừng phạt cô, cũng như muốn giúp anh bình tĩnh lại đôi chút.

"Anh điên mất thôi!" Lục Ngạn Lâm nghiến răng, nói thầm thì chỉ để mỗi Trịnh An An nghe được.

Trịnh An An trong miệng chứa côn ŧᏂịŧ lớn, cơ miệng đã có chút mỏi nhừ, khẽ hừ hừ đáp lại anh. Bộ ngực sữa to lớn bị anh xoa xoa bóp bóp không còn ra hình thù gì. Chiếc váy xanh nhạt bị cô xốc lên cao, bàn tay nhỏ nhắn cũng với vào trong váy học theo động tác của anh mà cọ xát nơi mềm mại kia. Lục Ngạn Lâm nhìn cảnh tượng trước mắt mà muốn nổ tung. Cô nhóc này hôm nay ăn nhầm gan trời sao? Trịnh An An dùng ánh mắt mơ màng ngập nước đáp lại anh. Cô cong người, mông tròn đưa lên cao. Anh có thể phác họa được đường nét cánh mông ẩn sau lớp váy kia.

Yết hầu Lục Ngạn Lâm khẽ động đây. Cặp mông đào tròn trịa lắc lư trước mắt anh theo từng động tác của cô. Anh có thể nhìn ra được ẩn dưới lớp váy kia là một đường cong hoàn mĩ thế nào. Đôi mắt phượng híp lại theo dõi từng động tác của cô gái bên dưới. Cô gái nhỏ vểnh cao cặp mông tròn, chiếc áo sơ mi trên người đã ướt đẫm mồ hôi dính chặt vào tấm lưng mảnh khảnh như cánh bướm. Gương mặt thanh tú chôn thật chặt giữa bắp đùi anh, mái tóc dài xõa tứ tung dính vào da thịt anh, miệng nhỏ liếʍ mυ'ŧ cự vật to lớn phát ra tiếng nước chèm chẹp. Lục Ngạn Lâm hai tay giữ lấy người cô, giúp cô giữ thăng bằng. Trịnh An An quỳ trên mặt đất, hai đùi mở rộng. Một tay run rẩy nắn bóp bầu ngực lớn, đầu ngón tay còn se hai viên ngọc cứng cáp, tay còn lại thò vào trong vạt váy xoa nắn nơi huyệt nhỏ. Cơ thể mêm mại như muốn tan thành nước trong mắt anh, gương mặt phiếm hồng vì dục tình, ánh mắt nâu ngọt ngào toát lên vẻ mơ màng dụ hoặc anh phạm tội. Cứ như thế mà cô tự đưa mình đạt đến cao trào.

Đầu óc Lục Ngạn Lâm như chấn động, trống rỗng. Anh không còn suy nghĩ được điều gì khác ngoài việc ngay lập tức phải đặt cô dưới thân mình mà làm, mà nghe tiếng cô rêи ɾỉ. Hơi thở Lục Ngạn Lâm hỗn loạn, anh sắp không kìm chế được mình nữa rồi. Cũng thật may, tiếng chuông tan học vang lên đúng lúc. Anh nghiến răng nhìn học sinh bên dưới lục đυ.c đứng dậy rời khỏi lớp.

"Thầy ơi?" Trịnh An An căng lỗ tai lên nghe tiếng gọi ở bên ngoài. Là Hứa Mỹ. Ôi, không phải cô ấy sẽ lại gần đây chứ?

Một chút sợ hãi xẹt qua trong lòng Trịnh An An. Môi nhỏ vô thức cắn chặt vật to lớn kia hơn. Lục Ngạn Lâm lấy tay ôm lấy đầu cô, chôn thật thấp vào giữa đùi anh. Không gian xung quanh lại hẹp đi một chút. Hơi thở Trịnh An An gấp rút, hỗn loạn. Cô cũng cảm nhận được sự run rẩy trên bàn tay anh đang giữ lấy đầu cô. Bước chân Hứa Mỹ càng lúc càng gần hơn. Động tác tay của cô cũng vô thức ngừng lại, bấu chặt lấy da thịt.

"Từ lúc giải lao xong đến giờ An An chưa vào lớp thầy ạ?" Cũng may Hứa Mỹ dừng lại ở phía trước bàn giáo viên, không thể thấy Trịnh An An đang ở dưới gầm bàn. " Cậu ấy..."

"Không sao đâu, lúc sáng em ấy có ăn gì đó nên giờ bị đau bụng, có báo về cho thầy rồi, lát chiều bạn ấy đi học lại thôi mà." Lục Ngạn Lâm cố dùng chút bình tĩnh cuối cùng đáp trả Hứa Mỹ. "Không sao đâu, em yên tâm đi."

"Vâng, thầy nói vậy em cũng đỡ lo. Chào thầy em về." Hứa Mỹ khẽ gật đầu.

"Đóng cửa giúp thầy."

"Vâng ạ."

Cánh cửa nặng nề khép lại, bước chân Hứa Mỹ xa dần. Trịnh An An khẽ thở phào nhẹ nhõm. Lục Ngạn Lâm trút hết tia lý trí cuối cùng của mình, giữ chặt lấy đầu Trịnh An An luật động thêm vài cái rồi bắn thẳng t*nh dịch nồng đậm vào trong miệng cô. Trịnh An An không kịp phản ứng, khoang miệng đã chứa đầy chất lỏng trắng đυ.c, hai bên khóe môi rỉ ra dòng nước bọt chảy xuống cần cổ. Cô khó khăn nuốt lấy dòng dịch nồng đậm kia, run rẩy dùng hai ngón tay mạnh mẽ ra vào mà cao trào lần nữa.

Trịnh An An phun côn ŧᏂịŧ dần mềm kia ra, cả cơ thể như chú rối đứt dây ngã xuống chiếc áo khoác lớn của Lục Ngạn Lâm mà thở dốc. Hai hơi thở nặng nề hỗn loạn hòa vào nhau tạo nên một thanh âm gợϊ ɖụ© tuyệt mĩ.

Trịnh An An ngồi trên áo Lục Ngạn Lâm, người hơi ngửa ra, đầu chạm vào thành bàn. Gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ánh mắt tối đi bởi lớp nước mỏng mờ ảo như lớp sương. Cánh môi sưng tấy tê dại khẽ hé mở. Áo sơ mi trên người cởi hết hàng nút, áσ ɭóŧ gợi cảm màu trắng rơi trên cánh tay cô. Áo trắng ướt đẫm mồ hôi, dán chặt vào da thịt, nửa kín nửa hở che đi bầu nhũ hoa in đầy dấu tay đỏ hồng. Trịnh An An chống hai tay xuống đất, cặp chân dài cong lên hình chữ M, chiếc váy ngắn màu xanh đập xốc lên đến eo, để lộ nơi tư mật không có gì che đậy đang run rẩy mà phun từng đợt dịch trắng, thấm ướt áo khoác của anh. Cảnh tượng đẹp đẽ mê người trước mắt Lục Ngạn Lâm khiến nơi nào đó của anh vừa mềm xuống lại rục rịch cứng lên.

"Trịnh - An - An! Em chán sống rồi hả?" Lục Ngạn Lâm rít qua kẽ răng, bế Trịnh An An đặt lên bàn. "Em có biết cảnh tượng lúc nãy..."

"Em..." Trịnh An An biết mình đuối lý liền cúi đầu tỏ vẻ ngoan ngoãn.

"Em học trò này ở đâu vậy?" Lục Ngạn Lâm nhìn dáng vẻ đó cũng không muốn la mắng cô thêm. "Có biết là nguy hiểm lắm không?"

"Em chỉ muốn làm anh vui thôi mà." Trịnh An An bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm. "Thời gian qua anh bận quá, toàn ở lại công ty ngủ qua đêm hoặc tận khuya mới về. Hôm nay khó khăn lắm anh mới đến trường, em chỉ..."

"Anh xin lỗi..." Lục Ngạn Lâm thở dài, khẽ chỉnh trang lại quần áo hỗn độn trên người cô. Thời gian qua đúng là công ty bận bịu thật, nhưng anh lại không nghĩ cô nhóc này lại suy nghĩ như vậy. "Nhưng lần sau không được làm chuyện này nữa, em biết không?"

"Nhưng anh có thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ không, thầy Lục?" Trịnh An An thấy Lục Ngạn Lâm đã thỏa hiệp liền trở mặt trêu ghẹo. "Ở trong lớp học, thầy giáo và học trò vụиɠ ŧяộʍ..."

"Em dám làm lại lần nữa xem?" Lục Ngạn Lâm nghiến răng, lườm nguýt Trịnh An An. "Tiểu dâʍ đãиɠ!"

"Hừ, anh xấu!" Trịnh An An bĩu môi, đá lên chân Lục Ngạn Lâm. "Lần sau sẽ không như vậy nữa!"

"Bé con, anh rất yêu, rất yêu em." Lục Ngạn Lâm ôm Trịnh An An đặt lên đùi mình. "Tình cảm của anh giành cho em không phải ngày một ngày hai, mà đã hơn mười năm rồi. Đối với anh, em quan trọng hơn tất cả mọi thứ. Anh sẵn sàng bỏ hết tất cả mọi thứ anh đang có nếu điều đó có thể bảo vệ được cho em. Nhưng em còn quá trẻ, cuộc đời em chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi, em như viên ngọc mà anh trân quý, vì thế anh luôn ở bên cạnh bảo vệ em, không để em phải chịu một vết xước nào. Nhưng mà chuyện như lúc nãy, nếu Hứa Mỹ hay một ai khác bắt gặp được thì sẽ thế nào? Hậu quả của nó anh không thể tưởng tượng được, cũng không dám tưởng tượng, bởi nó sẽ ảnh hưởng đến em một cách đáng sợ. Nên anh mong là chuyện thế này sẽ không xảy ra nữa, em chỉ có thể một lần này thôi, đồng ý không?"

"Đồng ý." Trịnh An An dụi đầu vào ngực Lục Ngạn Lâm, tham lam hít lấy mùi hương thuộc về riêng cô. "Nhưng mà lần này em muốn thử một chuyện nữa."

"Chuyện gì cơ?" Lục Ngạn Lâm xoa đầu cô nhóc trong ngực mình, thầm nghĩ sau này phải về nói chuyện một cách đàng hoàng với ông "anh vợ" của mình mới được. Cô nhóc nhà anh đã bị cô vợ nhỏ nhà Trịnh Nhật Quân kia dạy hư rồi. "Đừng nói với anh là em đọc trong tiểu thuyết 18+ rồi muốn thử để tìm cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ chứ?"

"Đúng rồi đó." Trịnh An An vùi mặt vào hõm cổ Lục Ngạn Lâm, đặt lên đó một dấu hickey mờ rồi cười khúc khích. "Em muốn thử "đóng vai"."

Góc lảm nhảm: Chương sau các bác muốn ăn chay hay ăn mặn nào, hắc hắc. Vote cho toi nhá, iu mọi người nhiều.