Thầy Giáo Là Hàng Xóm

Chương 9: Lời Tỏ Tình

“Có chuyện gì sao?” Trịnh An An nhíu mày nhìn Lục Ngạn Lâm đang nhìn cô. Người đàn ông này, luôn dùng ánh mắt đó để nhìn cô.

Trịnh An An không thích ánh mắt đó của Lục Ngạn Lâm, bởi nó khiến cô như bị hút vào trong. Một ánh mắt đen sâu thẳm, mời gọi cô. Chỉ cần cô sẩy chân một chút liền có thể bị hút vào trong cái hố sâu đen ấy trong mắt anh.

“À…” Tiếng gọi của Trịnh An An kéo Lục Ngạn Lâm về thực tại. Anh mở ngăn bàn ra, lấy một bảng điểm đưa cho Trịnh An An.

“Biểu đồ thành tích của các kỳ thi từ lớp 10 đến nay của em. Toàn bộ 4 kỳ thi cuối học kỳ của 2 năm lớp 10 và 11 của em đền trên 1150 điểm. Môn Toán em đều không dưới 95 điểm, ngay cả môn thấp điểm nhất của em là Hóa học em đều không dưới 85. Vậy thì tại sao kỳ thi tháng vừa rồi Toán của em chỉ còn 86 và Hóa học, lại còn 70?” Lục Ngạn Lâm đứng trước mặt cô, hơi cúi đầu chỉ tay vào biểu đồ điểm số trước mặt cô. “Lần này tổng điểm của em chỉ còn 1125 điểm. Tất cả các môn còn lại em đều trên 95 điểm, trừ Toán học và Hóa học. Lưu Hạo Nhiên lớp 12A1 điểm Ngữ văn đều luôn không tốt lắm, mọi năm đều hạng 2 thì kỳ thi này đã hạng nhất, còn hơn em tận 15 điểm. Em chỉ hơn người đứng 3 có 5 điểm thôi. Em nói xem vậy nghĩa là sao? Điểm của em chưa bao giờ thấp như vậy cả, huống gì Hóa học em chỉ có 70 điểm thôi.” Lục Ngạn Lâm nhỏ giọng trách, còn Trịnh An An lại cúi đầu, mím môi như một đứa trẻ làm sai bị cha mẹ mắng.

“Nhưng…” Trịnh An An cắn môi, nhỏ giọng đáp. “Cả tích phân và este đều khó hiểu.” Trịnh An An cảm thấy oan ức thật. Chỉ bởi vì cô luôn đạt hạng nhất nên ai cũng cho rằng cô sẽ mãi mãi được hạng nhất sao? Cô không được phép điểm kém sao? Vì sao phải cho rằng cô sẽ mãi mãi học tốt? Cũng như ngày xưa vậy, anh Ngạn Lâm của cô rồi sẽ trở về tìm cô, nhưng ai cũng ép cô rời khỏi căn phòng của anh, không cho cô đợi anh trở về nữa, chỉ bởi vì ai cũng cho rằng anh Ngạn Lâm sẽ không bao giờ quay về nữa, mãi mãi sẽ không quay về tìm cô.

Nghĩ đến đấy, con tim của Trịnh An An lại quặn lại. Trong vô thức, cô cắn mạnh môi mình. Hàm răng trắng hằn một đường lên cánh môi đỏ hồng, rỉ ra một chút máu tanh nồng mà cô cũng chẳng hay.

Dường như nhận ra được điều gì không ổn, Lục Ngạn Lâm dừng lại. Anh nhìn cô gái đang cúi đầu xuống thật thấp trước mặt mình, bả vai khẽ run. Là cô đang khóc sao?

Lục Ngạn Lâm ngồi quỳ xuống trước mặt cô. Lúc này anh lại thấp hơn cô gái nhỏ một chút. Anh nhìn vào đôi mắt đầy nước, xám xịt của Trịnh An An. Cô gái nhỏ này dường như đang thu mình lại trong thế giới riêng của cô. Trịnh An An bất động, từng giọt nước mắt như hạt trân chân lăn trên gò má cô.

“Anh xin lỗi…” Lục Ngạn Lâm như cảm thấy có một con dao nhọn đâm vào tim mình. Hai hàng nước mắt ủy khuất của cô như xát muối vào tim anh. “Anh xin lỗi… Đừng cắn môi, sẽ đau…” Lục Ngạn Lâm dùng ngón tay cái của mình xoa gò má ướt đẫm của cô, khẽ lau đi hai hàng nước mắt đọng trên mặt cô. Ngón tay anh nhẹ nhàng miết vào cánh môi dưới của Trịnh An An.

Trịnh An An dường như không nghe thấy lời anh, lực đạo của hàm răng vẫn không giảm bớt đi.

Lục Ngạn Lâm thở dài. Anh lại gần Trịnh An An, khẽ hôn. Nụ hôn của Lục Ngạn Lâm vừa dịu dàng, vừa ôn nhu, chất chứa cả tình cảm anh đè nén suốt nhiều năm qua. Lục Ngạn Lâm một tay khẽ bóp cằm cô, để anh dễ dàng cạy răng cô ra, tay còn lại giữ đầu cô không cho ngã về sau. Chiếc lưỡi đinh lăng từ từ cạy mở hàm răng đang cắn chặt lên cánh môi. Một mùi tanh nồng xông vào mũi anh. Nỗi tiếc thương dâng lên, Lục Ngạn Lâm khẽ liếʍ môi cô, mang những giọt máu đỏ rỉ ra đem vào trong miệng mình.

“Ưm…” Trịnh An An dần có phản ứng lại với nụ hôn của Lục Ngạn Lâm. Hàm răng cô vô thức tách ra, thuận thế cho chiếc lưỡi mềm mại của anh đi vào. Nụ hôn dịu dàng dần trở nên mãnh liệt hơn. Chiếc lưỡi của anh càn quét trong khoang miệng cô, lấy đi hô hấp của Trịnh An An. Chiếc lưỡi mềm mại của Trịnh An An tùy ý chạy trong khoang miệng, diễn tả nỗi hoảng sợ non nớt của chủ nhân. Nhưng cô không biết rằng, điều đó chỉ gợi lên sự cuồng vọng của một người đàn ông. Chiếc lưỡi của Lục Ngạn Lâm quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ của Trịnh An An, giao hòa như muốn gộp lại một thể. Lục Ngạn Lâm hôn sâu hơn, một tay giữ đầu cô, tay còn lại vuốt ve khắp gương mặt nhỏ. Đôi mày ngài, hàng mi cong vυ't ướt đẫm nước mắt, gò má cao, chiếc cằm nhọn rồi dần dần xuống dưới. Lục Ngạn Lâm cuốt ve cần cổ nhỏ của Trịnh An An, rồi nhẹ nhàng dạo chơi trên cánh xương quai xanh xinh xảo của cô.

Trịnh An An không thể chống cự lại Lục Ngạn Lâm, cô mất đi hô hấp, dần trở nên vô lực. Nụ hôn của Lục Ngạn Lâm đã kéo cô trở về với thực tại.

“Ưm…” Trịnh An An khẽ níu lấy tà áo blouse của Lục Ngạn Lâm, xoắn lại. “Đau…”

Lục Ngạn Lâm khẽ cắn rồi mới chịu buông cánh môi Trịnh An An ra, hai tay vẫn để nguyên chỗ cũ, trán anh chạm nhẹ vào trán cô. Anh nhếch miệng cười nhìn cô gái nhỏ đang thở hổn hển, gương mặt phiếm hồng.

“Anh…” Trịnh An An trừng mắt với người đàn ông đang cười sảng khoái trước mặt mình. Người đàn ông này sao lại như vậy chứ? “Anh là gì của tôi mà lại có quyền hôn tôi? Anh cảm thấy gần đây tôi hiền quá nên đùa bỡn tôi à? Anh lại muốn ăn tát nữa không?”

Hừ, người đàn ông này trong lần đầu tiên gặp mặt đã cướp đi nụ hôn đầu của cô, lại còn khi dễ cô… Nhớ lại ngày hôm đó, gương mặt Trịnh An An rộ lên một tầng xấu hổ. Người đàn ông này đã thấy hết những gì không nên thấy rồi. Đôi mắt của anh lúc đó nóng rực bỗng chốc khiến cô xấu hổ, nó cứ ám ảnh cô suốt một tháng qua rồi.

Trên gương mặt nhỏ nhắn kia hiện lên nhiều tầng biến hóa khó hiểu. Bỗng chốc như nghĩ đến gì đó, Trịnh An An vung nắm đấm vào mặt Lục Ngạn Lâm. Đang chú ý đến từng hành động rất nhỏ của cô, anh làm sao không nhận ra nắm đấm cô tiến lại gần.

Lục Ngạn Lâm nhẹ nhàng tránh đi. Nhưng anh lại không tránh nắm khác nhắm thẳng bụng anh mà tới. Lục Ngạn Lâm nhếch miệng cười nhìn Trịnh An An đang nổi giận phát tiết với anh. Một cước của cô đá vào hông trái của anh, lại thêm một nắm đấm nữa giáng xuống bụng. Lục Ngạn Lâm chỉ né những cú đấm lên mặt, còn lại bao nhiêu thì chịu tất cả đòn của cô.

Mười phút sau, Trịnh An An tung một cước gối vào bụng anh rồi mới dừng tay, thở hồng hộc nhìn người đàn ông như bức tượng đứng trước mặt.

“Em nổi giận xong chưa?” Lục Ngạn Lâm rút giấy mềm lau mồ hôi cho cô. Gương mặt phiếm hồng giờ đã đỏ ửng vì mệt. “Chưa xong thì em có thể tiếp tục, trừ gương mặt anh ra thì tất cả đều cho em đánh.”

“Vì sao anh lại không tránh?” Trịnh An An mím môi hỏi. Cô biết rằng Lục Ngạn Lâm có thể tránh hết tất cả các đòn của cô, nhưng anh không tránh đi.

“Vì sao phải tránh đi? Hửm?” Lục Ngạn Lâm chỉnh lại mái tóc bị rối của cô, vừa cười vừa trả lời. “Chỉ có mỗi em là có thể đánh anh thôi đấy!”

“Sao cơ?” Trịnh An An hất tay anh ra, nhanh chóng buộc mái tóc mình lên. Vừa vận động xong nên cô cảm thấy khá nóng.

“Bởi vì… Anh yêu em…” Lục Ngạn Lâm lại ngồi xuống trước mặt Trịnh An An, đôi mắt đen của anh nhìn vào đôi mắt nâu to tròn của cô. Trong đôi mắt chứa đầy ôn nhu và sự yêu chiều. “Anh yêu em, từ rất lâu rồi…”

“Gì chứ?” Trịnh An An ngẩn người, phút chốc lại bị hút vào trong đôi mắt của anh. Trong giờ phút này, cô dường như cảm nhận được tình ý trong đôi mắt đen kia, rất rõ ràng.

Anh yêu cô!

“Lục Ngạn Lâm yêu Trịnh An An.” Lục Ngạn Lâm nhắc lại một lần nữa. Anh không muốn giấu giếm tình cảm sâu trong lòng mình một chút nào nữa. Anh chỉ muốn bày tỏ với người con gái này. “Anh Ngạn Lâm yêu bé con An An, yêu từ lâu, rất lâu về trước rồi.”

“Anh… Anh thì hiểu tôi được bao lâu chứ?” Trịnh An An nghe anh lại gọi cô là “bé con”. Ừ, bé con! Nhưng cô sớm không còn là bé con tám tuổi kia nữa rồi. Bây giờ cô đã mười tám tuổi rồi.

“Một tháng qua biểu hiên của anh chưa đủ sao?” Lục Ngạn Lâm khẽ hỏi cô. “Anh xin lỗi, mười năm qua bỏ đi không một lời từ biệt với em là anh sai, anh rất sai. Nhưng anh xin em, cho anh một cơ hội nữa để bù đắp được không? Mười năm qua, không lúc nào là anh thôi không nhớ em. Mỗi lần em gọi cho Nhật Quân, anh đều ở bên cạnh. Nhưng quả thực, anh không đủ kiên nhẫn để gặp em sau ba năm dằn vặt được nữa. Anh xin lỗi… Anh… Thật sự bảy năm qua anh…”

“Anh ư?” Trịnh An An khẽ cười, nụ cười cô chua chát muôn phần. Vết thương kia đã được ủ qua nhiều năm rồi, đâu phải bảo lành là lành ngay được.

“Ừ, suốt nhiều năm qua anh vẫn luôn dõi theo tôi, luôn biết tôi thích gì, luôn biết tôi sống thế nào, luôn biết tôi hạnh phúc và đau khổ ra sao… Nhưng anh có thấy công bằng cho tôi không? Mười năm qua, anh đi không một lời từ biệt, chỉ có một bức thư xin lỗi duy nhất gửi về sau đó một tháng. Kể từ đó, suốt mười năm, anh không còn gửi một bức thư nào cho tôi nữa…”

“Tôi không biết anh đã sống ra sao, tôi còn không nhớ được dáng vẻ anh Ngạn Lâm ngày ấy như thế nào nữa… Đến khi trí nhớ tôi bắt đầu xếp anh vào một góc, để tôi có thể bước tiếp mà không cần anh Ngạn Lâm, thì anh lại quay về. Anh quay về để làm gì nữa chứ?”

“Anh bước thẳng vào cuộc đời tôi, nhưng lại là câu xin lỗi đó… Câu xin lỗi của anh thì có bao nhiêu giá trị chứ? Nếu biết là có lỗi với tôi, tại sao ngày đó anh làm vậy? Tôi đâu có cản không cho anh đi. Tôi không hiểu chuyện đến mức anh phải bỏ tôi đi mà không một lời từ biệt như vậy à?”

“Anh chỉ cần nói với tôi một câu, anh đi rồi, nhớ giữ gìn sức khỏe, đợi anh quay về. Chỉ cần như vậy là đủ. Nhưng một câu từ biệt, một lời hứa hẹn anh cũng không thể cho tôi…. Lúc đó tôi như phát điên để tìm anh, anh biết không? Nhưng mãi anh cũng không quay về. Một bức thư của anh đã kéo niềm tin tôi trở lại. Ừ, anh đã đi rất xa tôi rồi, xa cách một đại dương rộng lớn, xa đến nửa vòng Trái đất. Và ước mong của tôi lúc đó chỉ là một bức thư của anh. Nhưng tôi đợi mãi, đợi mãi, không còn một bức thư nào cả. Tôi đợi một thoáng chốc, thoắt cái đã mười năm… Tôi không đợi anh nữa. Tôi không còn là bé con An An ngày xưa nữa rồi, tôi không cần anh nữa rồi…”

“Sao cơ?” Nghe từng câu nói của Trịnh An An, Lục Ngạn Lâm ngẩn người. Anh xót xa cô gái nhỏ đã chịu nhiều tổn thương như thế. Nhưng, câu nói cuối cùng của cô, nghĩa là sao?

“Mỗi tháng anh đều gửi thư về cho em…” Lục Ngạn Lâm khẽ nắm tay cô. Ngón tay anh nhẹ nhàng miết mu bàn tay trắng noãn. “Anh thề đấy, em có thể hỏi Nhật Quân…”

“Tôi không hề nhận bức thư nào cả trừ bức thư đầu tiên anh báo đã sang nước ngoài bình an.” Trịnh An An không hất tay anh ra. Lần đầu tiên cô thẳng thắn nhìn vào mắt anh, như đang tìm kiếm một sự thật trong đấy. Cô bỗng hy vọng rằng, anh không nói dối cô.

“Lúc ba mẹ anh ly hôn, anh xin tòa án đi theo mẹ của mình. Anh biết mẹ có nhân tình, nhưng lúc đó anh đã biết ba anh có dự định di cư rồi. Anh không muốn xa em, nên mới chọn theo mẹ. Mẹ anh lúc đó nhìn anh cũng không nói gì, chỉ có ba anh là phản đối. Bởi vì anh không có ý định đi cùng ba, nên mới không nói em. Nhưng anh cũng không biết đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì nữa… Anh chỉ biết mẹ về đón anh, sau đó ba anh đã ép anh lên xe. Mặc dù anh giằng ra khỏi ba được, nhưng lúc đó…”

Bốn mắt nhìn nhau, lúc này, tình cảm của anh không còn đè nén nữa. Ánh mắt anh dịu dàng như nước, ôn nhu nhìn cô. Đôi mắt nâu sáng hẳn lên, ánh một lớp nước trong vắt. Anh nhìn ra được sự phẫn nộ, kiên cường ở trong đấy, còn có cả, tình yêu thương… Hóa ra, cô nhóc này cũng đã động lòng với anh rồi. Nhưng đó là tình yêu sao?

“Anh cũng không biết phải giải thích với em như thế nào. Nhưng lúc đó có cả chú Trịnh – ba em, và chú Hà. Anh không đánh lại ba em, ông ấy quá mạnh. Và chính ông đã đưa anh lên tận máy bay…” Lục Ngạn Lâm nhận ra vẻ hoang mang trong mắt cô. Anh khẽ vuốt gương mặt nhỏ, trong lòng đau xót không thôi. “Anh xin lỗi vì đã nói với em điều này, nhưng mà… Có vẻ đêm đó, đã có chuyện gì đó xảy ra mà cả anh và em đều không được biết.”

“Anh…” Trịnh An An mù mịt, như không tin vào tai mình. “Không thể nào…”

“Anh xin lỗi…” Lục Ngạn Lâm đứng dậy, ôm chặt Trịnh An An vào lòng. Anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán của cô. Trịnh An An tựa đầu vào ngực anh, cô có thể nghe rõ ràng tiếng tim đập của anh, mạnh mẽ. Cô không đẩy anh ra.

Phải, chính cô cũng không thể chối bỏ một điều rằng, trong thời gian qua cô cũng đã động lòng với anh rồi. Nhưng mười năm không thể nào nói xóa nhòa là được.

Tình cảm cô giành cho anh, sự rung động đó, có phải là tình yêu?

Và trong mười năm qua đó, trong cái lần đi đột ngột của anh đó, liệu có ẩn khuất gì? Lời anh nói, là sự thật, đúng không?

Vậy ba cô, người đàn ông hiền từ của gia đình cô, đã có vai trò gì trong câu chuyện này?

Góc than thở: Một chủ nhật không rảnh rỗi mấy, tôi đăng liền một lúc hai chương rồi chạy deadline tiếp T.T Qua giữa tuần tới là tôi lại rảnh rồi này các bác ơiiiiiii