7 Kiếp Nhân Duyên

Chương 56: Phiên Ngoại: Ta Mang Ngươi Ra Ngoài

“Ngươi không phải rất lợi hại sao? Đệ nhất lục giới, đơn đấu vô địch!”

“Ừ, ngươi có thể thử xem.”

“...”

Ly Ca chợt phát hiện, Thương Lăng mặc dù lạnh nhạt, nhưng nói trước nói sau, có thể làm sặc chết người không đền mạng.

Ly Ca thở dài sâu kín, xem ra tạm thời không ra khỏi đây được.

Chỉ có thể nghỉ ngơi chờ đợi thật tốt, sau đó mới bắt đầu nghiên cứu tình hình bên trong Hãn Hải Mê Lâm một chút.

Mặc dù tạm thời nàng không có phương án, nhưng nàng đã thấy một tia dấu vết quy luật.

Hai người đều không nói lời nào, chỉ còn lại lửa trại thiêu đốt củi gỗ phát ra tiếng lộp bộp rất nhỏ, còn có tiếng hít thở của hai người.

Sự an tĩnh này làm Ly Ca có chút chột dạ, nàng nghĩ nghĩ, hay là nói chuyện đi.

Nói chuyện gì đây? Chuyện ở nhân gian, nhất định không thể nói.

Đó là nỗi đau trong lòng, một khi nói ra, đυ.ng phải Thương Lăng lạnh lùng, nàng sẽ đau hơn.

“Thương Lăng thượng thần, ngươi biết Chu Huyền Nguyệt sao?”

“Yêu giới Thất Ma điện, Đệ Nhị điện chủ, Huyết Sắc Mị Hoa Nô.”

“Ngươi cảm thấy nàng thế nào?”

“Không thế nào.”

Ly Ca sững sờ, không thế nào là sao?

“Thất Ma điện có bảy điện chủ sao? Ngươi cũng biết bọn hắn sao?”

“Ừ.”

Ly Ca cảm thấy nói chuyện với Thương Lăng thật là mệt tim, có thể nói một chữ, nhất định không nói hai chữ.

Nàng vốn còn muốn tìm hiểu chút tình hình, xem ra hiện tại nàng đã nghĩ nhiều.

Khi nàng đang chuẩn bị từ bỏ, Thương Lăng rốt cuộc lại mở miệng.

“Đệ Nhất điện chủ, Bát Hoang Chiến Ma, Phong Liệt Dương.”

“Đệ Nhị điện chủ, Huyết Sắc Mị Hoa Nô, Chu Huyền Nguyệt.”

Ly Ca nghĩ lại, Chu Huyền Nguyệt nàng đã gặp là một nhân vật lợi hại, nhưng nét mặt luôn cười, phong tình vạn chủng, nhất định chính là một đóa hoa anh túc độc.

“Đệ Tam điện chủ, Quỷ Vực Vân U, Tàn Uyên.”

Tàn Uyên... Ly Ca đã nghe Chu Huyền Nguyệt nói qua, giọng nói kia còn có chút quỷ dị nói không nên lời, trong lòng cũng không hiểu sao cũng cảm thấy quỷ dị.

“Đệ Tứ điện chủ, Tu La Dị Tà Tử, Sát Giới Thiên.”

“Đệ Ngũ điện chủ, Quỷ Bút Họa Hồn, Âm Vô Độc.”

“Đệ Lục điện chủ, Táng Thiên Cổ Ma, Quỷ Dạ Xoa.”

Ly Ca sững sờ, Quỷ Dạ Xoa này nàng cũng có nghe Chu Huyền Nguyệt nói, khi ở thế gian, đúng là hắn cứu Dao Cơ đi.

Lấy Dao Cơ làm cơ thể kí sinh, nuôi Thực Cốt Trùng của hắn.

Tận mắt thấy toàn thân Dao Cơ thủng trăm ngàn lỗ, khi vô số côn trùng từ trong thân thể nàng ta bò ra ngoài, Ly Ca tê dại cả da đầu, cảm thấy hết sức ghê tởm.

Tưởng tượng đây là do tên Quỷ Dạ Xoa kia làm, nàng hoàn toàn không có hảo cảm.

“Đệ Thất điện chủ, U Minh Quỷ Dạ Cơ.”

Ly Ca chờ nửa ngày, không nghe hắn nói tiếp.

“Tên đâu?”

“Quên rồi.”

“Ừm.”

Nhiều danh hiệu như vậy, nhiều tên gọi như vậy, đại thần Thương Lăng trăm công ngàn việc, không nhớ ra được cũng là bình thường.

“Hỏi bọn hắn làm gì? Ngươi định trốn?”

Ly Ca sửng sốt, đột nhiên lắc đầu.

“Làm sao lại như vậy? Ta chỉ là một Tư Mệnh nho nhỏ, tác dụng gì cũng không có, coi như ta trốn thì ai chịu nhận ta?”

“Vậy là tốt.”

Ly Ca bĩu môi, lời nói này nghe sao cũng giống đang thẩm tra phạm nhân.

Bỗng dưng nghe được nhiều tên như vậy, dường như cũng không có ích gì.

Hỏi hồ ly là tốt nhất, nhưng mà hồ ly đi đâu đây?

Đã lâu không nhìn thấy hắn, hắn có xảy ra chuyện gì hay không?

Chắc là sẽ không đi? Hồ ly giảo hoạt như vậy...

“Đừng nghĩ lung tung.”

Giọng nói của Thương Lăng thình lình truyền đến bên tai, toàn thân nàng run lên.

Hắn thế nào lại nhìn ra nàng đang nghĩ lung tung?

Lại nói, nghĩ lung tung cái gì?

Vì sao Thương Lăng luôn tích chữ như vàng vậy!

Nói chuyện rõ ràng được không?

Tâm cơ đại thần đúng là sâu như biển.

Thương Lăng nhìn biểu tình của Ly Ca, chân mày hơi cau lại: “Đừng thất thần.”

Ly Ca ngoan ngoãn thu lại tinh thần, chán đến chết nhìn đống lửa cháy.

Bỗng nhiên, Thương Lăng lại mở miệng.

“Không nên dính vào chuyện của yêu giới, làm Tư Mệnh của ngươi thật tốt đi.”

“Biết rồi.”

Ly Ca thuận miệng trả lời một câu, nhưng sau đó nghĩ lại, luôn cảm thấy là lạ chỗ nào.

Từ lúc nào nàng lại trở nên nghe lời biết điều như vậy?

Nàng bĩu môi, đột nhiên cảm giác được Thương Lăng trừ lạnh lùng ở ngoài, còn có rất nhiều thứ khác.

Tỷ như, lời nói của hắn rất ác độc, cũng rất bá đạo.

Lửa trại càng đốt càng sáng, mang đến cảm giác ấm áp, đồng thời cũng mang đến cảm giác buồn ngủ.

Trong chốc lát, Ly Ca liền ngủ gục.

Đầu nàng nhẹ nhàng tựa trên vai Thương Lăng, thân thể dán vào hắn, an toàn và ấm áp cùng nàng đi vào giấc ngủ.

Thương Lăng nghe được tiếng hít thở đều đều của Ly Ca, biết được nàng đã ngủ.

Hắn quay đầu, cúi thấp xuống, đặt lên trán Ly Ca một nụ hôn nhẹ nhàng.

“Du mộc đầu.”

Lửa trại vẫn sáng như cũ, nhưng nhiệt độ bốn phía lại yên lặng tăng lên.

Mưa sương mù lất phất, khiến người ta không nhìn rõ cho lắm.

Trong lòng cất dấu tình cảm như nhau, chờ đợi rẽ mây để nhìn thấy mặt trời ngày đó.

Khi Ly Ca lo lắng tỉnh lại, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.

Bên trong Hãn Hải Mê Lâm trước sau như một là sương mù mờ mịt, không có ngày đêm, khiến người ta không thể biết rõ thời gian thay đổi.

Nàng giương mắt nhìn, chỉ thấy lửa trại còn đang đốt, Thương Lăng bên cạnh vậy mà đã khép hai mắt.

Ánh lửa làm nổi bật phía dưới, bên mặt nghiêng băng lãnh của Thương Lăng mang theo kinh diễm, để hắn dính một tia pháo hoa của nhân gian, nhìn vào hình như cũng không xa xôi khó có thể với tới như vậy.

Ly Ca cứ sững sờ nhìn như vậy một lúc lâu, cơ bản không hề phát hiện khóe miệng của mình hơi hơi nhếch lên.

Nhìn Thương Lăng gần như vậy, cảm giác thật không giống nhau.

Không còn là băng sơn xa cách không thể chạm, mà là có thể đụng tay đến khối ngọc thô lạnh lẽo chưa được mài dũa.

Nghĩ như vậy, Ly Ca bị ma quỷ ám ảnh, ma xui quỷ khiến, lén lút hôn lên.

Nhẹ nhàng hôn một cái, như chuồn chuồn lướt nước, cẩn thận từng li từng tí, ngắn gọn mà rất nhanh.

Như là làm chuyện xấu, Ly Ca nhanh chóng rụt đầu lại, cảm thấy mỹ mãn, làm bộ làm tịch tiếp tục ngủ.

Nàng chợt phát hiện, khi Thương Lăng ngủ, rất giống bóng dáng của Hề Minh Húc, yên tĩnh ôn hòa, không hề góc cạnh bén nhọn.

Cho nên nàng mới nhất thời không thể kiềm chế chính mình.

Nhưng mà, mặc kệ đi, ngược lại Thương Lăng cũng không biết mình bị khinh bạc.

Ly Ca cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại, trong chốc lát lại ngủ.

Lúc này, Thương Lăng lại mở hai mắt, khóe miệng hơi giơ lên, lộ ra một độ cong nhỏ.

“Coi như ngươi thức thời.”

Thời gian từng chút từng chút một đi qua, lửa trại dần cháy hết, gió lạnh dần dần lấn vào vị trí của bọn họ.

Khi Ly Ca mở hai mắt, Thương Lăng đã tỉnh.

“Thương Lăng thượng thần, bây giờ là giờ nào?”

“Không biết.”

Ly Ca cẩn thận quan sát thần sắc Thương Lăng từng li từng tí, xác định hắn không có gì khác thường, cũng không phát hiện nàng hôn hắn, nàng yên lặng thở phào.

Ai bảo hắn lúc ngủ nhìn giống Minh Húc như vậy, đáng đời bị khinh bạc.

Nghĩ như vậy, Ly Ca lại thoải mái, còn có chút đúng lý hợp tình.

“Tiếp tục như vậy cũng không phải cách, chúng ta phải nghĩ cách đi ra ngoài.”

“Ừ”

“Ta có quan sát qua cây cối của Hãn Hải Mê Lâm, phân bố nhìn lỏng lẻo nhưng thật ra rất có quy luật.”

“Ừ”

Ly Ca mười phần nghiêm túc đi ở đằng trước, tỉ mỉ quan sát cây cối phân bố bên trong Hãn Hải Mê Lâm.

Bên trong Hãn Hải Mê Lâm trừ cây cối, hầu như cái gì cũng không có.

Không có bất kỳ dấu hiệu của sinh mạng nào, nhưng thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy một hai bộ xương khô.

Mỗi khi nhìn thấy xương khô, tâm Ly Ca lại chìm xuống một phần.

Nếu bọn họ không ra được, nói không chừng sẽ trở thành bộ xương khô tiếp theo trong rừng này.

Hãn Hải Mê Lâm rất có huyền cơ, thật không phải là nói chơi.

Cũng không biết đây là bút tích của ai.

Ly Ca vừa đi ở phía trước, vừa ghi lại sự phân bố của cây cối.

Trong tay nàng cầm một khối gỗ vừa mới tước xuống thành mảnh gỗ, dùng cây trâm ghi chép trên mảnh gỗ.

Thương Lăng khí định thần nhàn* đi theo phía sau Tư Mệnh, nhìn nàng chạy ngược chạy xuôi nghiêm túc nghiên cứu.

Màu xanh băng trong hai tròng mắt lộ ra từng tia tình cảm ấm áp.

Không biết qua bao lâu, hầu như Ly Ca không ngừng đi tới đi lui.

Mảnh gỗ trong tay cũng dần từ một mảnh biến thành một xấp.

Thương Lăng cứ đi theo như vậy, để Ly Ca chạy loạn, không tham dự, cũng không can thiệp.

Cuối cùng, Ly Ca chạy vài vòng, lại trở về Uẩn Linh tuyền.

Một bên Uẩn Linh tuyền, Ly Ca ngồi xổm xuống, bày từng mảnh từng mảnh gỗ trên mặt đất.

Thương Lăng nhíu mày, cũng ngồi xổm xuống bên người Ly Ca, cúi đầu xem nàng đang làm cái gì.

Chỉ thấy trên từng mảnh gỗ viết rất nhiều ký hiệu cổ quái, Thương Lăng vậy mà một chút cũng không hiểu, chân mày không khỏi nhíu lại.

Ly Ca chăm chú vào nghiên cứu của nàng, cũng không phát hiện Thương Lăng ngồi xổm bên người nàng.

“Bên này sắp xếp chín mũ chín cây, bên này là dùng ma trận, bên này là tam giác vuông, định lý Pytago có thể tính ra cây bên này...”

Một bên Ly Ca khắc lên mảnh gỗ có các kí hiệu kỳ quái, một bên miệng lẩm bẩm.

Nói nửa ngày, dĩ nhiên Thương Lăng nghe không hiểu nàng đang nói cái gì.

Cảm giác này không tốt, thật không tốt.

Hiện tại toàn tâm Tư Mệnh đều tập trung vào phá trận, đã không biết bao lâu không liếc hắn một cái.

Hiện tượng này không tốt, thật không tốt.

Thương Lăng đang muốn mở miệng, lại nghe Ly Ca bỗng nhiên kinh ngạc rống lên.

“Tên hỗn đản kia lại làm ra trận pháp phức tạp như vậy? Giải bài toán này cũng khó quá đi mất?”

Ly Ca cúi đầu, vừa trách móc, vừa viết lên mảnh gỗ các kí hiệu kì quái.

Bị Ly Ca trộn lẫn như vậy, Thương Lăng đứng lên, đứng ở bên Uẩn Linh tuyền, cúi đầu nhìn nàng.

“Emma! Tính sai số... Muốn tính lại, quả thực...”

Ly Ca khóc không ra nước mắt, lúc đầu bản nháp giấy thì có giới hạn, hiện tại coi như sai số, lại lãng phí một mảnh gỗ, giải toán còn nhiều như vậy thì hỏng mất hỏng mất.

Thời gian từng chút từng chút một trôi qua, Ly Ca rốt cục cũng mân mê xong, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nàng cầm mảnh gỗ, bắt đầu mang theo Thương Lăng xuyên qua rừng rậm một lần nữa.

Nàng cũng không biết vì sao, rõ ràng là thế giới trận pháp, thế nhưng nàng lại có thể vận dụng linh hoạt cách giải toán ở bên trong này.

Hơn nữa, nàng quen thuộc với trận pháp này từ lúc nào vậy?

Thế giới trận pháp này đối với nàng là rỗng sao?

Điều này thật sự là làm nàng khó hiểu.

Thật giống như, dùng toán học giải toán phá trận, nàng vốn có kỹ năng, trong tiềm thức thì có.

Nhưng không phải nàng mới xuyên tới sao?

Mặc kệ, dù thế nào đi nữa, cuối cùng cũng tìm được cách rồi.

“Thương Lăng thượng thần, ngươi đừng sốt ruột, chúng ta rất nhanh thì có thể ra ngoài!”

""Ta có sốt ruột không?