Tang Chính Khanh đưa lệnh bài cho Mộ Thanh Yên.
“Dù tới nơi nào, lúc nào, đừng quá hiểu chuyện, ngẫu nhiên tùy hứng một chút.”
Mộ Thanh Yên cười nháy mắt mấy cái: “Đa tạ sư phụ dạy bảo.”
Lấy được lệnh bài, Mộ Thanh Yên đến Tri Tất Các. Trên đường, một thân ảnh quen thuộc đi về phía nàng. Nàng nghi hoặc liếc nhìn Mộ Thanh Yên, lại đảo mắt nhìn Đoạn Ngọc La.
“Đến Tri Tất Các sao?”
“Đúng vậy Tố Y cô cô, con dẫn Thanh Yên tỷ tỷ đi đây.”
Tố Y cau mày hỏi: “Tri Tất Các không cho phép người ngoài vào.”
” Thanh Yên tỷ tỷ có lệnh bài của trang chủ, tỷ không phải người ngoài bình thường đâu.” Đoạn Ngọc La cười nghịch ngợm.
Tố Y quan sát Mộ Thanh Yên từ trên xuống dưới.
Mộ Thanh Yên cúi đầu, nàng sợ ánh mắt nàng lại bán đứng chính mình. Tố Y, đó là sư tỷ đi cùng nàng đoạn đường cuối cùng, là người tri kỷ nhất của nàng kiếp trước. Ngay cả Đoạn Thiên Diễn cùng Địch Lam Thấm đều có thể hoài nghi, sao tỷ ấy lại không nhìn ra được?
“Đi đi”
Tố Y cuối cùng cũng cho đi, không tiếp tục miệt mài theo đuổi. Mộ Thanh Yên cúi đầu đi thoáng qua bên người Tố Y, sư tỷ tái kiến. Sau khi Tố Y đi xa, Đoạn Ngọc La mới lặng lẽ giải thích bên tai Mộ Thanh Yên một lần.
“Tố Y cô cô trước đây theo tiên hoàng hậu đánh hạ nửa giang sơn Càng quốc, thu thành trì Càng quốc, là nhân vật lợi hại đó!”
Mộ Thanh Yên gật đầu.
“Tính khí người chính là như vậy, người sống chớ gần, ít khi nói cười, cho nên đến nay chưa gả nữa á!”
Mộ Thanh Yên sững sờ, Tố Y sư tỷ bây giờ vẫn chưa gả sao?
“Nhưng tỷ đừng kinh ngạc, không phải không ai muốn người, mà là không ai xứng với người! Người lợi hại như vậy, cũng không phải như tiên hoàng hậu có thể tìm được một người xứng đôi như tiên hoàng.”
Mộ Thanh Yên lộ ra một nụ cười nhợt nhạt. Có thể lựa chọn cuộc sống của chính mình, gả hay không có liên quan gì đâu, sư tỷ kiêu ngạo hơn ai khác. Vừa nói chuyện, Mộ Thanh Yên cùng Đoạn Ngọc La đã đến Tri Tất Các, Đoạn Ngọc La chờ ở bên ngoài, Mộ Thanh Yên tự đi vào.
Mộ Thanh Yên quen cửa quen nẻo tìm được thứ nàng muốn. Mở ngăn kéo ra, một quyển giấy nằm ố vàng ở bên trong. Mộ Thanh Yên cầm lấy quyển giấy trong ngăn kéo, cẩn thận từng li từng tí mở nó ra, một hình ảnh phủ đầy bụi hai mươi năm một lần nữa hiện ra trước mắt Mộ Thanh Yên. Xem xong tất cả mọi thứ, xem xong kết cục của Minh Húc, Mộ Thanh Yên không khóc mà lại lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Cười đắng chát, cười bi thương, cười giải thoát.
Sau một canh giờ, Mộ Thanh Yên rời khỏi Tri Tất Các, sau khi cáo từ Tang Chính Khanh, về lại Lam Thiên sơn trang. Sau đó trở lại Lam Thiên sơn trang, Mộ Thanh Yên vẫn luôn ở trong viện Minh Dật. Qua mấy ngày dưỡng thương liên tiếp, vết thương trên người Mộ Thanh Yên đã tốt hơn nhiều. Mặc dù mỗi ngày đều cần điều dưỡng, thế nhưng tự động đi đứng, sinh hoạt hàng ngày đã không còn khó khăn.
Hôm nay, Mộ Thanh Yên đẩy Minh Dật tản bộ trong sân.
“Thanh Yên, việc của nàng đã xong chưa?”
“Xong rồi.”
“Sau đó thì sao? Nàng đợi người nhà tới đón sao?”
“Đúng vậy, ta ra ngoài lâu như vậy, cũng nên trở về rồi.”
Thần sắc Minh Dật lập tức ảm đạm đi.
“Nhưng vết thương trên người nàng còn chưa khỏi hẳn, cần cẩn thận điều dưỡng mới không lưu lại dấu vết và di chứng, có lẽ nàng nên...”
Hắn còn chưa nói xong, Đoạn Ngọc La từ bên ngoài đi tới.
“Minh Dật ca ca, Thanh Yên tỷ tỷ, hay người đều ở đây à!”
“Ngọc La tới rồi?” Mộ Thanh Yên cười nói.
“Hai người trò chuyện đi, ta về phòng trước, hơi mệt mỏi chút.”
Minh Dật vừa dứt lời liền tự mình đẩy xe lăn về phòng, đề lại hai người Đoạn Ngọc La cùng Mộ Thanh Yên.
“Sao huynh ấy lại đi rồi?”
Sắc mặt Đoạn Ngọc La lập tức xịu xuống, bĩu môi, vẻ mặt khổ sở. Mộ Thanh Yên xòe hai tay ra, lắc đầu, nàng cũng không hiểu luôn. Đoạn Ngọc La thở dài, kéo tay Mộ Thanh Yên đi ra ngoài.
“Đi, muội dẫn tỷ đến chỗ hay ho.” Dưới Lam Thiên Sơn trang là Yên Giáng trấn, chợ náo nhiệt, người ngựa như nước.
Đoạn Ngọc La dẫn Mộ Thanh Yên đi một đường, mua rất nhiều đồ chơi nhỏ.
“Ta muốn cái này.”
“Gói cái kia lại cho ta.”
“Còn có cái này cái này cái này!” Đoạn Ngọc La vung tay lên, tiến vào trạng thái mua mua mua, dọc theo đường đi không ngừng lại.
Ngay từ đầu, Mộ Thanh Yên thấy trợn mắt hốc mồm. Nàng là thái hậu một nước cũng không dám tiêu xài như thế, Đoạn Ngọc La chỉ là đại tiểu thư của Lam Thiên sơn trang mà xa xỉ như vậy.
Đoạn Thiên Diễn có bao nhiêu tiền vậy? Mộ Thanh Yên mặc niệm một giây đồng hồ cho hầu bao của Đoạn Thiên Diễn. Nhưng rất nhanh, Mộ Thanh Yên liền phát hiện vấn đề.
Bình thường lúc nữ nhân mua mua mua, hoặc là lúc làm hỏng đồ, hoặc là lúc tâm tình không tốt. Rất hiển nhiên, Đoạn Ngọc La hiện tại thuộc về loại thứ hai. Tâm tình muội ấy rất không tốt.
Mộ Thanh Yên cẩn thận nhớ lại một chút, chắc là bởi vì Minh Dật thôi. Cô nương ngốc này nhất định là thích Minh Dật rồi. Mộ Thanh Yên than nhẹ một tiếng, một chữ tình, thật mệt người. Đau lòng Đoạn Ngọc La kiên cường, cũng đau lòng hầu bao của Đoạn Thiên Diễn. Mộ Thanh Yên luôn yên lặng đi theo phía sau Đoạn Ngọc La cho đến khi nàng không mua nổi nữa, nàng lôi kéo Mộ Thanh Yên vào tửu lâu tốt nhất trấn, bao một phòng.
Sau khi cất đồ đạc xong xuôi, Đoạn Ngọc La bắt đầu uống rượu, một ly lại một ly không có ngừng nghỉ.
“Thanh Yên tỷ tỷ, tỷ đừng uống nha, trên người tỷ bị thương, muội thay tỷ uống phần của tỷ luôn, coi như tỷ đã hưởng qua tư vị.” Đoạn Ngọc La hồng mặt, ngà ngà say.
“Đừng uống, uống rượu hại thân, sau khi tỉnh rượu vẫn sẽ đau đớn, mê man nhất thời không giải quyết được vấn đề.” Mộ Thanh Yên đè lại chén rượu của Đoạn Ngọc La, Đoạn Ngọc La đẩy tay nàng ra.
“Nhưng ít nhất cũng để cho muội vượt qua lúc này, ngay cả lúc nhất thời này còn không qua được, sau làm sao vượt qua?” Đoạn Ngọc La nói xong, lại rót vài ly.
“Ngọc La, thế gian này có nhiều chuyện thống khổ hơn, hôm nay chắc là Minh Dật tâm tình không tốt thôi, muội cần gì phải vậy?”
Đoạn Ngọc La bỗng nhiên cười, nàng nói: “Thanh Yên tỷ tỷ, nói tỷ thông minh hay là nói tỷ ngốc đây?”
Mộ Thanh Yên sững sờ, có chút không phản ứng kịp.
“Thanh Yên tỷ tỷ, tỷ liếc mắt liền nhìn thấu muội thích huynh ấy, vì sao tỷ không thấy huynh ấy không thích muội?”
“Nếu như hắn không thích muội là thái độ bình thường, tại sao muội lại chọn hôm nay buồn?”
Đoạn Ngọc La lại uống một ly lớn.
“Thanh Yên tỷ tỷ, muội thật sự rất hối hận, hối hận không sớm nói cho huynh ấy biết muội thích huynh ấy, nếu như huynh ấy biết, nói không chừng sẽ nhìn muội nhiều thêm một cái.”
“Nhưng bây giờ nói cũng không trễ mà.”
Đoạn Ngọc La lắc đầu, trên mặt không biết là rượu hay là nước mắt, khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng.
” Huynh ấy thích người khác rồi.”
Đoạn Ngọc La lau sạch nước mắt, nàng nói: “Muội thích huynh ấy lâu như vậy, lớn lên cùng nhau, một ánh mắt, một động tác của huynh ấy muộiđều có thể biết huynh ấy đang nghĩ gì.”
“Thanh Yên tỷ tỷ, huynh ấy thích người khác, tỷ hiểu không vậy!”
Mộ Thanh Yên sững sờ, nàng lắc đầu, nàng làm sao biết, nàng có phải Đoạn Ngọc La đi quan tâm Minh Dật đâu?
Đột nhiên, Đoạn Ngọc La vừa cười vừa nói: “Muội biết ngay là tỷ không biết, tỷ không biết, ha ha ha... Có đôi khi, thanh mai trúc mã vẫn kém hơn nhất kiến chung tình.”
“Cho nên thích một người nhất định phải nói ra. Giấu giếm, bỏ qua cơ hội, rất có thể không có cơ hội nói nữa.”
Đoạn Ngọc La nửa tỉnh nửa say, vừa khóc vừa cười làm người ta nhìn thấy mà đau lòng. Nhưng câu nói này, quả thực chạm đến nỗi lòng của Mộ Thanh Yên. Lúc trước nàng và Minh Húc chẳng phải cũng hành hạ nhau một thời gian dài sao?
Mộ Thanh Yên cúi đầu, nàng nghĩ, chút dũng khí nàng còn thiếu kia đã tìm được rồi. Tìm được ở Tri Tất Các, tìm được trong mùi rượu ở đây.
Đột nhiên, Đoạn Ngọc La đứng lên, nàng nói: “Muội muốn giống nương của muội, đi cướp huynh ấy, đến lúc đó, huynh ấy cũng chỉ có thể là của muội!”
Mộ Thanh Yên sững sờ, vội tới ngăn lại Đoạn Ngọc La. Nhưng mà Đoạn Ngọc La đã lao ra khỏi phòng trước nàng một bước, nàng vội đi ra ngoài. Đoạn Ngọc La vừa mới ra khỏi cửa liền đυ.ng vào người khác.
“Hả? Tiểu cô nương, nàng say à? Đại gia ta dìu nàng về nhà, thế nào?” Nam tử mặc áo lam đẹp đẽ quý giá, khuôn mặt lại hèn mọn, khiến người ta vừa nhìn thấy liền không vui.
Mộ Thanh Yên vội tới trước, sợ Đoạn Ngọc La chịu thiệt. Ai ngờ Đoạn Ngọc La bỗng nhiên vung một quyền lên, đánh vào mắt nam tử mặc áo lam kia. Một quyền đánh tới, trực tiếp đánh viền mắt thành xanh tím, máu chảy ra, tròng mắt muốn rơi ra. Mộ Thanh Yên thấy trợn mắt hốc mồm, Đoạn Ngọc La cũng ác quá đi!
Bất quá, nàng không nên quên, Đoạn Ngọc La là nữ nhi ruột của Địch Lam Thấm mà! Nam tử kia bị Đoạn Ngọc La đánh một quyền ngu người, sững sờ vài giây mới phản ứng được, sau đó rống to.
“Nhanh bắt ả tiểu tiện nhân này lại cho ta, bắt được đêm nay thưởng cho các ngươi chơi đủ!”
Nam tử mặc áo lam kia vừa nói, một đám người bên trái tửu lâu đồng thời xông về phía Đoạn Ngọc La. Đoạn Ngọc La mặc dù uống say nhưng quả đấm không say. Lúc nàng đánh trả không lưu tình chút nào, Mộ Thanh Yên thường xuyên có thể nghe được tiếng xương vỡ vụn.
“Các ngươi khi dễ ta, ngay cả đám cầm thú các ngươi đều khi dễ ta!”
Đoạn Ngọc La vừa kêu khóc vừa mãnh liệt đánh về phía những kẻ đánh mình, những người này dường như trở thành đối tượng cho nàng trút giận.
“Ta dễ khi dễ lắm đúng không, ta đánh chết các ngươi!”
Mộ Thanh Yên nhìn tư thế sai sai, nhiều người vây đánh một mình Đoạn Ngọc La, mặc dù nàng rất mạnh, nhưng dù sao cũng đã uống say, quyền cước mất kết cấu. Mộ Thanh Yên than nhẹ một tiếng, một chữ tình, thật là mệt người. Tiếng than còn chưa ra thì Mộ Thanh Yên đã xông lên.
“Ồ, Thanh Yên tỷ tỷ, tỷ biết võ công luôn à!”
“Ta tới đánh bọn chúng với muội!”
“Dược, đánh chết bọn chúng đi!”
Hai vị cô nương đánh đập tàn nhẫn trong tửu lầu, trong lúc nhất thời mười mấy nam tử chẳng những không chiếm bất kỳ ưu thế nào, ngược lại bị đánh hoa rơi nước chảy, mặt mũi bầm dập. Toàn bộ tửu lâu trong ngoài, người tụ tập xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều. Mộ Thanh Yên cùng Đoạn Ngọc La càng đánh càng mạnh, đánh mười mấy nam tử sợ hãi.
“Hai cô nương này từ đâu đến? Thật là lợi hại a!”
“Đánh hay, dáng dấp cũng rất xinh đẹp!”
“Tuổi còn trẻ mà đã hung dữ như vậy, tám phần là không gả được!”
Người kia vừa dứt lời, Mộ Thanh Yên thuận tay nhặt lên một chiếc đũa, “bụp” một cái bay đến trên miệng người kia, nhất thời đánh ra một vệt máu đỏ.