7 Kiếp Nhân Duyên

Chương 23: Cố Nhân 3

“Tỷ làm sao vậy, sao người tỷ lại run thế? Có phải tỷ không thoải mái hay không?”

Giọng nói lo lắng của Đoạn Ngọc La truyền tới từ bên cạnh, Mộ Thanh Yên thu hồi tinh thần. Nàng hít sâu một hơi, bức tất cả cảm xúc trở về. Đời này, nàng là Mộ Thanh Yên. Thế gian này, không còn Lý Triều Ca.

Nhìn thấy tiểu sư đệ của mình có thể có một kết cục hạnh phúc, nàng thật sự rất vui vẻ. Hạnh phúc mà nàng và Minh Húc không có được, có thể xuất hiện ở họ cũng đủ rồi. Nhưng nàng không ngờ tới, có một ngày cố nhân gặp nhau không quen biết, một bụng khổ không thể nào nói ra thế này.

“Ta không sao, ta chỉ kinh ngạc, nhìn trang chủ cùng phu nhân tuổi rất trẻ.”

“Ha ha, Thanh Yên tỷ tỷ, tỷ thật biết nói chuyện, mẫu thân muội chắc vui chết mất!” Đoạn Ngọc La cười rộ lên.

Mộ Thanh Yên rốt cuộc cung biết tính cách Đoạn Ngọc La này là di truyền từ ai, quả nhiên rất giống! Quả nhiên, Địch Lam Thấm từ vị trí đứng dậy, đi tới tự mình dìu Mộ Thanh Yên.

“Mộ cô nương, ánh mắt cô thật tốt.”

Địch Lam Thấm quả nhiên vẫn nhanh nhẹn dũng mãnh trước sau như một, không chút thẹn thùng, năm tháng không có để lại một chút vết tích nào trong tính cách nàng.

“Tới Lam Thiên sơn trang chúng ta phải dưỡng bệnh cho tốt nhé.”

Mộ Thanh Yên gật đầu. Ở Lam Thiên sơn trang này, nàng có sự an tâm trước nay chưa từng có, mỗi người ở đây đều có thể làm nàng ấm lòng.

“Tới tới tới, đừng nói nhiều như vậy, ăn trước đã.”

Địch Lam Thấm thu xếp cho Mộ Thanh Yên ngồi xuống. Trong bữa tiệc, Mộ Thanh Yên cúi đầu yên lặng ăn.

“Đây, phu nhân à, miếng này ngon lắm, cho nàng này.”

Mộ Thanh Yên ngẩng đầu thấy Đoạn Thiên Diễn gắp toàn bộ đồ ăn ngon vào bát Địch Lam Thấm. Dáng vẻ mười phần cẩn thận săn sóc, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ tiểu tử động một chút là xù lông lúc trước! Bây giờ chính là nam nhân tốt của gia đình. Xem ra Địch Lam Thấm cải tạo không tồi, muội muội nhanh nhẹn dũng mãnh này quả nhiên đã nhanh nhẹn dũng mãnh thực hiện được mục tiêu nhân sinh của mình.

Bởi vì Mộ Thanh Yên nhìn hơi nhiều, Đoạn Ngọc La tiến đến bên tai nàng nhỏ giọng nói chuyện. “Đừng trách nha, nếu cha muội không gắp, đêm nay phải quỳ bàn giặt đó.”

Mộ Thanh Yên sững sờ, run tay một cái, trong đầu nhất thời xuất hiện bốn chữ: Gia giáo cực nghiêm!

Địch Lam Thấm bị Mộ Thanh Yên nhìn đến ngại, nàng vội vàng đẩy đẩy Đoạn Thiên Diễn.“Đừng mà, có khách ở đây đó!”

“Có khách ở đây mới càng phải chiếu cố phu nhân, để cho khách nhân biết phu nhân tốt.” Đoạn Thiên Diễn cười nói.

Địch Lam Thấm đỏ mặt thẹn thùng. Mộ Thanh Yên sửng sốt, thế là giọng Đoạn Ngọc La lại truyền đến từ bên tai.

“Đừng trách...”

“Cũng là gia giáo à?” Đoạn Ngọc La gật đầu một cái, dáng vẻ tỷ quả nhiên thông minh.

Mộ Thanh Yên hít sâu một hơi, thì ra phu nô và thê chủ chính là như vậy! Mộ Thanh Yên thầm cảm thấy, kiếp này, kiếp sau, vô số kiếp nữa, nàng cũng không có đãi ngộ thế này đâu. Dù Minh Húc hay là Quân Bắc Hàn hay là Thương Lăng, hay là ba kiếp bốn kiếp năm kiếp của Thương Lăng, đổi vô số kiếp cũng sẽ không cho nàng có cơ hội này.

Hở? Nàng đang suy nghĩ gì vậy! Nàng cùng Thương Lăng làm gì có nhiều kiếp như vậy! Mộ Thanh Yên lắc lắc đầu, vội thu hồi tâm tư.

Một bữa cơm, Đoạn Ngọc La cùng Minh Dật đều vô cùng lãnh đạm, xem ra cũng là thân kinh bách chiến, thiên chùy bách luyện.

Sau khi ăn xong, Địch Lam Thấm lại lôi kéo Đoạn Thiên Diễn tự mình tiễn Mộ Thanh Yên về. Chuyện này khiến Mộ Thanh Yên thụ sủng nhược kinh.

“Chúng ta muốn tiễn cô, luôn cảm thấy, ánh mắt cô nương rất giống một cố nhân.”

Mộ Thanh Yên sững sờ, cố nhân, là nói Triều Ca sao? Tim nàng không khỏi đập nhanh, hô hấp có chút khẩn trương. Bọn họ đều còn nhớ nàng sao?

“Thật sao?”

Địch Lam Thấm gật đầu, bỗng nhiên thần tình vui cười trước đó thay đổi, thương tâm lan tràn.

“Nàng là công chúa tôn quý nhất Ly quốc tiền triều, cũng là hoàng hậu khai quốc vĩ đại nhất Ly quốc tân triều.” Địch Lam Thấm như lâm vào hồi ức, giọng nói có chút mê ly.

Mộ Thanh Yên nghe mà bi thương, thì ra trong lòng bọn họ, hình tượng của mình chính là thế này.

“Nhưng trong lòng ta, tỷ ấy vĩnh viễn là lão yêu bà không đáng tin cậy, chính là tỷ ấy đem bán ta cho Lam Thấm, hầy.” Đoạn Thiên Diễn thở dài một tiếng, phảng phất như nhớ lại chuyện cũ mà sợ.

Mộ Thanh Yên giật giật khóe miệng, hơi tay ngứa rồi, cái thằng nhãi ranh này lại thiếu đòn?

“Bán cho ta thì sao? Bây giờ chàng muốn thế nào? Muốn xoay người sao? Tạo phản sao? Khởi nghĩa sao? Tới đây, để cho ta nhìn khí khái của chàng chút nào.”

Địch Lam Thấm vừa quay đầu, đôi mắt sắc bén phóng đao về phía Đoạn Thiên Diễn. Đoạn Thiên Diễn lập tức co rụt cổ, lui lại nửa bước.

“Thật ra nếu không phải nhờ tỷ ấy, ta và Lam Thấm cũng không thể bên nhau hạnh phúc vui vẻ thế này, ngẫm lại trước đây, thân phận hai chúng ta cách biệt, cơ bản không có chút khả năng.”

Mộ Thanh Yên cười khẽ, vạn sự đều có khả năng. Bản lĩnh thuần phu của Địch Lam Thấm là nhất đẳng.

“Cô nương nghe nói về nàng chưa?” Địch Lam Thấm bỗng nhiên quay đầu hỏi Mộ Thanh Yên.

“Sao lại chưa nghe nói qua? Lão yêu bà nổi danh như vậy, lợi hại như vậy, khiến người nhớ mãi không quên như vậy.” Giọng Đoạn Thiên Diễn cũng thấp xuống.

Nhưng mà, Mộ Thanh Yên chỉ lắc đầu: “Chưa từng ”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt Đoạn Thiên Diễn cùng Địch Lam Thấm đều ảm đạm đi.

“Có lẽ là hoài niệm quá lâu, ta suýt chút nữa thì quên, ta nhìn nàng hạ táng, nàng không có hài tử, cũng không có khả năng còn sống trở về.” Địch Lam Thấm thở dài một tiếng, hết thảy đều chỉ là ảo giác thôi.

“Ta nghĩ, nếu như nàng thật sự còn sống, nhất định sẽ không trơ mắt nhìn Minh Húc tự giày vò mình thành như thế.”

Đoạn Thiên Diễn lắc đầu, ngẫm lại cũng thấy buồn cười.

“Thế nào?”

Mộ Thanh Yên không chút suy nghĩ liền trực tiếp hỏi ra miệng. Sau khi hỏi, nàng mới tự phát giác mình nói sai. Thấy phản ứng của Mộ Thanh Yên, Địch Lam Thấm cùng Đoạn Thiên Diễn bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Mộ Thanh Yên.

“Ta chỉ tò mò thôi, một khai quốc hoàng đế đánh cả giang sơn với một công chúa vong quốc có bao nhiêu si tình.”

Mộ Thanh Yên vội bổ sung một câu như vậy.

Đoạn Thiên Diễn bỗng nhiên dừng lại, hắn nói: “Huynh ấy chết trước mộ tỷ, cụ thể ngày đó phát sinh chuyện gì, ta không ở đó nên cũng không biết.”

Mộ Thanh Yên bỗng nhiên rất muốn biết, muốn biết đến phát điên. Nhưng nàng lại không ở đó, trong lòng không khỏi đắng chát lan tràn. Vừa nói chuyện, mấy người đã tiễn Mộ Thanh Yên trở lại trong viện của Minh Dật.

“Nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng thương cho khỏe, chúng ta về trước nha.”

Ba người Đoàn gia vừa muốn đi, Mộ Thanh Yên bỗng nhiên mở miệng ngăn bọn họ lại.

“Có thể đưa ta đến Bích Ba sơn trang không?”

Đoạn Thiên Diễn sững sờ, hắn kinh ngạc quay đầu lại: “Cô nương biết Bích Ba sơn trang?”

Mộ Thanh Yên gật đầu.

“Nhưng ngoại nhân không thể vào.”

“Nhưng ngài là đệ tử Bích Ba sơn trang mà.”

“Làm sao cô biết?”

“Ngọc La nói cho ta biết.”

Mộ Thanh Yên chỉ chỉ Đoạn Ngọc La.

Đoạn Ngọc La khϊếp sợ: “Muội, muội có nói sao?”

“Hôm nay muội nói rất nhiều, muội quên rồi à?”

“Kia, có thể là muội đã nói thật...”

Mộ Thanh Yên cười mỉm một cái, nàng nói: “Cầu trang chủ đưa đến giúp, còn có thể đi vào hay không là việc của ta.” Mộ Thanh Yên giao một phong thư cho Đoạn Thiên Diễn.

Đoạn Thiên Diễn trình thư tín cho trang chủ Bích Ba sơn trang, Tang Chính Khanh. Rất nhanh, Mộ Thanh Yên nhận được hồi đáp của Tang Chính Khanh, tự mình phái người tới đón nàng đưa về Bích Ba sơn trang.

Sau khi Bích Ba sơn trang phái người tới, đừng nói Minh Dật, ngay cả Đoạn Thiên Diễn cũng kinh ngạc đến ngu người. Bây giờ Tang Chính Khanh đã gần như không tiếp khách, bây giờ không chỉ gặp mà còn đích thân tới đón. Đây là đãi ngộ ngay cả hoàng đế cũng không có đâu! Rốt cuộc Mộ Thanh Yên là nhân vật nào!

Cổng Lam Thiên sơn trang, lúc Mộ Thanh Yên lên xe ngựa, phu thê Đoạn Thiên Diễn cùng Minh Dật tự mình đến tiễn. Mà Đoạn Ngọc La đi cùng Mộ Thanh Yên đến Bích Ba sơn trang, thay thuốc cho nàng, chiếu cố nàng dọc đường.

“Về đi, ta chỉ rời đi một chút, rất nhanh sẽ về mà.”

“Trên đường cẩn thận, Ngọc La chiếu cố Thanh Yên cho tốt nhé.”

“Biết rồi! Có thể đến Bích Ba sơn trang, thật vui quá đi.” Đoạn Ngọc La cười xán lạn.

Xe ngựa khởi hành, dần dần đi xa. Lam Thiên sơn trang không xa Bích Ba sơn trang, một ngày đường có thể đến. Nhưng vì chiếu cố thương thế của Mộ Thanh Yên, xe ngựa chạy rất chậm, sáng sớm ngày thứ hai mới vừa tới Bích Ba sơn trang. Mộ Thanh Yên bước vào cửa lớn của Bích Ba sơn trang, ký ức giống như thuỷ triều ào tới.

Đó là nơi nàng lớn lên từ bé ở kiếp trước, hết thảy mọi thứ cũng không có gì thay đổi. Bích Ba sơn trang chú trọng nhất là lắng đọng cùng tích lũy, khí thế cổ xưa cùa toàn bộ sơn trang, dù đổi qua bao nhiêu đời trang chủ, bố cục vĩnh viễn không thay đổi. Những thứ đồ vật tích lũy được mới là tài phú quý giá nhất của Bích Ba sơn trang, cũng là thứ khiến người của Bích Ba kiêu ngạo.

Đi vào chính sảnh, Tang Chính Khanh đã chờ ở đó. Tang Chính Khanh so với 20 năm trước dường như không thay đổi, nếu không phải trên đầu ông ấy thêm vài sợi tóc bạc, có lẽ nàng sẽ cho rằng ông ấy vĩnh viễn bất lão. Sau khi vào chính sảnh, Tang Chính phất tay cho tất cả mọi người lui ra.

Mộ Thanh Yên cong môi cười: “Phong thái của sư phụ không giảm so với trước đây.”

Tang Chính Khanh cười, cười đến vui vẻ, cười đến động dung. “Con mới thật sự bất lão. Hai mươi năm trước con mười sáu tuổi, hai mươi năm sau con mười tám tuổi.”

“Sư phụ cũng thật biết nói đùa.”

“Triều Ca, có khỏe không?”

Tang Chính Khanh thu lại nụ cười, thần sắc có chút ưu thương.

“Trên đời đã không còn Triều Ca.”

“Con vĩnh viễn là đệ tử đắc ý nhất của ta.”

Mộ Thanh Yên cười, nàng nói: “Đa tạ sư phụ khích lệ.”

“ Minh Húc vốn không phải chết sớm như vậy, hắn chết đi đã ảnh hưởng đến số mệnh tân triều.” Tang Chính Khanh thở dài: “Tân triều, vốn không ngắn như vậy.”

“Cho nên sư phụ nhận thái tử làm đồ đệ, tận lực bồi dưỡng hắn, là để cho hắn làm xong việc Minh Húc không thể ư.”

Tang Chính Khanh cười khổ lắc đầu, ông nói: “Đó là đồ đệ ngu dốt nhất mà ta từng nhận, dạy thật đau đầu.”

Mộ Thanh Yên không nhịn được bật cười.

“Không nghĩ tới còn có việc có thể làm khó sư phụ. Thái tử không ngu ngốc, là ánh mắt sư phụ cao quá thôi, Bích Ba sơn trang gánh nặng đường xa.”

“Con đó, cứ khen ta mà không giúp đỡ đền bù một chút, đây chính là lỗi của con.”

Mộ Thanh Yên xòe hai tay ra: “Hiện tại con là thái hậu địch quốc, muốn đem thái tử giao cho con, chính là đưa giang sơn Ly quốc cho con đó.”

Tang Chính Khanh cười, ông ấy nói: “Con muốn đến Tri Tất Các?”

“Vâng, cần một chân tướng.”

“Hà tất phải nghĩ đến quá khứ?”

“Biết được quá khứ, mới có thể hướng đến tương lai.” Mộ Thanh Yên cười, nàng nói: “Hiện tại con vẫn còn cần một chút dũng khí.”

“Vậy con đi đi “