7 Kiếp Nhân Duyên

Chương 18: Săn

Mộ Thanh Yên còn chưa hiểu tình hình, các phi tử phía dưới liền ta một câu ngươi một câu xâu xé nhau.

“Đúng rồi, tối hôm qua hoàng thượng lật thẻ bài của ta, dáng vẻ của người thật là ôn nhu, làm sao ta cũng không dám nghĩ đến ta lại là người thứ nhất.”

Nghiên phi che mặt cười khẽ, vẻ mặt hạnh phúc.

Ngày hôm qua Quân Bắc Hàn lật thẻ bài ư? Lâm hạnh Nghiên phi ư? Thế cái tên tối hôm qua đánh nhau sấp mặt với nàng, ôm nàng một đêm là quỷ à?

Nghiên phi vừa nói xong, ba cặp mắt hâm mộ và ghen ghét liền hướng về phía nàng ta.

“Hoàng thượng từ trước đến nay luôn công bằng, vũ lộ quân thiêm, đêm nay có lẽ đến mấy tỷ muội chúng ta, nghĩ tới cũng thấy vui rồi.”

Tuệ phi đỏ mặt cười thẹn thùng.

Mộ Thanh Yên run một cái, sao nàng nghe tới bốn chữ “vũ lộ quân thiêm” này lại thấy kỳ quái ghê nhỉ? Lần đầu tiên nàng mới bổ sung kiến thức, thì ra phi tử cầu sủng hạnh là thế này! Thật đáng sợ, cả đời nàng cũng không làm ra được vẻ mặt này đâu.

“Ai nha, đáng tiếc gương mặt Lãnh phi chưa khỏi hẳn, không thể nào thị tẩm.”

Trác phi thêm mắm dặm muối châm chọc Lãnh Lâm Sương.

Lãnh Lâm Sương tối sầm mặt, nhíu mày nói: “Ngày hôm qua hoàng thượng còn đặc biệt dặn dò ta dưỡng thương cho tốt, vết thương khá một chút liền để ta hầu hạ người. Đến chỗ tỷ tỷ bất quá là làm theo khuôn phép thôi.”

Nói xong, Lãnh Lâm Sương cười mười phần đắc ý.

Mộ Thanh Yên thở dài một hơi, nếu Nam Phương Xích Đế thấy nữ nhi nhà mình đang tranh sủng cùng một đám người phàm, không biết có tức giận đến thất khiếu bốc khói luôn không nữa. Mộ Thanh Yên hăng hái nhìn bốn người phía dưới châm chọc lẫn nhau, giương cung bạt kiếm. Quả nhiên, nữ nhân hậu cung xâu xé nhau là đáng sợ nhất.

“Ầy, thật ra các vị tỷ tỷ cũng không cần hâm mộ ta, hầu hạ hoàng thượng cũng rất mệt người, lúc này, người ta còn đau đây này.”

” Tối hôm qua Nghiên phi thị tẩm?”

Mộ Thanh Yên bỗng nhiên chen vào một câu. Nàng thấy Nghiên phi miêu tả tiêu hồn như vậy, thật muốn biết đã xảy ra chuyện gì.

“Hồi thái hậu nương nương, đúng ạ.”

“Vậy ngươi có thấy cái bớt trên người hoàng thượng không?”

Nghiên phi sững sờ, một hồi sau gật đầu, nàng nói: “Thấy ạ.”

Nói xong nàng ta cúi đầu, vẻ mặt thẹn thùng: “Thái hậu sao lại hỏi vấn đề như vậy, thật là xấu hổ.”

“Nghiên phi không cần xấu hổ, các ngươi đều có cơ hội nhìn thấy.”

Mộ Thanh Yên nói xong, phía dưới cười duyên mấy trận. Mộ Thanh Yên đỡ trán, Quân Bắc Hàn làm gì có cái bớt nào, Nghiên phi này hình như không biết bị ai ngủ, dáng vẻ cũng không thấy luôn. Cũng không biết sau khi nàng ta biết chân tướng, có xấu hổ đến mức nhảy sông tự sát không nữa.

Thằng ranh Quân Bắc Hàn này, thiệt là làm loạn mà. Bốn phi tử phía dưới vẫn còn ngươi một lời ta một lời, xâu xé tranh sủng. Trong lòng Mộ Thanh Yên chua xót, người bị giày vò là nàng đây biết không hả? Nàng còn chưa lên tiếng mà phía dưới đã liến thoắng không ngừng, thiệt mệt tim ghê. Các nàng lại xâu xé nhau một trận, rốt cuộc ý thức được còn có thái hậu Mộ Thanh Yên tồn tại.

” Dường như tinh thần thái hậu không tốt ạ?”

Mộ Thanh Yên tan nát cõi lòng, nếu không thì sao? Các ngươi không bị giày vò đương nhiên tinh thần tốt rồi.

” Gần đây thân thể ai gia khó chịu.”

“Vậy sau này người cần phải chú ý thân thể ạ.”

“Ồ, thái hậu, sao trên cổ người lại sưng một cục vậy?”

Mộ Thanh Yên sững sờ, duỗi tay sờ, quả nhiên có một cục sưng. Trong nháy mắt nàng liền đen mặt, Quân Bắc Hàn dám thừa dịp nàng ngủ mà trồng dâu tây* cho nàng!

“Thái hậu, không phải người bị thứ gì cắn chứ?”

“Sưng to lắm, thứ gì đáng sợ như vậy?”

“Đúng vậy, thái hậu có cần gọi ngự y không ạ, ngọc thể của người rất quan trọng đấy.”

“...”

Trong lòng Mộ Thanh Yên xấu hổ, Quân Bắc Hàn thiệt là đáng sợ quá.

“Bị côn trùng cắn, bôi ít thuốc là được, các vị có lòng.” Mộ Thanh Yên nói xong câu đó rồi không phản ứng với các nàng nữa. Các nàng bị mất mặt, lại bắt đầu lục đυ.c với nhau.

Nghe một hồi, Mộ Thanh Yên thật sự là nghe không vào nổi nữa, để họ tản ra, bản thân mình về phòng nghỉ ngơi. Tối hôm qua giày vò cả đêm, nàng mệt muốn chết, rất nhanh liền ngủ mất. Khi Mộ Thanh Yên mơ mơ màng màng tỉnh dậy, lúc xoay người, môi đυ.ng phải cánh môi mềm ấm áp. Mộ Thanh Yên mở hai mắt ra, liếc mắt thấy Quân Bắc Hàn nằm bên người nàng, đang cười nhìn nàng.

“Người phê tấu chương xong hết rồi?”

“Ta nhớ nàng.”

“Người luyện công xong rồi?”

“Ta nhớ nàng.”

“...”

“Thanh Yên, lúc nào mới để ta ăn?”

Mộ Thanh Yên vừa nghe liền nhớ tới vết dâu tây trên cổ, đột nhiên muốn bùng cháy.

“Ngươi còn có mặt mũi nói à, trên cổ ta xảy ra chuyện gì?”

“Kìm lòng không được, biểu lộ tình cảm với cái cổ...”

Mộ Thanh Yên nhìn vẻ mặt xấu xa của Quân Bắc Hàn mà cạn lời. Thằng con này càng nuôi càng méo, sao lại thế này chứ!

“Nếu nàng không phục, hay là cũng để lại một cái trên người ta? Nhiều cái cũng được.”

Quân Bắc Hàn chỉ chỉ mình, duỗi cái cổ cho Mộ Thanh Yên. Mộ Thanh Yên đưa tay dùng sức nhéo mặt Quân Bắc Hàn đỏ một cục.

“Ngươi mà quậy nữa là ta bóp chết ngươi!”

“Hôn chết được không?”

“...”

Mộ Thanh Yên bại, nàng không ngờ Quân Bắc Hàn lại vô lại như vậy. Mộ Thanh Yên khoát tay đẩy Quân Bắc Hàn ra ngoài, ai ngờ Quân Bắc Hàn đưa tay kéo Mộ Thanh Yên vào trong lòng.

“Đừng nhúc nhích, để cho ta nghỉ ngơi một lát. Gần đây bận bịu việc đi săn, đầu hơi đau này.”

Quân Bắc Hàn nhẹ giọng nói bên tai Mộ Thanh Yên. Mộ Thanh Yên quả nhiên bất động. Quân Bắc Hàn thoả mãn cong khóe môi, lộ ra một nụ cười thư thái.

“Lúc nào cử hành đi săn, thương lượng xong chưa? Còn khu vực săn bắn đã tại chuẩn bị chưa?”

Quân Bắc Hàn chuẩn bị tự mình chấp chính, Mộ Thanh Yên cũng dần dần bắt đầu buông tay rất nhiều chuyện để cho hắn tự xử lý.

Ba năm một lần săn, là đại sự của Thanh quốc. Chuyện này nhất định phải làm cho tốt, không thể lơ là. Mộ Thanh Yên hỏi nhưng lại không có được câu trả lời của Quân Bắc Hàn. Nàng quay đầu thấy Quân Bắc Hàn đã ngủ. Dáng vẻ hắn ngủ đặc biệt yên tĩnh, lông mi thật dài, da thịt trắng trẻo, mũi cao thẳng, khiến tim người nhìn không khỏi đập nhanh chút.

Mộ Thanh Yên cứ nhìn chằm chằm Quân Bắc Hàn một hồi như vậy, phát hiện hắn ngủ thật rồi. Chẳng biết tại sao khi Mộ Thanh Yên nhìn Quân Bắc Hàn, khóe miệng lại tràn ra một nụ cười, tới chính nàng cũng không phát giác. Một ngày sau, bốn phi tử của Quân Bắc Hàn cũng không tới chỗ Mộ Thanh Yên cãi cọ ầm ĩ nữa, tới thỉnh an cũng không cần tới. Mộ Thanh Yên biết đó là ý của Quân Bắc Hàn, muốn giữ cho nàng một chút thanh tĩnh.

Ngày hôm sau, lúc Mộ Thanh Yên triệu kiến Mạch Lưu Thương, người không thấy mà lại chờ được con thỏ. Con thỏ thấy Mộ Thanh Yên, vẻ mặt hưng phấn, quy củ hành lễ với nàng.

“Tại sao là ngươi? Mạch Lưu Thương đâu?”

“Hắn đi rồi.”

“Đi rồi?”

“Không không không, hắn nói hắn có chuyện quan trọng tạm thời đi một thời gian, dặn ngươi bảo trọng mình.”

Mộ Thanh Yên nhíu mày, nàng nói: “Vậy sao lại nói cho ngươi, không nói với ta? Hai người các ngươi có gian tình à?”

Con thỏ trợn to hai mắt, vội khoát tay như là chịu oan uổng ngút trời.

“Không có không có đâu, hắn đi vội vội vàng vàng không kịp cáo biệt với ngươi. Hắn nói thời gian hắn đi thì ta tới bảo vệ ngươi.”

Mộ Thanh Yên nhíu mày, hiển nhiên là hồ ly cố ý không từ mà biệt, sợ nàng lo lắng, sợ nàng hỏi nhiều sao? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Dạo này chẳng những tâm thần hắn không yên, khóe mắt còn uể oải, nói vậy đều có liên quan với chuyện này. Thấy Mộ Thanh Yên không nói lời nào, con thỏ cho là nàng không vui, vội tới trước giơ ra một chuỗi vòng tay cho nàng. Trên vòng tay có bảy hạt châu với bảy màu sắc, lấp lánh phát sáng rất đẹp.

Mộ Thanh Yên thu hồi tinh thần: “Đây là cái gì?”

“Thừa Tướng đại nhân cho ta, bên trong ngưng kết pháp lực của hắn, tu vi ta thấp, lúc gặp phải nguy hiểm còn phải dựa vào chúng nó để bảo vệ ngươi.”

“Tại sao phải bảo vệ ta?”

Con thỏ trừng lớn hai mắt, lỗ tai suýt nữa thì dựng thẳng lên, nàng nói: “Ngươi cũng không biết à?”

Sau đó nàng kề sát vào Mộ Thanh Yên, nhỏ giọng nói: “Lãnh Lâm Sương, chính là kẻ bị ngươi đánh á, cô ta không phải người!”

Mộ Thanh Yên ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, nàng nói: “Chuyện này tự ngươi phát hiện?”

Con thỏ nghiêm túc gật đầu, nàng nói: “Lúc đầu ta chỉ hoài nghi thôi, thế nhưng thừa tướng cũng nói thế nên ta liền khẳng định.”

“Chuyện này ngươi có nói cho hoàng thượng chưa?”

Con thỏ lắc đầu: “Ta sợ dọa ngài, dù sao một phàm nhân như ngài nếu như phát hiện xung quanh thêm một kẻ không phải là người, chắc bị hù chết mất.”

Mộ Thanh Yên gật đầu.

“Chuyện này chớ nói với hắn, biết không?”

Con thỏ nghiêm túc gật đầu.

“Hử? Ngươi luôn luôn nghe lời hoàng thượng mà? Sao lúc này lại nghe lời thừa tướng như thế?”

“Bởi vì hoàng thượng quan tâm ngươi, sau đó ngươi lại gặp nguy hiểm, cho nên ta bảo vệ ngươi chính là báo đáp hoàng thượng.”

“Lý luận rõ ràng, trật tự minh xác, thừa tướng nói đúng không?”

“Ngươi, làm sao ngươi biết?”

Mộ Thanh Yên đỡ trán, hồ ly hù người mà con thỏ này cũng tin. Cũng đúng, hồ ly không ở đây, lỡ như Dao Cơ làm ra chuyện xấu gì, một mình nàng thật khó đối phó. Từ ngày đó trở đi, con thỏ nhảy nhót liền từ bên người Quân Bắc Hàn chuyển đến bên người Mộ Thanh Yên. Đối việc này, tuy Quân Bắc Hàn có nghi hoặc nhưng cũng ngầm đồng ý.

Nửa tháng sau, trường săn núi Tây Lương. Đại hội săn bắn ba năm một lần là thịnh hội kiến quốc hoàng đế Thanh quốc lưu lại để nhắc nhở hậu nhân Thanh quốc, không quên cường thân cường quốc. Đại hội săn bắn, toàn bộ hoàng thất Thanh quốc, văn võ đại thần, hậu cung gia quyến đều phải tham gia.

Mộ Thanh Yên cũng không ngoại lệ. Quân Bắc Hàn một thân long bào trang nghiêm đứng trên đỉnh núi Tây Lương lễ bái tiên tổ. Văn võ đại thần, hậu cung gia quyến phía sau đều quỳ xuống.

Sau một buổi tế tự long trọng, tất cả mọi người đến khán đài chuẩn bị. Trên bầu trời Tây Lương sơn mênh mông, một vùng xanh thẳm khiến người ta sinh lòng rộng rãi dũng cảm. Cờ thưởng bốn phía khán đài bị gió thổi bay phất phới khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, bắt đầu chờ mong mấy ngày săn bắn này.

Mộ Thanh Yên ngồi trên khán đài, nhìn Quân Bắc Hàn xa xa giữa sân. Lúc này, Quân Bắc Hàn đang cưỡi một con ngựa cao lớn, đứng ngay chính giữa trận địa.

“Các huynh đệ Thanh quốc rong ruổi khu vực săn bắn, cùng mở ra một trận cuồng phong nào! Cùng trẫm thoả thích săn thú đi!”

Quân Bắc Hàn kích động khiến mọi nam tử đều nhảy nhót hoan hô.