7 Kiếp Nhân Duyên

Chương 17

Quân Bắc Hàn nhíu mày, nhếch miệng lên cười nhạt. Chả trách Mộ Thanh Yên vừa ra tay lại ác như vậy, nữ nhân này quả thực ghê tởm. Quân Bắc Hàn hận không thể đem nữ nhân này kéo ra ngoài gϊếŧ rồi ném bãi tha ma ngay bây giờ.

Thế nhưng Quân Bắc Hàn không ngốc, mọi chuyện đều lộ ra một cổ quỷ dị. Hắn không quên, lúc Mộ Thanh Yên nhìn thấy thừa tướng Mạch Lưu Thương, phản ứng giống như đúc với lúc nàng nhìn thấy Lãnh Lâm Sương! Từ trên người Mạch Lưu Thương giảo hoạt gian trá, Quân Bắc Hàn không tra được cái gì. Nhưng từ trên người nữ nhân dối trá còn giả tạo này, lại có cơ hội tra được chân tướng.

Thường ngày Mộ Thanh Yên mặc dù không phải kẻ hiền lành gì, thế nhưng cũng sẽ không vô duyên vô cớ động thủ với một người xa lạ. Nhưng nàng chẳng những động thủ với Lãnh Lâm Sương, còn giữ cô ta lại, vậy thì nhất định có lý do của nàng. Không thể nghi ngờ, Mộ Thanh Yên chán ghét Lãnh Lâm Sương, nhưng bởi vì một nguyên nhân nào đó, nàng không có cách nào khác động thủ gϊếŧ cô ta.

Việc này, Quân Bắc Hàn đều thấy trong mắt, ghi trong lòng. Bất cứ thứ gì liên quan đến Mộ Thanh Yên, hắn đều muốn biết không lọt một chút nào.

“Chuyện này là do thái hậu, trẫm để thái y đặc biệt chuẩn bị thuốc cho ngươi, ngươi dùng để lau mặt, qua một thời gian thì tổn thương trên mặt sẽ biến mất.”

Lãnh Lâm Sương quỳ trên mặt đất nghe vậy, không khỏi lộ ra một nụ cười. Cô ta biết mà, trước đó Quân Bắc Hàn không trực tiếp cứu nàng không phải là vì không quan tâm, mà là bị ép dưới da^ʍ uy của Mộ Thanh Yên nên mới thuận theo ả ta! Hết thảy đều như mệnh cách, cô ta sẽ cùng Quân Bắc Hàn nghèo túng, quật khởi, cùng chung hoạn nạn, cùng chung phú quý! Quá tốt rồi, như vậy thì tất cả những khổ sở của cô ta đều sẽ có cơ hội đòi lại! Nghĩ đến đây, Lãnh Lâm Sương liền lộ ra một ánh mắt oán hận.

“Đa tạ hoàng thượng, thần thϊếp thụ sủng nhược kinh.”

“Ngươi dưỡng thương cho tốt, chờ sau khi thương thế lành thì trở lại hầu hạ trẫm.”

“Thần thϊếp nhất định sẽ mau chóng khỏe lại.”

Lãnh Lâm Sương dập đầu một cái, ngẩng đầu, trên mặt đều là nước mắt, lê hoa đái vũ. Quân Bắc Hàn cau mày một cái, hắn thực sự chán ghét loại nữ nhân giả mù sa mưa nũng nịu này. Vẫn là thái hậu của hắn khí phách. Nghĩ vậy, Quân Bắc Hàn không khỏi nở nụ cười.

Lãnh Lâm Sương thấy nụ cười này, chính mình cũng say, đó là người cô ta luôn tâm tâm niệm niệm đấy. Thương Lăng không biết cười, Quân Bắc Hàn cười thật tốt, rốt cuộc cô ta có thể thấy hắn cười.

“Nghỉ ngơi cho tốt đi, trẫm đi đây.”

“Cung tiễn hoàng thượng!”

Quân Bắc Hàn rời khỏi quảng Trần Cung, đi tới Trường Nhạc Cung. Tiểu Linh Tử theo ở phía sau, nhìn bóng lưng Quân Bắc Hàn, trong lòng không khỏi vui mừng lại khổ sở. Vui mừng là Quân Bắc Hàn rốt cuộc cũng trở thành đế vương thủ đoạn độc ác. Lọ thuốc người cho Lãnh Lâm Sương căn bản không phải là trị thương, mà là hủy dung. Nhưng khổ sở chính là, tinh lực người trút xuống trên người thái hậu thực sự quá nhiều. Tiểu Linh Tử thở dài một tiếng, Nhu phi trước khi chết đã ngàn dặn vạn dò, cũng không biết hoàng thượng trưởng thành sẽ là dáng vẻ gì.

Lúc Quân Bắc Hàn đi tới Trường Nhạc Cung, sắc trời đã tối lại. Mộ Thanh Yên đang ngồi trước bàn chuẩn bị dùng bữa. Quân Bắc Hàn tự nhiên phóng khoáng ngồi xuống, cho người lấy thêm một bộ chén đũa.

“Hoàng thượng hôm nay mới nạp bốn phi tử, không đi lật thẻ bài sao?”

“Tâm tình thái hậu không tốt, trẫm đâu có dám một mình hưởng lạc?”

Loading... Mộ Thanh Yên liếc Quân Bắc Hàn rồi cúi đầu ăn, mặc kệ hắn.

Dùng xong bữa tối, Quân Bắc Hàn chẳng những không đi mà còn phất tay lên để hạ nhân ra ngoài.

“Hoàng thượng, người làm cái gì vậy?”

” Vũ lộ quân thiêm đó, trẫm không thể vắng vẻ hoài được? Bắt đầu từ thái hậu là tốt nhất.”

“...”

Mộ Thanh Yên đỡ trán, nàng cảm thấy thằng nhóc này càng ngày càng méo mó không ra dáng ra hình rồi. Lúc đầu đến còn biết thông báo một tiếng, bây giờ đến là trực tiếp để con thỏ dẹp đường luôn. Lúc đầu còn biết đúng mực, bây giờ suốt ngày chỉ muốn làm sao ăn nàng thôi. Sai rồi, sai quá sai rồi nha!

“Hoàng thượng, người mau về đi, trời không còn sớm nữa.”Mộ Thanh Yên xụ mặt xuống.

“Ồ, trời không còn sớm nữa, nên nghỉ ngơi rồi.”

“...”

Quân Bắc Hàn nói xong, bắt đầu tự mình cởϊ áσ khoác. Mộ Thanh Yên sững sờ, vội đi lên níu lấy y phục Quân Bắc Hàn để hắn dừng cởi. Ai biết Quân Bắc Hàn ngẩng đầu, đầu tiên là nhìn Mộ Thanh Yên rất kì lạ, sau đó lộ ra một nụ cười gian xảo.

“Thanh Yên, dù nàng có gấp không chờ nổi cũng đừng như lang như hổ vậy chứ, mặc dù nàng làm thái hậu rất khí phách, nhưng mấy loại chuyện như vầy vẫn nên dè đặt một chút mới tốt.”

“...”

Mộ Thanh Yên đột nhiên buông lỏng tay, sau đó lui lại mấy bước, vẻ mặt bi thương.

“Ai gia không dạy dỗ hoàng thượng cho tốt, phụ sự giao phó của tiên đế! Ai gia có tội!”

“Không việc gì, trẫm cũng có tội mà.”

“...”

Mộ Thanh Yên nhìn Quân Bắc Hàn không khỏi đỡ trán, nàng nói: “Hoàng thượng vẫn nên về đi.”

“Thanh Yên, nàng đang xấu hổ sao?”

“Ta cảm thấy, người còn cứu được.”

“Vậy nàng tới đi”

Quân Bắc Hàn giang hai tay ra chuẩn bị ôm ấp, dáng vẻ hoan nghênh nàng nhào tới. Mộ Thanh Yên tiến lên hai bước, tay trực tiếp đập vào cổ Quân Bắc Hàn, đang định đánh cho hắn bất tỉnh lôi về. Ai ngờ Quân Bắc Hàn đã sớm chuẩn bị, trở tay bắt lấy Mộ Thanh Yên. Hai người giằng co qua lại, rốt cuộc lại đánh nhau.

“Võ công của hoàng thượng càng ngày càng tiến bộ nha?”

“Nhãn lực của thái hậu rất tốt, trẫm đang cố gắng tập võ.”

“Hoàng thượng chăm chỉ như vậy, ai gia cảm thấy vui mừng sâu sắc.”

“Bằng không thì sao, muốn ăn một miếng thịt quá khó khăn, không có chút bản lĩnh thì không được.”

“...”

Hai người lại quần nhau trong tẩm điện rộng lớn. Mộ Thanh Yên phát hiện, Quân Bắc Hàn tiến bộ thực thần tốc, qua một thời gian nữa có khả năng nàng sẽ đánh không lại Quân Bắc Hàn. Đến lúc đó, sợ rằng uy nghiêm khó giữ được, trong sạch khó giữ được, cái gì cũng khó giữ được.

“Hoàng thượng, người thật không nghĩ tới việc từ bỏ con đường sai trái này sao?”

“Đây là đường thẳng nhất tới nàng rồi, mấy đường khác còn sai trái hơn, lạc lối lại phải đi vòng về, mệt mỏi lắm.”

“...”

Vừa nói chuyện, hai người vừa đánh nhau khí thế ngất trời. Trước đó Mộ Thanh Yên còn có thể chiếm một ít ưu thế, hiện tại khó khăn lắm mới bất phân thắng bại với Quân Bắc Hàn. Nàng tưởng tượng, qua ít ngày nữa, Quân Bắc Hàn tự mình chấp chính, võ công tiến bộ, nàng không tung hoành nổi nữa. Thời gian đè đầu Quân Bắc Hàn lúc trước sắp một đi không trở lại rồi. Mộ Thanh Yên thầm rơi lệ.

“Trẫm cảm thấy con đường này còn phải thẳng thêm chút, tốt nhất là gạo nấu thành cơm, tuyệt đối không thể sai lầm. Đỡ phải chưa ăn tới miệng mà nửa đường đã bị người khác gắp đi mất!”

Mộ Thanh Yên sững sờ, sao nàng cảm thấy lời này chua quá, chua muốn rụng răng luôn.

“Ngươi đang ghen à?”

“Hôm nay nàng và Mạch Lưu Thương nói cái gì? Các người đã ăn ý đến độ khẩu ngữ cũng có thể thông đồng rồi à?”Quân Bắc Hàn bỗng nhiên đen mặt hỏi.

“Có phải ngươi để tâm vào chuyện vụn vặt quá không?”

“Vậy tại sao bỗng nhiên hắn lại đi lên dìu nàng thân mật như vậy, tình huống thế nào?”

“Ngươi nghĩ quá nhiều rồi, ta và hắn chỉ là bằng hữu.”

“Ngươi nghĩ như vậy nhưng hắn chưa chắc, vô sự hiến ân cần, không trộm cũng là cướp!”

“Ngươi đang nói chính mình sao?”

“Ta vẫn luôn muốn trộm nàng đó, nàng không biết sao?”

“...”

Thoáng một thời gian, Mộ Thanh Yên không nhớ rõ mình và Quân Bắc Hàn đã đánh nhau bao lâu. Vẫn bất phân thắng bại.

“Hoàng thượng, không bằng chúng ta đình chiến hoà giải đi?”

“Thái hậu nói rất đúng, bàn điều kiện đi.”

“Không cho chạm vào ta ”

“Không cho phép đuổi ta đi ”

“Thành giao ”

Vẻ mặt Mộ Thanh Yên ưu sầu, qua lần này chắc còn phải có lần sau. Nàng đường đường là thái hậu một nước, buông rèm chấp chính, quyền khuynh triều dã, thế nào lại phải dùng vũ lực vật lộn để bảo vệ mình? Con đường phản công đường tràn ngập chông gai. Mộ Thanh Yên cảm thấy thật bi ai.

Vẻ mặt Quân Bắc Hàn cũng ưu sầu, đợi ba năm rồi, mỗi ngày đều thấy mà không ăn được, thiệt là đói. Hắn đường đường là hoàng đế một nước, phong hoa tuyệt đại, trên vạn người, muốn ăn thịt còn phải luyện võ ba năm mà vẫn không được luôn sao? Con đường truy thê cứ càng ngày càng xa xôi.

Hai người đều ưu sầu, không hẹn mà cùng thở dài. Cuối cùng, Quân Bắc Hàn ở lại Trường Nhạc Cung, ôm Mộ Thanh Yên còn nguyên quần áo mà ngủ, vẫn duy trì sự cân bằng vi diệu.

Sáng sớm hôm sau, Quân Bắc Hàn cùng Mộ Thanh Yên song song vào triều, không có tinh thần, vừa nhìn cũng biết tối hôm qua khổ chiến một đêm, ngủ không ngon. Lúc lâm triều, Mộ Thanh Yên không nhìn thấy Mạch Lưu Thương, trong lòng nàng sinh nghi.

Sau khi bãi triều, Quân Bắc Hàn đến Ngự Thư phòng xử lý tấu chương, Mộ Thanh Yên về Trường Nhạc Cung. Nàng đang định triệu kiến Mạch Lưu Thương, Tử Tô bỗng nhiên chạy tới gọi nàng. Mộ Thanh Yên mỏi eo đau lưng, ngáp ngắn ngáp dài bị Tử Tô kéo đi.

“Thái hậu, bốn vị nương nương hoàng thượng mới nạp muốn tới thỉnh an người, người mau ra tiếp kiến họ đi.”

Khuôn mặt Mộ Thanh Yên nhất thời sụp xuống. Nàng làm thái hậu lâu như vậy, quên luôn chuyện phi tử phải thỉnh an này. Hiện tại nàng chỉ muốn ngủ, sao cứ phá...

“Thái hậu thái hậu, bốn vị nương nương đều đã đến rồi.”

Mộ Thanh Yên phất phất tay: “Biết rồi, đi ra ngoài thôi.”

Mộ Thanh Yên gắng gượng chật vật ra ngoài, ngồi trên đại điện. Một tay nàng chống đầu, nghiêng người dựa vào, dáng vẻ lười biếng hợp với dung nhan xinh đẹp của nàng thành mười phần dáng dấp họa quốc yêu hậu.

“Thần thϊếp tham kiến thái hậu, xin thỉnh an thái hậu.”

Bốn phi tử đồng thời quỳ xuống, Lãnh Lâm Sương cũng ở đó, lễ độ cung kính. Chỉ với cái quỳ này, Mộ Thanh Yên phải dậy sớm cũng coi như đáng giá. Đây chính là Vu Sơn Thần Nữ, ái nữ Nam Phương Xích Đế, nữ thần vạn chúng ở tiên giới đó nha! Hiện tại bị nàng đánh cho sưng mặt không nói, còn phải cung kính quỳ xuống, Dao Cơ cũng thiệt liều mạng ghê.

“Bình thân đi, ban tọa.”

“Đa tạ thái hậu.”

Bốn phi tử ngồi xuống, Mộ Thanh Yên phát hiện hôm nay tâm tình Lãnh Lâm Sương hình như rất tốt? Bên khóe miệng là nụ cười không che giấu được, nhặt được tiền hả?

“Hôm nay dường như tâm tình Lãnh phi rất tốt? Không bằng chia sẻ cho mọi người một chút?”

Mộ Thanh Yên chỉ điểm Lãnh Lâm Sương, lập tức ba vị phi tử đồng loạt nhìn về phía cô ta, trong ánh mắt mang theo địch ý.

“Hồi thái hậu nương nương, hôm qua thần thϊếp được hoàng thượng đến thăm, tự mình mang thuốc trị thương đến cho thần thϊếp, thần thϊếp thụ sủng nhược kinh.”

Lãnh Lâm Sương nói xong, vẻ mặt ngọt ngào hạnh phúc còn mang theo đắc ý. Sau khi nói xong, cô ta còn cố ý ngẩng đầu liếc mắt quét về phía ba vị phi tử, xem thường họ một trận. Vậy cũng thôi đi, thậm chí ngay cả thái hậu nàng cũng quét luôn vào!

Cái quỷ gì thế? Chẳng lẽ một thái hậu như nàng còn tranh sủng với cô ta à? Nhưng còn chưa đợi Mộ Thanh Yên trừng trị cô ta, người khác đã nhìn không được.

” Lãnh phi thực sự may mắn, bất quá tối hôm qua hoàng thượng lật thẻ bài của Nghiên phi, lâm hạnh Nghiên phi, nàng ấy còn chưa lên tiếng đây này.”

Mộ Thanh Yên sửng sốt. Cái quỷ gì nữa?