Mộ Thanh Yên nhìn con ngươi thâm thúy của Quân Bắc Hàn mà sững sờ. Kiếp trước Minh Húc nhìn nàng nghiến răng nghiến lợi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép cũng giống thế này. Còn có đôi mắt lạnh như băng lại thâm thúy kia của Thương Lăng vĩnh viễn làm cho người khác không thể đoán được suy nghĩ của hắn, nghĩ mãi không ra, cũng giống thế này. Trong lúc nhất thời, Quân Bắc Hàn, Minh Húc, Thương Lăng, ba khuôn mặt trong tiềm thức lại dần hiện ra chồng chéo trước mặt nàng.
Lúc nàng còn chưa thoát ra khỏi suy nghĩ miên man, gương mặt của Quân Bắc Hàn mặt bỗng nhiên phóng đại lên. Nàng còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần thì đôi môi đã bị một bờ môi mềm mại khác dán lên. Mộ Thanh Yên sững sờ, toàn thân cứng ngắc, máu huyết dâng lên, ngu người.
Ngay sau đó, nàng bỗng cảm giác một đầu lưỡi linh xảo đang trêu chọc đôi môi của nàng, cũng trêu chọc lòng của nàng. Mộ Thanh Yên dứt khoát lui đầu về phía sau,Quân Bắc Hàn cũng nằm trở lại trên đùi của Mộ Thanh Yên. Tim Mộ Thanh Yên đập điên cuồng, hô hấp cũng dồn dập theo. Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Mộ Thanh Yên không hiểu. Qua một lúc lâu sau nàng mới hồi phục lại tinh thần, cúi đầu xuống thấy Quân Bắc Hàn hình như đang cười trộm. Không chỉ cười trộm, hắn còn liếʍ liếʍ bờ môi, dáng vẻ đắc ý như đang nếm mỹ vị. Mộ Thanh Yên lập tức đen mặt.
“Người đang làm gì đó?”
“Chứng minh cho ngươi xem trẫm không phải đoạn tụ thôi.” Tâm tình Quân Bắc Hàn đang rất tốt, khóe miệng cười không ngừng.
“...”
Mộ Thanh Yên có chút ão não, nàng khẽ vươn tay véo mạnh trên khuôn mặt Quân Bắc Hàn, véo đến biến dạng mặt hắn luôn.
“Ta là mẫu hậu người, sao người có thể xằng bậy như thế!”
“Ngươi là mẫu hậu trẫm, cho nên trẫm mới thân thiết ôm ngươi, có vấn đề gì sao? Ngược lại là ngươi, nhi tử ưu tú như vậy mà lại không có ý định hôn một cái để biểu đạt tình yêu thương à?”
“...”
“Quân! Bắc! Hàn!”
Mộ Thanh Yên nghiến răng nghiến lợi: “Bây giờ ngươi dám cả gan đùa giỡn lưu manh luôn?”
“Trẫm cảm thấy được thừa tướng có thể hung hăng càn quấy đắc ý lâu như vậy cũng không phải là không có đạo lý, vẫn có rất nhiều chỗ có thể học tập.”
“...”
Mộ Thanh Yên hít một hơi nhưng nửa ngày cũng không thể thở ra, nghẹn trong ngực.
Có một đại lưu manh là đủ rồi, bây giờ còn dạy ra một tên tiểu lưu manh?
“Không được học hắn ta!”
“Vì sao?”
“Đều là tật xấu, ngươi học hắn làm cái gì?”
“Có thể chiếm tiện nghi á.”
“...”
Mộ Thanh Yên hít sâu một hơi, hung hăng đẩy Quân Bắc Hàn ra đứng lên.
Nàng phẫn nộ chỉ Quân Bắc Hàn: “Ta cảnh cáo ngươi, không được học hắn, không được đùa giỡn lưu manh, đi theo chính đạo học trị quốc cho tốt, có nghe không?”
Quân Bắc Hàn nhìn Mộ Thanh Yên, ngồi dậy, vẻ mặt vô tội.
“Nếu ngươi không nghe lời, đừng trách ta không khách khí với ngươi!”
“Thế nào là không khách khí?” Quân Bắc Hàn nháy mắt mấy cái: “Đánh đòn sao? Được á.”
“...”
Mộ Thanh Yên dồn máu lên não, ba năm trước đây còn thẹn thùng, ba năm nay chỉ toàn phát triển da mặt thôi à? Không giáo huấn một chút, chỉ sợ không biết sai! Mộ Thanh Yên khẽ vươn tay, bắt lấy cánh tay Quân Bắc Hàn muốn giáo huấn hắn một phen. Ai ngờ, sức lực Quân Bắc Hàn chẳng biết lúc nào đã mạnh hơn nàng.
Hắn bắt lấy Mộ Thanh Yên, thuận tay ấn nàng ngã xuống giường. Quân Bắc Hàn từ trên cao nhìn nàng, khóe miệng tươi cười đắc ý không kiềm được. Mộ Thanh Yên bị ném trên giường, khϊếp sợ nhìn Quân Bắc Hàn.
Nàng run rẩy duỗi ra ngón tay, chỉ vào Quân Bắc Hàn: “Võ công của ngươi lúc nào tốt như vậy?”
Mộ Thanh Yên không thể tin được, nàng lại bị Quân Bắc Hàn đánh lén thành công rồi!
“Trẫm cảm thấy ngươi nói rất đúng, lúc lực lượng không đủ mạnh phải biết ẩn nhẫn, vì vậy, trẫm nhịn ba năm.”
Mộ Thanh Yên hơi cau mày nhìn Quân Bắc Hàn. “Cho nên? Bây giờ người cảm thấy đôi cánh cứng cáp có thể bay rồi à?”
“Có cứng hay không chẳng phải ngươi thử xem sẽ biết sao?” Quân Bắc Hàn nói xong tà ác cười.
Mộ Thanh Yên sững sờ, lời này sao nghe có ý khác nhỉ? Đột nhiên, khuôn mặt nhỏ của Mộ Thanh Yên đỏ bừng, lỗ tai nóng lên, máu bắt đầu nóng lên. Hình như nàng... Bị đùa giỡn! Lưu manh!
“Cái tên tiểu lưu manh này, dám đùa giỡn lão nương ngươi!” Mộ Thanh Yên giận dữ, nàng bỗng nhiên đứng dậy tấn công về phía Quân Bắc Hàn.
“Trẫm là tiểu lưu manh, vậy ngươi chính là đại lưu manh, chúng ta có thể gom vào một chỗ.”
Quân Bắc Hàn không nháo không giận, cười ngăn trở công kích của Mộ Thanh Yên. Hai người một trên một dưới, ngươi công ta ngăn lập tức đánh nhau. Quân Bắc Hàn khí lực lớn, hơn nữa tư thế có ưu thế. Nhưng Mộ Thanh Yên kinh nghiệm phong phú, thân hình linh xảo. Hai người đánh một trận, Mộ Thanh Yên liền đè Quân Bắc Hàn xuống dưới. Nàng đưa tay muốn đánh khuôn mặt Quân Bắc Hàn, đánh tới cha mẹ cũng không nhận ra luôn.
Nhưng Quân Bắc Hàn nhấc chân trực tiếp ôm lấy eo Mộ Thanh Yên, ấn nàng xuống lần nữa. Quân Bắc Hàn xoay người lên, đưa tay giật cây trâm của Mộ Thanh Yên xuống. Chớp mắt sau đó, ba búi tóc đen của Mộ Thanh Yên xõa xuống như thác, nhìn đặc biệt xinh đẹp mê người.
Mộ Thanh Yên sững sờ, tức giận duỗi tay giật đai lưng của Quân Bắc Hàn xuống. Đai lưng buông lỏng, y phục Quân Bắc Hàn bị nới lỏng ra, hành động lập tức chậm chạp đi.
Thừa lúc này, Mộ Thanh Yên vội phản công, nhấc chân muốn đè Quân Bắc Hàn lại. Ai ngờ Quân Bắc Hàn lại không quan tâm đứng dậy đè nàng lại! Cùng lúc, quần của hắn cũng tuột xuống! Mộ Thanh Yên giật mình nhắm mắt lại.
Lúc này, Quân Bắc Hàn cười cúi đầu, thừa dịp Mộ Thanh Yên nhắm mắt liền hôn nàng. Đôi môi mềm mại chạm vào nhau, tim Mộ Thanh Yên bị câu dẫn, tạo nên từng đợt rung động. Đang nhộn nhạo quanh quẩn cùng lý trí. Đang làm gì vậy! Mộ Thanh Yên cảm giác mình sắp điên rồi!
Nàng mở mắt ra, thân thể hơi rung động mang theo mười phần tàn nhẫn, lại đánh nhau cùng Quân Bắc Hàn. Cái thằng nhãi ranh này, không đánh hắn liền muốn cưỡi lên đầu mình! Vô duyên vô cớ chiếm tiện nghi nàng, quá vô sỉ! Nhất định phải xuất thực lực và uy nghiêm của mẫu hậu! Không thể nhịn nữa!
Hai người ở trên giường ngươi đấm, ta đá, đánh nhau túi bụi. Xa xa nhìn qua, ở giữa màn chập chờn thường truyền đến từng đợt tiếng thở dốc của nam nữ, còn có tiếng kêu nhỏ. Khiến người ta mặt đỏ tới mang tai, tim đập rộn lên.
Nhưng vào lúc này, “Rầm” một tiếng thật lớn, sập giường. Động tĩnh này huyên náo vô cùng lớn. Trong lúc nhất thời, Ngọc Tuyết cầm đầu dẫn theo một đám thái giám thị vệ xông vào.
“Xảy ra chuyện gì! Có thích khách sao?”
Sau khi đi vào, tất cả mọi người thấy giường đổ nát, bên trong màn hình có hai thân ảnh quần áo xốc xếch.
“Hoàng thượng? Thái hậu?” Ngọc Tuyết lo lắng đi về phía trước, đi tới bên giường muốn xác nhận bọn họ an toàn.
“Cút, đều cút ra ngoài cho trẫm!” Quân Bắc Hàn gào lớn một tiếng, tất cả mọi người bị dọa, một chút cũng không dám ở lại lui ra ngoài.
Bên trong màn, Quân Bắc Hàn bị ấn ở trên nền, mặt hướng xuống, hai tay bị trói chặt, đầu tóc rối bời, chật vật không thể tả.
Mộ Thanh Yên đang đè trên người hắn, dùng tấm trải giường buộc hai chân Quân Bắc Hàn lại.
“Mộ Thanh Yên, ngươi buông ra!” Quân Bắc Hàn rống giận.
“Tài nghệ không bằng người ta cũng không cần làm thùng rỗng kêu to, chút công phu mèo cào này mà còn muốn đấu với ta!” Mộ Thanh Yên ngoài miệng nói ung dung nhưng thật ra đã rất vất vả.
Nàng phí sức chín trâu hai hổ mới trói chặt được Quân Bắc Hàn, nàng sẽ thả à? Hôm nay nàng chịu thiệt, bị chiếm tiện nghi tìm ai đòi bây giờ?
“Mộ Thanh Yên, ngươi chờ đó cho trẫm, đừng rơi vào tay trẫm đấy!"" Quân Bắc Hàn giận dữ, việc này thật sự quá mất mặt, thiếu chút nữa đã bị người khác thấy hắn bị Mộ Thanh Yên đè đầu trói chân.
“Ừ ”
Mộ Thanh Yên khinh thường, hôm nay là ngoài ý muốn, nếu có lần sau nàng cũng không cho Quân Bắc Hàn đánh lén chiếm tiện nghi như vậy. Quân Bắc Hàn nhìn Mộ Thanh Yên ở trên người mình, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Một ngày nào đó, nữ nhân này rơi vào tay mình, phải xẻ ra nuốt vào vào bụng, ăn sạch sành sanh, dục tiên dục tử. Lúc đó nàng ta phải cầu xin tha thứ, có còn dám lớn lối kiêu căng như vậy nữa không!
“Mộ Thanh Yên, ngươi đủ chưa?”
“Ta là mẫu hậu con đó, không biết xưng hô sao?”
Mộ Thanh Yên trói chặt, sau đó dùng sức bóp khuôn mặt Quân Bắc Hàn, bóp đến mức mặt hắn đỏ ửng lên.
“Ngươi nói ngươi là mẫu hậu trẫm, vậy mấy năm qua ngươi đã làm được việc gì ra dáng chưa?”
Hả? Thằng ranh này muốn giảng đạo lý với nàng sao? Vậy thì tốt, giảng đạo lý thì giảng đạo lý. Mộ Thanh Yên hạ quyết tâm phải giáo dục thằng nhóc Quân Bắc Hàn này, không để nó làm ra oai nữa.
“Ba năm này, ta chuyên cần chính vụ, cho ngươi hoàn cảnh lớn lên tốt nhất, chưa từng hại ngươi, ngươi không biết sao? Ngươi có lương tâm hay không?”
“Trẫm chỉ thấy ba năm nay, ngươi cùng Mạch Lưu Thương nhiều lần lui tới, ngươi đang muốn thông đồng gian díu với hắn sao?”
“Chớ có nói hươu nói vượn! Chúng ta chỉ thương thảo chính sự!”
“Thương thảo chính sự sao không thấy ngươi tìm lão đầu Mạnh Tử Nam kia?”
“...”
Mộ Thanh Yên vừa nhớ tới dáng vẻ dong dài lại cổ hủ của Mạnh Tử Nam, nàng không khỏi run lên. Yêu hậu cùng lão thần ngay thẳng, trước nay không có lời gì để nói cả.
“Ngươi đang để tâm vào chuyện vụn vặt?”
“Trừ phi về sau ngươi không còn đơn độc gặp Mạch Lưu Thương, bằng không ngươi cũng đừng mong trẫm nhận ngươi.” Bắc Hàn hừ lạnh một tiếng, trong lòng bù thêm một câu, coi như không gặp thì ta cũng không nhận đâu.
“Vậy thì tốt, ta không cho hắn vào cửa lớn Trường Nhạc Cung, nhưng ngươi phải nghe lời ta.” Mộ Thanh Yên đáp ứng sảng khoái, nhưng trong lòng không khỏi buồn cười, bảo hồ ly không đi cửa chính, bay thẳng đến là được.
“Còn nữa, ngươi phải quan tâm trẫm nhiều hơn, sinh hoạt hàng ngày, tư tưởng tình cảm, xử lý chính vụ, ngươi cũng phải quản, bỏ bê trẫm ba năm, không có một chút trách nhiệm nào!”
Nét mặt Quân Bắc Hàn đầy căm phẫn, trong lòng không khỏi cười thầm, ngươi bằng lòng đi, mau đáp ứng đi, mỗi ngày ở bên trẫm! Con ngươi Mộ Thanh Yên đảo một vòng, thằng ranh này đang làm nũng cầu quan tâm à? Nếu thực sự do thiếu tình thương của mẫu thân, nàng còn có thể tiếp thu. Lỡ như không phải thì sao? Giống như hôm nay, nàng bị chiếm tiện nghi nhiều như vậy, đây là cách nhi tử đối với mẫu thân à?
“Thành giao, ta đáp ứng ngươi, bất quá về sau ngươi phải nghe ta dạy bảo.”
Mộ Thanh Yên thầm nghĩ, chẳng phải chỉ là nuôi con thôi sao? Cũng không cần tự thân tự lực, chỉ cần bảo người đúng giờ báo cáo sinh hoạt thường ngày, còn cảm tình gì gì đấy, có thể triệu tập đại thần cùng đàm luận luôn! Hai người cứ theo đuổi tâm tư của mình như vậy mà kết thúc một lần đối thoại đàm phán.
Mộ Thanh Yên thả Quân Bắc Hàn ra, nàng đứng dậy đi tới bên cạnh cái gương, mặc quần áo tử tế, chải tóc. Nhưng đã lâu nàng không tự mình chải đầu, loay hoay ngày cũng không làm được. Lúc này, Quân Bắc Hàn đi tới phía sau nàng, đưa tay lấy lược thay nàng chải đầu.