Sở Hòa bị tiếng chuông đánh thức từ trong mộng, khi mở cửa cho Kỷ Lâm Phong, đúng lúc là bốn giờ chiều.
Cô không nghĩ rằng Kỷ Lâm Phong sẽ trở về sớm như vậy.
Kỷ Lâm Phong nhìn mái tóc hơi bù xù của Sở Hòa, sắc mặt tái nhợt, anh đưa tay sờ trán cô, lo lắng hỏi: “Ngủ à? Có phải thân thể không được thoải mái đúng không?”
Sở Hòa lắc đầu một cái, đã ngủ một giấc nên nỗi buồn cũng được xoa dịu đi không ít, chỉ là có hơi đói. Cô vẫn chưa ăn cơm trưa.
“Em đói.” Sở Hòa ngồi xuống ghế sofa, giọng nói vừa yếu ớt vừa khô khan.
“Vậy bây giờ anh đi nấu cơm.” Kỷ Lâm Phong không nghĩ đến việc Sở Hòa đói là vì cô không ăn cơm trưa, anh rót cho cô một cốc nước, sau đó mới vào phòng bếp nấu cơm.
Sở Hòa uống nước cho nhuận giọng, ngửa đầu dựa lên ghế sofa, từ từ vuốt xuống chuyện buổi trưa nay, suy nghĩ nên mở miệng nói với anh thế nào.
Trong phòng bếp truyền ra âm thanh khói dầu và âm thanh nồi chảo va nhau. Vang lên một lúc lâu, Sở Hòa mới đi đến, tựa vào cửa phòng bếp nhìn anh.
Kỷ Lâm Phong mặc chiếc tạp dề nấu ăn màu đen của Sở Hòa, đứng trước nồi với tư thế tùy ý, cánh tay thon dài giơ lên trộn xào. Áo sơ mi trắng và tạp dề màu đen tạo nên sự tương phản, có một loại khí chất tùy tiện nhàn nhã khi ở nhà.
Tay nghề nấu nướng của anh cũng bình thường thôi, anh nói chỉ nấu ăn tùy theo tâm trạng, duy nhất lúc anh và cô ở bên nhau, anh rất tự nhiên và rất chủ động vào bếp nấu cơm cho cô ăn. Cũng chưa bao giờ nói đến chuyện này.
Giống như mới vừa rồi vậy.
Cô ở trong nhà vẽ tranh nhiều ngày như vậy, không chú ý đến thời gian của ba bữa ăn, cũng là anh gọi đồ ăn bên ngoài và đốc thúc cô phải ăn cơm…
Sở Hòa đi vào, dựa người lên lưng Kỷ Lâm Phong, hai tay vòng qua ôm lấy hông anh.
Cả người Kỷ Lâm Phong cứng đờ do động tác của Sở Hòa, rất nhanh sau đó đã phản ứng lại, vội vàng giảm nhỏ lửa lại rồi tránh sang một bên, lại nắm cổ tay cô để buông mình ra, xoay người nhìn cô, giọng nói mang theo chút trách cứ.
“Bị dầu bắn vào thì làm sao đây? Ngoan, đi ra bàn ngồi đi em.”
“Em…” Sở Hòa mở miệng ra, nhưng vẫn quyết định để cơm nước xong xuôi mới nói đến chuyện kia sau.
“Thức ăn chỉ cần một lúc nữa là xong thôi, có chuyện gì thì để ăn xong rồi nói sau, được không?” Kỷ Lâm Phong giơ tay lên muốn vuốt vuốt mái tóc dài của cô, nhưng nghĩ đến có thể tay mình đang dính dầu, vì vậy lại để xuống.
Cũng được, nếu không lúc nói ra rồi thì một lát nữa sẽ không có khẩu vị để ăn mất.
Sau khi ăn xong, mở tivi, hai người ngồi dựa sát vào nhau trên ghế sofa.
Vì để không khí không yên tĩnh quá mức, Sở Hòa đã cố ý mở kênh âm nhạc.
Tiếng hát bên trong phòng trầm bổng, hai người lẳng lặng trầm mặc một lúc. Sở Hòa ý thức được Kỷ Lâm Phong đang đợi mình mở miệng, nhưng cô nhất thời không biết nên kể từ đâu.
Suy tư mãi, cuối cùng Sở Hòa mới lên tiếng.
Cô nhìn màn hình tivi, hỏi: “Nếu một người có đức hạnh không đứng đắn, anh vẫn sẽ hợp tác với cô ấy sao?”
Đức hạnh không đứng đắn này là không đứng đắn như thế nào, có đáng được châm chước bỏ qua hay không. Nhưng trước hết thì Kỷ Lâm Phong không xoắn xuýt chuyện này: “Bình thường thì sẽ không đâu. Em gặp phiền muộn gì trong công việc sao?”
Đột nhiên Sở Hòa không có tính nhẫn nại, không đáp gì, quay đầu trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Anh quen biết Diệp Tô à?”
Kỷ Lâm Phong nghe được cái tên này thì hơi sững sờ, hồi tưởng lại chuyện buổi trưa, lập tức đoán ra được. Ngay sau đó anh vội giải thích: “Không tính là biết, buổi trưa có tiếp xúc với một nhà thiết kế tên là Diệp Tô thôi. Ngay trước lúc em đến đưa cơm cho anh. Những chuyện ký hợp đồng với nhà thiết kế này vốn là việc của tổng thanh tra nhưng buổi sáng anh ta đột nhiên có việc gấp nên không ở công ty, trước khi đi có nhờ anh tiếp đãi người này giúp anh ta.”
“Vậy nên chuyện kí hợp đồng không thuộc sự quản lí của anh phải không?”
Kỷ Lâm Phong nhất thời hiểu rõ: “Trước tiên không nói đến cái này. Có phải là cô ta đã từng làm gì em đúng không?”
Sở Hòa đột nhiên tựa như một quả bóng nản lòng xì hết hơi, cúi đầu nhìn mặt đất chằm chằm, trong chốc lát, mới chậm rãi nói.
“Em và Diệp Tô vừa là bạn cùng lớp đại học vừa cùng một nhà trọ, quan hệ cũng rất tốt…” Lời nói của Sở Hòa dừng lại một lúc, khóe môi lạnh lùng cong lên, “Chủ nhiệm lớp nói năm hai đại học thì trong lớp sẽ có hai người được đi trao đổi học tập, sẽ lựa chọn theo thành tích học. Em nghĩ có lẽ sẽ chọn lớp trưởng, ủy viên học tập, hay thành viên trong đoàn bí thư chi bộ. Lớp trưởng là chủ tịch hội học sinh, học tập lại luôn đứng hạng nhất, cho nên trong lòng em và Diệp Tô đều biết rõ ràng chủ nhiệm lớp sẽ chọn một trong hai người tụi em. Mà Diệp Tô cũng gia nhập hội học sinh, cũng tham gia rất nhiều hội đoàn, sức cạnh tranh sẽ lớn hơn đôi chút. Em thì không có gia nhập hội đoàn nào cả, nên không có được nhiều sự tín nhiệm như cô ấy, chỉ có mấy giải thưởng về mỹ thuật thôi. Lúc ấy cả nước có một cuộc thi mỹ thuật, em nghĩ nếu nhận được giải thưởng thì cơ hội xuất ngoại sẽ có một ít phần thắng. Nào ngờ vào ngày đó, lúc ấy tác phẩm chỉ còn một bước cuối cùng là đã hoàn thành, thì tác phẩm của em lại biến mất. Cũng đáng trách vì em không hề đề phòng lòng người, không biết cẩn thận…. Sau khi bản vẽ biến mất, em làm mọi cách để tìm lại nó nhưng cũng không tìm được. Đúng thôi, bị người khác cầm đi rồi thì làm sao có thể tìm được chứ. Bức vẽ kia em đã chuẩn bị rất lâu, bỏ ra rất nhiều tâm huyết, đột nhiên lại bị mất khiến trạng thái của em sau đó không tốt lắm. Lúc ấy cô ấy còn khuyên em vẽ lại một tấm giống như vậy lần nữa, nhưng em có một cái dở hơi, đã vẽ qua một bức rồi thì sẽ không thích vẽ một bức thứ hai giống cũ nữa, cũng không thể vẽ ra một bức có hiệu quả tốt như lần đầu tiên. Không có cảm hứng nào để cho ra tác phẩm tốt hơn, sau đó quả thật không còn cách nào khác, em chỉ có thể dựa vào cảm hứng của bức đầu tiên để vẽ lại, nhưng trên căn bản cũng đã cải tạo “biến dị” một phen. Sau đó ngẫm nghĩ lại, thật đáng mừng vì lúc ấy em không vẽ lại bức tranh đầu tiên kia một lần nữa, nếu không trên lưng em sẽ mang theo tội danh sao chép đạo nhái ý tưởng, tiếng xấu vang dội ra ngoài thì thật sự không trở mình được nữa. Nhưng trong thực tế, bức tranh của em lúc ấy cũng mang tiếng xấu là sao chép, may mắn cuối cùng không xử định, được giải ba… Còn làm cách nào em để em phát hiện Diệp Tô lấy trộm bức vẽ của em chứ? Không phải là vì cô ta gạt em là mình cũng tham gia cuộc thi, cũng không phải là vì cô ta được giải nhất, mà là sau đó ban tổ chức cuộc thi trưng bày bức tranh đạt giải ra thì em mới nhìn thấy. Nhưng có ích gì đâu? Bị phản bội, bị lừa dối, tức giận cũng không thể phát tiết ra ngoài, người nào đó đã thành công xuất ngoại, ung dung tự tại. Cô ta rất thông minh, để lộ vẻ mặt đầy vô hại, là người có kĩ năng diễn cao siêu, đùa giỡn người khác trong lòng bàn tay… Bây giờ nghĩ lại mình xém chút nữa đã bị chính tác giả ban đầu sắp đặt là sao chép người khác, trong lòng vẫn có hơi sợ hãi…”
Nói đến chỗ này, trong lúc vô tình, giọng nói của Sở Hòa đã trở nên khàn khàn.
Kỷ Lâm Phong thấy rất rõ ràng, trong hốc mắt Sở Hòa đang ứ đọng chất lỏng. Tựa như nguồn suối vậy, dâng lên những gợn sóng trong suốt.
“Lớp trưởng tình cờ tận mắt nhìn thấy chuyện cô ta làm, nhưng lúc đó cũng không biết tình hình cụ thể, sau đó vô tình nhắc ra trước mặt anh thì mới rõ ràng. Nhưng cái này lại không tính là chứng cứ, ai sẽ tin tưởng chứ?”
Kỷ Lâm Phong ôm vai Sở Hòa, giọng nói dịu dàng và kiên định: “Anh tin tưởng em.”
Nước mắt tích trữ trong hốc mắt tràn ra như nước sông vỡ đê chỉ trong chớp mắt, Sở Hòa không dám nói lời nào, sợ rằng không khống chế được nữa sẽ nức nở thành tiếng.
Kỷ Lâm Phong quay người cô về phía mình, đau lòng đẩy đầu nhỏ của cô vào l*иg ngực mình, một tay ôm chặt eo cô, một tay còn lại nhẹ nhàng vỗ lên sống lưng gầy gầy của cô, dịu dàng an ủi:
“Muốn khóc thì cứ khóc đi, em ở bên cạnh em.”
Bây giờ không giống lúc đó nữa, có anh làm chỗ dựa cho em.
Phần vải ở ngực nhanh chóng bị ướt một mảng lớn, dán chặt lên da thịt anh, có tiếng khóc sụt sùi gián đoạn phát ra. Kỷ Lâm Phong âu yếm hôn lên tóc Sở Hòa, tay phải chậm rãi vỗ nhẹ trên lưng cô.
Hồi lâu, nước mắt Sở Hòa mới dừng lại, cảm xúc cũng ổn định hơn, nhưng cơ thể vẫn không nhúc nhích, chôn mình trong l*иg ngực anh. Cảm nhận được sự an ủi dịu dàng âm thầm của anh, trong lòng cô không còn trống trải nữa, trái tim hệt cánh đồng hoang vu của cô tựa như có vạn vật sinh sôi lần nữa vậy.
Cảm xúc đã ổn định trong chốc lát, Sở Hòa rút nửa người mình ra khỏi ngực Kỷ Lâm Phong. Nhìn thấy phần áo sơ mi trước ngực anh bị nhăn một mảng, như thể vị vò thành một cục giấy báo, Sở Hòa có hơi xấu hổ, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Quần áo của anh bị bẩn rồi, có muốn đi tắm không?”
Kỷ Lâm Phong thấy dáng vẻ khóc lóc hai mắt ngấn lệ mông lung, tóc bù xù, biết cô không được tự nhiên, anh đồng ý và đồng thời cũng nhắc nhở cô nên thi thu dọn lại.
Một giờ sau, Sở Hòa đi ra từ phòng ngủ, thấy trên người Kỷ Lâm Phong để trần, chỉ có phần thân dưới được che chắn bằng một chiếc khăn tắm màu trắng, anh đứng trước cửa sổ sát đất nói chuyện điện thoại, hơi mơ hồ, cô không nghe rõ lắm.
Sở Hòa ngồi xuống ghế sofa, nhìn anh cúp điện thoại đi đến, liền hỏi anh: “Có phải anh vẫn còn làm việc không?”
Kỷ Lâm Phong vốn định ôm cô đến để cô ngồi trên chân mình, nhưng nhìn “bình phong che chắn” mỏng ở phần thân dưới, vẫn quyết định an phận ngồi xuống.
“Anh đẩy công việc ra sau hết rồi, tối nay chỉ ở bên cạnh em.”
Sở Hòa nghe vậy thì trong lòng vô cùng thoải mái, ngoan ngoãn tựa vào ngực anh: “Vậy xem tivi cùng em đi.”
“Được.”
Nói là xem tivi, nhưng bây giờ vẫn còn sớm, Sở Hòa sợ anh nhàm chán, nên chọn kênh tin tức.
Lúc này thì Kỷ Lâm Phong hoàn toàn không có hứng thú với tin tức. Tối nay bạn gái rất yếu đuối, cần anh dịu dàng bầu bạn, anh vốn không nên có những suy nghĩ khác không hợp thời. Nhưng Sở Hòa chỉ mặc một bộ áo hai dây màu đen mỏng manh, cổ, ngực, hai cánh tay và một mảng da thịt lớn trắng như tuyết sau lưng đều phơi bày ra bên ngoài, đỉnh núi tuyết nhấp nhô, đường cong hiện hết ra. Sau khi tắm, cơ thể cô còn tản ra một hương thơm hoa hồng thoang thoảng xông thẳng vào mũi anh. Cô mềm mại vùi người trong ngực anh, vô cùng ỷ lại, đồng thời cũng vô cùng cám dỗ, anh không khỏi đứng núi này trông núi nọ.
Sở Hòa xem xin tức một hồi thì cảm thấy có hơi buồn chán, không ngưng được việc dời sự chú ý đi.
Sau lưng rất nóng, hẳn là nhiệt độ cơ thể nơi l*иg ngực anh quá cao. Sở Hòa nghiêng người nhìn thử một cái, thấy có một khối cơ bụng xinh đẹp lộ ra, cô đưa một ngón tay ra nhẹ nhàng đâm một cái, lại nhấn một cái, trơn bóng, cũng cưng cứng. Cô có một suy nghĩ, lập tức nghiêng đầu, hưng phấn chia sẻ cùng anh.
“Kỷ Lâm Phong.”
“Sở Sở.”
Hai người đồng thanh mở miệng.
Kỷ Lâm Phong ho khan một cái, tỏ ý để Sở Hòa nói trước. Sở Hòa đứng dậy kéo cánh tay anh, Kỷ Lâm Phong cũng đứng lên theo, sau đó bị cô dắt cùng đi về phòng ngủ.
“Anh lên giường đi, ngồi nằm hay tư thế tùy ý gì cũng được.” Sở Hòa đẩy Kỷ Lâm Phong ngồi xuống giường.
Nhìn Sở Hòa đi ra ngoài rồi lại cầm giá vẽ và bảng vẽ đi vào, dáng vẻ như thể đã thoải mái hơn, dường như đã hoàn toàn đi ra khỏi nỗi buồn vừa rồi, trong lòng Kỷ Lâm Phong cũng thả lỏng đôi chút, nhíu mày cười: “Em muốn vẽ anh à?”
“Không sai, bạn trai người mẫu, nhanh chóng bày ra tư thế anh cho là đẹp trai nhất đi.” Sở Hòa đã cầm bút, làm điệu bộ khi vẽ tranh xong xuôi.
Lần đầu tiên Kỷ Lâm Phong làm người mẫu, cảm giác vẫn khá mới mẻ. Anh lười biếng tựa vào đầu giường, nhưng ánh mắt vẫn nhìn thẳng về hướng Sở Hòa.
Sở Hòa bị anh nhìn như vậy thì không thể phát huy tài năng của mình được, vì vậy cô tìm đại một cuốn sách trong ngăn kéo và đưa cho anh.
Mỹ nam sau khi tắm thì chỉ để trần nửa người trên đầy khỏe mạnh tùy ý tựa vào thành giường, một chân đặt ngang trên giường, một chân khác thì cong lại chống đỡ đầu gối [1], khăn tắm màu trắng mềm mại quấn quanh hông anh, chỉ che đi bắp đùi, để lộ ra hai bắp chân thẳng tắp và dai. Anh hơi cúi đầu, mấy sợi tóc còn ướt rũ xuống trán anh, ánh mắt chuyên chú vào cuốn sách đang để trên đầu gối mình… Khí chất cả người trầm tĩnh và mang theo sự tỉnh táo, thật sự giống như một bức họa bất động trong tủ kính, thu hút ánh mắt người khác, khiến người ta cũng không nỡ nhẫn tâm lên tiếng quấy rầy. Nhưng trông vóc dáng anh lại lộ ra đôi chút sự không đứng đắn, loại này không thể nói là cám dỗ được, tựa như yên lặng chờ đợi người khác mở ra cánh cổng du͙© vọиɠ vậy.
Ánh mắt Sở Hòa thoáng hốt hoảng, thu hồi những suy nghĩ đang nhún nhảy trong đầu, cô cúi đầu, tĩnh tâm hạ bút bắt đầu vẽ.
Mái tóc đen hơi ướt, gương mặt trắng sáng, lông mày rậm thẳng, đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao, môi mỏng hơi nhạt màu, yết hầu hơi nhô ra, đốt ngón tay nhỏ và trắng, các khối bắp thịt rõ nét, hai chân dài thẳng…. Mỗi một nơi thật sự đều là cảnh đẹp ý vui.
Mắt tay Sở Hòa không ngừng, đắm chìm trong đó, vô tình lại trôi qua hai giờ đồng hồ.
Cuối cùng Sở Hòa chỉnh sửa một số chi tiết, thì bức tranh mới hoàn thành.
Cô nhìn bức tranh và thoải mái cười một tiếng, quay đầu lại, ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ Lâm Phong, không khỏi cảm thấy sửng sốt —–
Kỷ Lâm Phong đang nhắm mắt tựa lưng lên thành giường, cuốn sách rơi trên giường có mấy tờ giấy bị gấp chồng lên nhau. Không biết là anh đang ngủ hay chỉ đang nhắm mắt dưỡng thần.
Sở Hòa nhẹ nhàng đứng dậy đi đến mép giường ngồi xuống, lẳng lặng nhìn một cái trong nháy mắt, sau đó giơ tay sờ lên mặt anh.
Kỷ Lâm Phong bỗng dưng mở mắt ra: “Vẽ xong rồi à?”
Sở Hòa gật đầu một cái, dịu dàng hỏi anh: “Có phải anh rất mệt không? Mệt thì mau đi ngủ đi.”
“Không sao, anh xem thử bức tranh của em vẽ đã.”
Sở Hòa lấy giấy vẽ xuống đưa cho anh, Kỷ Lâm Phong nhận lấy, cẩn thận nhìn một hồi, mới cười nhạt nói: “Vẽ rất được.”
Sở Hòa cũng nhếch môi: “Em vẽ tốt, vẻ ngoài anh lại đẹp trai —- cái này gọi là như hổ thêm cánh, như cá gặp nước đó.”
Kỷ Lâm Phong nhìn đôi mắt hạnh tràn đầy ý cười của cô, thấp giọng cười ra tiếng, đôi mắt lạnh lùng của ngày xưa, giờ phút này lại mang theo muôn vàn tình cảm dịu dàng.
Sở Hòa bị ánh mắt và tiếng cười của anh chọc cho hai gò má hiện lên sự thẹn thùng, lập tức xuống giường, bỏ lại một câu “Em đi rửa tay”, sau đó nhanh chóng đi đến phòng vệ sinh.
Sở Hòa rửa tay xong đi ra, thấy Kỷ Lâm Phong đã nằm trên giường. Cô tắt đèn chính, chỉ để lại hai ngọn đèn tường màu ấm, sau đó lên giường.
Trong lòng hiểu rõ lẫn nhau nhưng không nói ra.
Mặc dù còn có một căn phòng dành cho khách, nhưng cô không dọn dẹp lại, mà nếu có dọn dẹp rồi thì cũng không chắc Kỷ Lâm Phong sẽ đến đó, huống chi Sở Hòa cũng muốn ngủ chung với anh.
Đêm nay, dường như bản thân mình có một loạt ỷ lại vào anh.
Thế nhưng, thường ngày nếu nằm cùng một chiếc giường với Kỷ Lâm Phong, anh sẽ lập tức ôm mình vào ngực. Tại sao bây giờ lại không nhúc nhích, an phận đến như vậy? Còn cách mình một khoảng cách nữa.
Sở Hòa nằm ngửa một hồi, lại trở mình về phía bên trái. Trong tầm mắt là Kỷ Lâm Phong đang yên lặng nằm ngửa, mí mắt đã đóng lại, lông mi trên và dưới đan vào nhau.
“Lâm Phong.” Sở Hòa lẳng lặng nhìn, không nhịn được lại nhẹ nhàng kêu một tiếng.
“Hửm?” Kỷ Lâm Phong chậm rãi mở mí mắt lên, quay đầu qua, “Làm sao vậy?”
Sở Hòa không đáp, cong môi, di chuyển người qua đó, dán sát vào thân thể anh, rồi sau đó dùng tay vòng qua phần eo đang để trần của anh.
Cơ thể Kỷ Lâm Phong cứng đờ như bị băng bó, tay nâng lên lại ngừng giữa không trung, cuối cùng vẫn đặt lên trên lưng cô.
Lo lắng tối nay sẽ không khống chế được, Kỷ Lâm Phong cố ý ép buộc mình không được ôm hôn Sở Hòa, tiếc rằng mình không chủ động, bạn gái lại lập tức chủ động. Kỷ Lâm Phong bất đắc dĩ chớp mắt một cái, vội vàng nhắm mắt ổn định lại tinh thần.
Nhưng tinh thần không phải cứ nhắm mắt thì có thể ổn định được. Sở Hòa không buồn ngủ chút nào, trông Kỷ Lâm Phong hình như có hơi mệt mỏi, lạnh nhạt thờ ơ không muốn nói chuyện, cô chỉ đành nhàm chán sờ cơ bụng anh để tự chơi.
Ngón tay mềm mại dạo chơi trên bụng và ngực anh, mỗi nơi đi đến đều mang theo một dòng điện. Đầu ngón tay khi thì nghịch ngợm viết viết vẽ vẽ trên da thịt trơn nhẵn, khi thì tung hoành đi qua các khe rãnh dọc theo các bắp thịt, dòng điện cuồn cuộn không ngừng, mở rộng về bốn hướng, ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng nóng lên theo bốn hướng này.
Cổ họng Kỷ Lâm Phong khẽ chuyển động, né người, nhanh chóng đưa tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Sở Hòa trong lòng bàn tay mình, ngăn động tác kế tiếp của cô lại.
“Không ngủ được à?”
Đôi mắt thâm thúy đen láy của Kỷ Lâm Phong nhìn cô chằm chằm, tựa như sự trầm tĩnh trước bão táp, giọng nói trầm thấp, kết hợp với cơ thể cân xứng, dưới ánh đèn lờ mờ toát ra một sự cám dỗ khiến người ta say mê.
Cũng không biết tại sao, Kỷ Lâm Phong của tối nay lại có một sức hấp dẫn cực lớn đối với Sở Hòa. Cô mở to đôi mắt tựa nước mùa thu nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng cùng lắm thì cũng chỉ liếc mắt đưa tình như thế.
Kỷ Lâm Phong biết cô đang chờ điều gì, nhưng sợ rằng đã ăn một miếng, thì sẽ không thể dừng lại được nữa mất.
Trong lúc nội tâm của anh đang giao chiến, cằm bị chạm vào thứ mềm mại gì đó —– Sở Hòa đã hành động.
Hai người đều nằm nghiêng, vì Kỷ Lâm Phong nằm ở phía trên cao hơn cô đôi chút, thế nên nếu lấy tư thế của Sở Hòa để nhìn, thì cằm của Kỷ Lâm Phong gần trong gang tấc.
Cằm bị đầu lưỡi mềm mại ướŧ áŧ của Sở Hòa liếʍ láp không ngừng, hàm răng cô nhẹ nhàng gặm cắn da anh… Tựa như đang câu dẫn, lại vừa giống như đòi hỏi.
Kỷ Lâm Phong nhìn cô phát triển chi tiết, máu huyết tăng vọt, lại nhẫn nhịn lần nữa, cuối cùng lúc nghe thấy có một tiếng “chụt” phát ra nơi cằm mình, anh lập tức đè người đổi khách làm chủ và ngậm lấy đôi môi anh đào mê người của cô.
Sở Hòa bị đè, kêu một tiếng “ưm” theo bản năng, ngay sau đó hai tay cũng vươn lên vòng qua cổ Kỷ Lâm Phong, đắm chìm trong nụ hôn của anh.
Miệng lưỡi Kỷ Lâm Phong quấn quýt trong khoang miệng ướŧ áŧ của Sở Hòa, móc lấy vừa liếʍ vừa mυ'ŧ chiếc lưỡi hoa đinh hương của cô, như thể cá bị mất nước, cảm giác vội vã và khát khao. Đôi môi đỏ mọng của Sở Hòa tách ra như cánh hoa, chiếc lưỡi mềm mại chuyển động đáp lại. Trao đổi hơi thở, nước bọt hòa vào nhau, vô cùng thân mật.
Một bàn tay đưa vào bên trong chiếc áo ngủ hai dây màu đen, lưu luyến nán lại chỗ mềm mại như tuyết kia, một bàn tay khác lại mơn trớn vòng eo và chiếc bụng bằng phẳng của cô một cách tinh tế, rồi sau đó mới trực tiếp chạm vào hang sâu tối tăm bên dưới. Kỷ Lâm Phong dùng đầu ngón tay xoa xoa trên lớp vải cực mỏng giữa hai chân Sở Hòa, cô cảm thấy ngứa ngáy, hai chân không khỏi kẹp chặt, đồng thời cũng kẹp lấy bàn tay của anh. Kỷ Lâm Phong dùng lực bóp một cái, cơ thể Sở Hòa cũng theo đó mà run nhẹ lên.
Hoa dịch chảy xuống, thấm ướt qυầи ɭóŧ. Ngón tay Kỷ Lâm Phong móc một cái, kéo qυầи ɭóŧ của Sở Hòa xuống dưới chân, sau đó ngón tay đi vào trong mật huyệt thăm dò, chậm rãi làm động tác rút ra cắm vào.
“Ưm…” Sở Hòa siết chặt cánh tay đang ôm cổ Kỷ Lâm Phong, những tiếng rêи ɾỉ trầm phát ra theo tần số chuyển động rút ra cắm vào của ngón tay anh. Ngón tay nhỏ dài đưa vào đưa ra giữa hoa huyệt ẩm ướt non mềm, hành động vô cùng trót lọt, tùy ý chọc vào chỗ sâu nhất trong cơ thể Sở Hòa, khắp nơi đều nôn nao, không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ điểm nhạy cảm của mật huyệt.
“A a…” Hai chân Sở Hòa kẹp chặt ngón tay của Kỷ Lâm Phong, hai bắp đùi co rúm lại vì động tác cấp tốc của anh, toàn thân tê dại như thể có điện. Hoa dịch ồ ạt chảy từ ngón tay đến lòng bàn tay anh, ướŧ áŧ trơn trượt, có một sự dâʍ đãиɠ không nói ra được.
Khăn tắm quấn quanh hông Kỷ Lâm Phong đã rơi ra, thân dưới phồng lớn, vật cứng rắn kia chĩa vào bên bắp đùi của Sở Hòa. Anh rút ngón tay nóng ướt nước ra, lật cả người Sở Hòa để cô nằm nghiêng ra, cơ thể anh nằm bên cạnh và dán sát lên phần lưng cô, sau đó một tay ấn ở bên hông cô, đưa thân dưới đến khe hở giữa hai chân đang khép lại của cô, bắt đầu đâm vào rút ra..
“Ưm a…” Côn ŧᏂịŧ to dài cọ xát với thịt mềm giữa hai chân cô không ngừng, lúc thì rút ra, lúc thì qυყ đầυ đâm thẳng đến miệng huyệt, lại rời đi rất nhanh, cứ lặp đi lặp lại một cách kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, miệng hoa huyệt tựa như co lại rồi mở ra, dòng nước hoa dịch chậm rãi chảy ra.
Không có bao ngừa thai, Kỷ Lâm Phong chỉ đành phải hòa dịu chậm rãi giảm bớt lửa sém lông mày như vậy mà thôi. Mặc dù không bằng với trải nghiệm được vùi vào trong cơ thể cô, nhưng hai chân trắng trẻo như tuyết của Sở Hòa, mềm mại và gấp gáp kẹp chặt lấy côn ŧᏂịŧ của anh, đương nhiên cũng là một kiểu hưởng thụ hoàn toàn khác. Anh ấn nhẹ hông cô lại chuyển động thật dịu dàng, nơi mềm mại giữa hai chân Sở Hòa bị đâm rút vừa ngứa vừa nhột, trong cơ thể sinh ra một thứ cảm giác vô hình, dường như là du͙© vọиɠ vẫn chưa được thỏa mãn.
Miệng huyệt lần lượt bị đâm đến đỉnh, cô hơi há chiếc miệng nhỏ nhắn, hình như đang mời gọi gì đó: “Ưm… Lâm Phong… Cho em…” Sở Hòa bị du͙© vọиɠ thúc giục, phát ra từng âm thanh quyến rũ, mật huyệt dưới người tự động đón ý nói hùa muốn cả cây cùng tiến vào. Động tác của Kỷ Lâm Phong phóng túng, nhất thời không bắt bẻ, đầu rồng đâm vào miệng huyệt ướŧ áŧ, bị ngậm lấy thật chặt.
“Hừm…” Cổ họng Kỷ Lâm Phong phát ra một tiếng. Vừa rồi chỉ là mới hơi đi vào tiên cảnh, cũng đã thoải mái đến độ cột sống tê dại. Bắp thịt của Kỷ Lâm Phong căng cứng, tất cả những chỗ ánh mắt anh thấy được đều là da thịt trắng nõn nà, mông tuyết vểnh lên, vị trí giữa hai chân bị cắm rút ửng đỏ, hoa huyệt ngậm lấy anh không buông — tất cả đều đang chào đón anh.
Tiếp tục, hay là cắt ngang? Trong lúc Kỷ Lâm Phong đang do dự, mồ hôi trên trái tuột xuống theo một đường từ huyệt thái dương đến khi đến miệng anh.
“Lâm Phong…. Cho em…” Sở Hòa thật sự ngứa ngáy khó nhịn, nũng nịu lên tiếng. Kỷ Lâm Phong bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhất thời không tự chủ được thân dưới, cả vật dài mở rộng cánh hoa, đi thẳng vào bên trong hoa huyệt.
“Ưʍ..” Một bên được lấp đầy, một bên thì bị ngậm lấy chặt chẽ, hai người đều không hẹn mà cùng sảng khoái rên thành tiếng.
Cảm giác tiến vào hoàn toàn khác biệt với những lần đeo bao trước đây, lần này không có bất kì thứ gì trở ngại vùиɠ ҡíи của hai người, hòa hợp gắn bó, hợp hai thành một. Côn ŧᏂịŧ lớn bị hoa huyệt ấm nóng ngậm chặt, giật lên hai cái, xúc cảm vô cùng rõ ràng. Kỷ Lâm Phong không khắc chế nữa, anh nhấc một chân của Sở Hòa lên, vừa bóp thịt trên chân cô, thân dưới vừa nhanh chóng cắm rút. Cảm giác bị vách tường hoa mơn mởn bọc chặt chẽ khiến người ta mất hồn, Kỷ Lâm Phong không nhịn được lại chuyển động thật mạnh, dùng lực mạnh đâm vào phía trước. Côn ŧᏂịŧ vừa vào đến nơi thâm sâu lại vừa nhanh, đâm khắp nơi bên trong vách hoa, trong miệng Sở Hòa vang lên tiếng nức nở, đôi chân lắc lư, thân thể run rẩy, vui vẻ hưởng thụ từng đợt từng đợt kɧoáı ©ảʍ.
“Ưm… Lâm Phong…” Sở Hòa gọi tên anh theo bản năng.
“Hòa nhi, anh ở đây, anh vẫn luôn ở đây.” Kỷ Lâm Phong mυ'ŧ mυ'ŧ đôi môi đỏ thẫm của cô, cầm tay cô đặt lên chỗ hơi gồ lên trên bụng cô, “Cảm nhận được không, anh đang ở nơi này của em.”
Sở Hòa bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến độ hoa huyệt co rút lại, phát ra mấy tiếng “hức hức”.
Kỷ Lâm Phong cảm giác được mật huyệt đang co rút nhanh, lại bộc phát lực mạnh rút ra đâm vào. Giữ chặt lấy bắp đùi và cánh tay của Sở Hòa, cố gắng gượng cùng với côn ŧᏂịŧ, mông căng cứng chuyển động, tăng nhanh tốc độ va chạm, không cách nào không chế được, anh thẳng lưng liên tục đưa côn ŧᏂịŧ ra vào trong chỗ sâu nhất của mật huyệt.
Một giây cuối cùng trước khi bắn ra, Kỷ Lâm phong rút côn ŧᏂịŧ từ trong hoa huyệt ra thật nhanh, từng đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm nóng trong chốc lát đã bắn thẳng lên bắp đùi của Sở Hòa. Ướt dầm dề, một cảnh tượng da^ʍ mĩ.
**