Là Gió Thổi, Là Rung Động

Chương 19: Một Lần Nữa (H)

Kỷ Lâm Phong xoay người từ trên người Sở Hòa nằm xuống giường, cánh tay ôm trọn lấy chiếc eo thon của cô, vây cô trong ngực mình. Sở Hòa nhắm mắt, cả người mềm nhũn nằm trong ngực Kỷ Lâm Phong thở hổn hển, hưởng thụ dư âm sau trận hoan ái.

Mái tóc dài bù xù của Sở Hòa xõa trên ngực Kỷ Lâm Phong, có hơi ngứa ngáy, anh lấy tay hất nhẹ ra, hỏi: “Thoải mái không em?”

Gò má Sở Hòa đỏ bừng, không sức lực để trả lời, trên mặt cảm giác có một vật tròn tròn chạm vào, cô khẽ dịch chuyển vị trí, biết được đó là cái gì, Sở Hòa há miệng ngậm lấy định sẽ trả thù, mυ'ŧ mυ'ŧ.

Khoang miệng ấm áp ướŧ áŧ bao quanh đầṳ ѵú, cả người Kỷ Lâm Phong căng cứng, vật dưới người thoáng chốc lại có phản ứng, hùng dũng oai vệ áp lên khe hở ở mông Sở Hòa.

“Lại trêu anh?”

Giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu cô, nhìn chằm chằm vật dưới người kia, Sở Hòa vừa sợ vừa hoảng, uốn éo người muốn vật cứng rắn ấy thoát khỏi khe hỡ ở mông mình. Vừa chuyển động một cái đã khiến phản ứng của thân thể Kỷ Lâm Phong lớn hơn, bàn tay đặt trên eo Sở Hòa xoay người cô và đè lên, thứ tự của hai người nhất thời đảo ngược.

Côn ŧᏂịŧ để sát miệng hoa huyệt chuẩn bị hành động, Sở Hòa đột nhiên bị Kỷ Lâm Phong đè dưới người, hoảng hốt hét “a” một tiếng, hoa huyệt co chặt lại, dịch ướt trong suốt chạy ra, dính vào qυყ đầυ thô to. Côn ŧᏂịŧ như thể có ý thức giật giật, muốn chui vào trong hoa huyệt ẩm ướt đang tỏa ra hơi nóng kia.

Trán Kỷ Lâm Phong toát ra mộ tầng mồ hôi mỏng, nơi không hồn kia tựa như đang dùng mọi cách để dẫn dụ anh tiến vào. Cánh tay dài của anh duỗi ra, nhanh chóng cầm áo mưa đeo vào, sau đó cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng của Sở Hòa, giọng nói mơ hồ.

“Làm tiếp một lần nữa.”

Vừa dứt lời, hai tay Kỷ Lâm Phong mở bắp đùi Sở Hòa, tách hai cánh hoa mềm mại ra, để lộ miệng hoa tràn đầy chất dịch lỏng vui sướиɠ, dùng sức đỡ phần thân dưới mạnh mẽ đi vào.

“Á….” Dưới người đột nhiên bị lấp đầy, Sở Hòa nũng nịu hừ một tiếng, siết chặt eo gầy của Kỷ Lâm Phong muốn từ chối: “Lâm Phong… Không muốn…”

Hoa huyệt hút lấy qυყ đầυ rất chặt, cảm thụ sung sướиɠ. Kỷ Lâm Phong nhẹ nhàng rút côn ŧᏂịŧ ra, sau đó lại dồn lực mạnh mẽ đẩy toàn bộ vật đó vào bên trong.

Vẫn rất chặt.

Kỷ Lâm Phong chuyển động thắt lưng mình vài cái, cảm thấy cảm giác bị hoa huyệt chống đỡ khó khăn, côn ŧᏂịŧ bị hoa huyệt bao vây chặt chẽ, anh ghé vào sát lỗ tai cô hỏi: “Không muốn à? Nhưng Hòa Nhi lại kẹp chặt như vậy, anh….”

Sở Hòa nghe thế thì mặt đỏ đến tận mang tai, không đợi Kỷ Lâm Phong nói xong đã ngượng ngùng che miệng anh lại: “Anh lưu manh…”

Kỷ Lâm Phong bật cười mấy tiếng rất trầm thấp, cũng không phản bác gì, cuối cùng chỉ chứng minh rốt cuộc mình có bao nhiêu “lưu manh” qua hành động. Anh thẳng người dậy, hai đầu gối tách ra quỳ trên giường, mỗi tay véo nhẹ lên mỗi đầṳ ѵú của cô, tùy ý nắn bóp, côn ŧᏂịŧ dưới người cực kì nhẹ nhàng rút ra, lại cực kỳ chậm chạp tiến vào. Vì vật dài và mật huyệt va chạm chậm rãi, Sở Hòa cảm giác trong cơ thể rất trống trải, kɧoáı ©ảʍ như có như không. Cô bị ham muốn hành hạ, chỉ đành cắn môi than nhẹ: “Ưm… Lâm Phong…. Nhanh chút đi anh…”

Dáng vẻ động tình và giọng nói mềm mại của Sở Hòa tựa như thuốc kí©ɧ ɖụ© vậy, khiến cả người Kỷ Lâm Phong như bị lửa thiêu đốt. Anh không từ tốn nữa, bàn tay buông đầṳ ѵú đỏ hồng vì bị nắn bóp ra, một tay giữ chặt eo thon nhỏ của Sở Hòa, tay còn lại bóp cặp mông tròn trịa tinh tế của cô, vật dưới người nhanh chóng di chuyển sâu vào.

Xương mu của hai người chạm vào nhau, nơi tư mật cọ xát, phát ra âm thanh hai thân thể va chạm. Côn ŧᏂịŧ nhanh chóng đẩy vào trong hoa huyệt, lại vội vàng rút ra, hoa huyệt của Sở Hòa vì sự va chạm mà run cả lên, hai cặρ √υ' mềm nhũn cũng run rẩy theo, chất lỏng ồ ạt phun ra từ trong lối nhỏ, văng đến bắp đùi và bụng của hai người theo sự chuyển động mạnh mẽ của Kỷ Lâm Phong.

“Chậm… Chậm một chút…..” Sở Hòa không thể chịu nổi sự tấn công mãnh liệt này, rêи ɾỉ không chút sức lực, cầu xin tha thứ. Kỷ Lâm Phong đang hứng thú, sao vật dưới người có thể lưu tình được. Anh giữ chặt eo và bắp đùi của Sở Hòa đâm rút vào trong hoa huyệt một cách dứt khoát. Cơ bắp trên cánh tay cũng nổi lên vì động tác kịch liệt này, cặp mông cũng rung lên như một động cơ cấp tốc, côn ŧᏂịŧ tới tới lui lui rút ra lại đi vào, ra sức cọ sát đâm mạnh vào hoa huyệt, theo tiếng thét chói tai của Sở Hòa là chất dịch liên tục văng ra khắp nơi, Kỷ Lâm Phong khẽ rên một tiếng ngay khi tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra.

Mây mừa dần dần tan biến, cảm xúc thủy triều cũng từ từ hạ xuống. Kỷ Lâm Phong nằm trên người Sở Hòa thở dốc kịch liệt, thân thể hai người ướt đẫm mồ hôi. Đôi môi đỏ mọng của Sở Hòa hơi hé mở, hơi thở nóng ấm tản ra, toàn thân ửng đỏ, cơ thể vừa bị bắt nạt không muốn nhúc nhích dù chỉ một cái, không còn bất kì sức lực nào nữa. L*иg ngực Kỷ Lâm Phong phập phồng, cơ bụng đầy mồ hôi hiện ra rõ nét, bóng loáng và trơn nhẵn, trông rất đẹp mắt. Anh nằm nghiêng người, kéo Sở Hòa vào trong l*иg ngực mình, cô tìm được một vị trí thoải mái, mệt mỏi nhắm mắt lại ngủ thật say.

**