Buổi chiều Kỷ Lâm Phong không có việc gì làm, đi xem triển lãm tranh với Sở Hòa.
Phòng triển lãm rộng rãi và trống trải, các tác phẩm của họa sĩ được trưng bày theo quy luật trên những vách tường trắng như tuyết xung quanh. Người đến xem tranh không ít, phân tán thưa thớt trước các tác phẩm. Phòng triển lãm yên tĩnh, khi thì có tiếng vang lúc chân và sàn nhà tiếp xúc phát ra, khi thì có những tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ hoặc tự lẩm bẩm một mình. Tinh thần mọi người đều bình yên và tập trung, nghiêm túc thưởng thức các tác phẩm tuyệt đẹp, cảm nhận sức hấp dẫn của các tác phẩm.
Kỷ Lâm Phong đi theo bên cạnh Sở Hòa, nhìn cô chậm rãi dừng bước, ngửa đầu chăm chú nhìn một bức tranh không chớp mắt, thưởng thức các đường nét vẽ, sắc thái, kết cấu vô cùng tỉ mỉ. Anh đứng cách xa một khoảng thích hợp để nhìn, cô đứng cách đó mấy bước, mắt nhìn thẳng, không nói tiếng nào mà chỉ lẳng lặng nhìn bức tranh, vẻ mặt cực kì tôn trọng. Dáng vẻ khi cô tập trung tinh thần, có lúc sẽ khiến Kỷ Lâm Phong cảm thấy dường như cô đang ném linh hồn vào trong tranh, hòa làm một thể với bức tranh. Có khi lại làm anh cảm giác được, cô đứng bên ngoài thế giới hội họa và quan sát một cách thờ ơ, thưởng thức một thứ gì đó không thuộc về mỹ thuật mà là thuộc về chính cô.
Nhìn cô gái này với thân phận là họa sĩ, khiến Kỷ Lâm Phong thấy được một mặt khác biệt với Sở Hòa của bình thường.
Ra khỏi phòng triển lãm, Sở Hòa mới thấp giọng lên tiếng, như thể bày tỏ ra hết, cũng như đang tự nói.
“Trước kia em cho rằng em cũng sẽ giống như cô ấy vậy, vẽ tranh, nhận giải, mở triển lãm tranh. Sau đó mới phát hiện, quả thật là thiên phú của em chưa đủ. Em có thể vẽ ra truyện tranh đặc sắc, tranh minh họa tuyệt đẹp, nhưng những tác phẩm giống như cô ấy, qua mấy năm như vậy, dường như từ đầu đến cuối đều không cách nào vẽ ra được…”
Kỷ Lâm Phong nghe vậy, dừng bước lại, hai tay đặt lên vai Sở Hòa, nhìn thẳng vào cô.
“Anh không hiểu về mỹ thuật, nhưng anh nghĩ, hoàn cảnh của bất kì nghề nghiệp nào cũng không khác nhau mấy. Một con đường, dường như chỉ đi về một hướng, nhưng nó sẽ dẫn đến nhiều nơi khác nhau. Học mỹ thuật, thì có nhϊếp ảnh, có thiết kế, có người vẽ truyện tranh, cũng có họa sĩ vẽ tranh minh họa… Còn có rất nhiều thứ mà anh không biết, nhưng em lại biết.”
Sở Hòa lẳng lặng nghe, không nói lời nào.
Kỷ Lâm Phong nói tiếp: “Không cần để suy nghĩ đi vào ngõ cụt. Bây giờ em có cảm thấy nghề nghiệp của mình, em vẽ tranh, vui không?”
Sở Hòa gật đầu một cái.
“Vui vẻ là được rồi. Muốn theo đuổi một đến một cảnh giới mới, điều này rất tốt, nhưng không cần thiết phải phiền muộn, để nói trói buộc tư tưởng của em. Phải biết, trạng thái của em trong giai đoạn này đã rất tài giỏi, em cũng rất ưu tú.”
Một tiếng lại một tiếng, lời nói ân cần, ôn hòa mà có lực.
Sở Hòa rũ lông mi, nói: “Thật ra thì em rất thích như bây giờ, không có gì là không hài lòng cả. Chỉ là mấy ngày nay xem triển lãm tranh lại nhớ đến giấc mộng tuổi trẻ, cũng giống như, cũng giống như ánh trăng sáng trong tình yêu vậy, vì không thể có được, tự mình ảo tưởng và tiếc nuối, nên sinh ra đôi chút cảm xúc bị bỏ rơi.”
Kỷ Lâm Phong nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai của Sở Hòa, khuyên bảo cô: “Mọi tình huống đặc biệt đều sẽ sinh ra cảm xúc đặc biệt, người nào cũng như vậy thôi. Không đằm chìm trong đó quá mức là được. Sẽ người ngưỡng mộ những gì em có được bây giờ, theo đuổi những gì mình không có là một lẽ tự nhiên.”
Sở Hòa tựa đầu vào cổ Kỷ Lâm Phong, nhẹ nhàng “vâng” một tiếng. Những thứ này Sở Hòa đều biết cả, nhưng hôm nay nghe Kỷ Lâm Phong nói một lúc, cô mới thật sự nghĩ thông, trong lòng cũng thả lỏng hơn rất nhiều.
Một cánh tay Kỷ Lâm Phong ôm lấy cô, một tay còn lại thì dịu dàng vuốt ve mái tóc dài mềm mại dài như thác của cô.
Trái tim của hai người, dường như rất gần nhau trong hôm nay.
Buổi tối, Sở Hòa vùi mình trên ghế sofa trong phòng Kỷ Lâm Phong chơi điện thoại, lâu lâu lại liếc nhìn anh một cái.
Vốn định sẽ trở về phòng riêng, Kỷ Lâm Phong lại không chịu, kiên quyết muốn Sở Hòa ở bên cạnh mình, cưỡng chế ôm lấy cô đi vào phòng mình. Kết quả mông còn chưa ngồi vững lên ghế, Kỷ Lâm Phong lại nghe điện thoại và đi mở cửa lấy máy tính do trợ lí đưa đến để xem văn kiện, để lại một mình Sở Hòa ngồi bên kia nhìn anh bận bịu. Ngay cả một người để nói chuyện cùng cũng không có, còn không bằng ở một mình nữa.
Đi lại thì không cho đi, cũng không giúp đỡ được cái gì, Sở Hòa không thể làm gì khác ngoài chơi điện thoại gϊếŧ thời gian.
Chờ đến cuối cùng Kỷ Lâm Phong cũng làm việc xong, đêm đã khuya, lạnh như nước.
Kỷ Lâm Phong ngồi xuống bên cạnh Sở Hòa, cô nhìn khuôn mặt tràn đầy sự mệt mỏi của anh, lời oán trách vừa mới đến cổ sắp ra khỏi miệng cũng bị cô nuốt xuống. Cô dùng hai tay nhẹ nhàng xoa bóp thái dương cho anh, hỏi: “Có phải rất mệt không?”
Kỷ Lâm Phong hơi khép mắt, dựa vào ghế sofa hưởng thụ sự thoải mái qua đôi bàn tay mềm mại của Sở Hòa đang xoa bóp trên thái dương mình, thư thả nói: “Có em ở bên cạnh, không cảm thấy mệt mỏi.”
Sở Hòa nghe vậy, có hơi đau lòng. Không biết có phải tối nào anh cũng có nhiều công việc cần phải làm như vậy không? Tuy nói Sở Hòa còn bận rộn hơn rất nhiều, nhưng cũng không bằng tối nay tận mắt nhìn thấy người khác làm việc vất vả như vậy.
Xoa bóp một lúc, Kỷ Lâm Phong lo lắng sợ tay Sở Hòa mỏi, nằm tay ý bảo cô dừng lại.
Kỷ Lâm Phong kéo Sở Hòa vào l*иg ngực mình, đối mặt với cô.
“Tối nay ở lại, hửm?”
Sở Hòa kinh ngạc, nhìn anh với vẻ mặt phức tạp, không nói lời nào.
Kỷ Lâm Phong cũng không trốn tránh, nhìn thẳng về phía cô, ánh mắt dịu dàng, giọng nói càng thêm mỏng nhẹ: “Tối nay ở bên cạnh anh được không? Anh không muốn em đi.”
Sở Hòa từ chối có hơi khó khăn: “Em ở ngay bên cạnh, gần như vậy mà….”
Kỷ Lâm Phong hôn cô một cái, cắt đứt lời Sở Hòa muốn nói tiếp theo.
“Có thể không?”
Sở Hòa sững sờ nói: “Nhưng chỗ này chỉ có một chiếc giường….”
“Chúng ta ngủ chung.”
“Như vậy sao được?” Sở Hòa bừng tỉnh lại, phản ứng từ chối rất lớn.
“Giường rất lớn, không thành vấn đề.” Kỷ Lâm Phong nói, có thâm ý sâu xa khác: “Hay là em sợ anh?”
“Em sợ anh làm gì chứ?” Sở Hòa đứng bật dậy, “Ngủ thì ngủ, có cái gì ghê gớm đâu.”
Nếu anh không an phận, cùng lắm thì cô thà chết cũng sẽ bất khuất!
Nhìn Kỷ Lâm Phong ngày hôm nay cứ được voi đòi tiên, Sở Hòa không thèm để ý đến anh, quay đầu lập tức đi thẳng ra cửa, trở về phòng mình tắm rửa.
Kỷ Lâm Phong không yên tâm nên đi theo vào phòng chờ cô, Sở Hòa cũng để anh đi theo. Ngày xưa tắm nửa tiếng đã xong, tối nay cô cố ý ở trong phòng tắm lằng nhà lằng nhằng khoảng một tiếng.
Đợi đến khi cô đi ra ngoài, Kỷ Lâm Phong đang dựa trên ghế sofa nhắm mắt dưỡng thần, trên mặt không có chút gì là không kiên nhẫn, cũng không biết là ngủ hay đang tỉnh.
Sở Hòa đứng ở cửa phòng tắm suy nghĩ nếu không thì nhốt anh ở đây, còn mình thì đến phòng của anh. Ai ngờ Kỷ Lâm Phong vừa nghe thấy động tĩnh, đã mở mắt ra nhìn.
Mới vừa tắm xong, Sở Hòa bị anh nhìn nên thấy có hơi mất tự nhiên. Cũng may là cô đang mang một bộ quần áo ngủ ngắn tay chứ không phải là váy hai dây, nếu không sẽ có đôi chút ý dẫn dụ.
“Đi thôi.”
Tầm mắt Kỷ Lâm Phong không nhìn cô được bao lâu, đã đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Vào đến phòng anh, Kỷ Lâm Phong bảo Sở Hòa lên giường ngủ, sau đó không quay đầu lại, cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Sở Hòa buồn bực không biết tại sao anh lại ít lời như vậy, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, cô chọn nằm lên phía bên phải chiếc giường.
Kỷ Lâm Phong tắm rửa xong đi ra ngoài, thấy bóng lưng ốm gầy đang nằm nghiêng trên giường, tinh thần anh có hơi chấn động. Hai chân Sở Hòa xếp chồng lên nhau, quần ngủ màu trắng che chỗ bắp đùi, để lộ ra đôi chân ngọc ngà thon dài. Đi lên chút nữa là lõm sâu của đường eo, vô cùng nữ tính, làm tôn lên cặp mông đẫy đà, đường cong cám dỗ.
Thị giác của Kỷ Lâm Phong chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ không nhỏ, rõ ràng vô cùng vui vẻ vì Sở Hòa ở bên cạnh mình, bây giờ lại có cảm giác tối nay chính là một đêm hành hạ.
Kỷ Lâm Phong hít sâu một hơi, ổn định lại tinh thần, không nhìn cô, nhanh chóng tắt đèn và lên giường.
Cảm giác được phía bên trái đệm bị lún xuống, Sở Hòa không ngủ nên lập tức mở mắt —- tầm mắt chỉ thấy một mảng tối đen, ngọn đèn trên tường chiếu ánh sáng màu cam, đổ bóng đen lên mặt đất. Nhiệt độ của vị trí giường bên cạnh càng ngày càng cao, thậm chí sắp truyền đến cả người mình.
Sở Hòa nhắm hai mắt. Ngày thường rất khó để chìm vào giấc ngủ, cho nên cô thường xuyên thức đêm để vẽ tranh, bây giờ lại không ngủ được.
Giữ tư thế nằm nghiêng quá lâu, Sở Hòa không nhịn được nên phải trở mình. Đối mặt với Kỷ Lâm Phong, Sở Hòa kinh ngạc, có phải anh cách mình quá gần không?
Ánh sáng yếu ớt chiếu đến, Sở Hòa không tự chủ mà quan sát khuôn mặt Kỷ Lâm Phong. Anh nhắm mắt ngủ say, hốc mắt rất sâu, môi mỏng khép lại, ngũ quan bắt mắt vào ban ngày lại trở nên nhu hòa dưới ánh đèn trong giờ phút này, cũng mang theo chút ngoan ngoãn. Anh thật sự mệt mỏi, mới có thể vừa nằm xuống giường đã ngủ thế này.
Sở Hòa lẳng lặng nhìn một lúc, nghiêng người nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên hàng lông mày đang hơi nhíu lại của anh. Thời điểm định lui ra, lại bất ngờ bị người ta đè xuống giường.
“Kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh à?” Giọng nói Kỷ Lâm Phong trầm khàn, hô hấp nặng nề, tựa như đang nhẫn nhịn gì đó.
Sở Hòa hôn trộm bị phát hiện, xấu hổ đến nỗi mặt sắp bốc cả khói, cô hốt hoảng lắp ba lắp bắp: “Em…. Không…. Không….”
Kỷ Lâm Phong không cho cô cơ hội để nói tiếp, trực tiếp chặn đôi môi đã kɧıêυ ҡɧí©ɧ hôn lên lông mày anh, trêu chọc lòng anh.
“Ưm…” Sở Hòa rêи ɾỉ một tiếng, miệng lưỡi bị chiếm đoạt nên không thể phát ra được âm thanh nào, chỉ đành phải bị động chịu đựng nụ hôn kí©ɧ ŧɧí©ɧ của Kỷ Lâm Phong. Anh càn rỡ gặm cắn môi cô, lưỡi cũng mạnh mẽ lao vào tìm kiếm chiếc lưỡi mềm mại của cô và ngoáy mạnh, ra sức mυ'ŧ liếʍ, hôn đến độ khiến lưỡi cô tê dại, cả người cũng tê dại.
Hôn ở môi cô xong, môi Kỷ Lâm Phong bắt đầu chuyển qua chiếc cổ thon dài tinh tế của Sở Hòa, bàn tay cũng không kìm lòng được, thăm dò đi vào trong áo ngủ của Sở Hòa, vuốt ve thân thể như ngọc của cô. Lòng bàn tay anh nóng bỏng, thuận theo đường eo trắng mịn của cô sờ lên xương bướm, bàn tay lưu luyến vuốt ve cơ thể cô sau đó lật lại, đặt lên bộ ngực mềm nhũn của Sở Hòa.
Cô không mặc áσ ɭóŧ.
Nhận biết được điều này khiến hô hấp Kỷ Lâm Phong trầm xuống —- trong lòng bàn tay mềm mại trơn nhẵn khiến anh không thể tưởng tượng nổi, dường như có thể vùi lấp những ngón tay anh, khiến anh hứng phấn một cách khó tả. Anh không khống chế được sức lực, dùng tay bóp một cái, Sở Hòa kí©ɧ ŧɧí©ɧ kêu một tiếng “a”, nắm tay Kỷ Lâm Phong rất chặt.
Kỷ Lâm Phong thở hổn hển, dừng miệng và động tác tay của mình lại, ngước mắt nhìn về phía cô. Mặc dù ánh sáng hơi lờ mờ, nhưng Sở Hòa vẫn có thể thấy rõ đôi mắt của Kỷ Lâm Phong.
Đó là một đôi mắt tràn đầy du͙© vọиɠ, âm thầm nói lên ham muốn mãnh liệt của chủ nhân nó.
Trong đôi mắt này, Sở Hòa thấy được sự mê hoặc của mình.
“Hòa Nhi, mau đẩy anh ra.”
Kỷ Lâm Phong khàn giọng, trong giọng nói cũng là sự du͙© vọиɠ nồng đậm.
Sở Hòa biết điều này đại biểu cho cái gì, cũng biết nếu không đẩy anh ra sẽ có chuyện gì xảy ra.
Cô cảm giác được mình thích anh rất rõ ràng, cơ thể cũng động tình. Cô chỉ hoảng, không hề sợ.
“Lâm Phong.” Giọng nói của Sở Hòa cũng khàn, cô gọi tên anh, hai tay vòng qua cổ đẩy anh xuống gần mình, đặt môi mình lên môi anh.
Cả người Kỷ Lâm Phong cứng đờ, tiếp đó là cảm giác máu toàn thân đều đang cuồn cuộn. Anh dịu dàng đón nhận nụ hôn của Sở Hòa, biến tâm trạng kích động trong lòng thành tình cảm dịu dàng khắc cốt ghi tâm. Sau đó anh nâng người dậy, dứt khoát cởi bỏ quần áo trên người, lại phủ người xuống lần nữa.
Lần này, Kỷ Lâm Phong không lưu ý đến động tác của mình nữa. Anh liếʍ cắn cổ và xương quai xanh của Sở Hòa, nụ hôn từ từ dời xuống ngực cô, tùy ý xâm chiếm. Sau khi bị quần áo trên người cô ngăn cản, bàn tay Kỷ Lâm Phong vén áo ngủ của Sở Hòa lên, tiếp tục đưa tay cởϊ qυầи ngủ của cô ra.
Da thịt như ngọc trước mắt, một cặp ngực trắng như tuyết, chiếc eo thon yêu kiều, bụng bằng phẳng. Kỷ Lâm Phong trân trọng nhìn thân thể xinh đẹp của người mình yêu, ánh mắt vô cùng si mê. Anh không thể khống chế mình được nữa, cúi người tham lam hôn cắn lên ngực, sườn và bụng nhỏ của cô, để lại những dấu vết mập mờ. Tay phải bóp mạnh vυ' phải của cô, tùy ý xoa nắn thành các loại hình dáng. Miệng lại gặm mυ'ŧ ở bầu vυ' trắng như tuyết bên trái, đầu lưỡi liếʍ láp đầṳ ѵú hồng hào, lượn quanh trêu chọc như vậy một vòng, cuối cùng dứt khoát mυ'ŧ một cái. Sau khi chơi đùa với ngực cô, tay phải của Kỷ Lâm Phong mơn trớn theo một đường đi xuống, từ ngực đến bụng, từ bụng đến mông, từ mông đến chân. Ngón tay thon dài của anh len vào trong qυầи ɭóŧ của Sở Hòa, sau đó dò xét chạm vào hoa huyệt —- ẩm ướt, Kỷ Lâm Phong đưa ngón giữa đi vào trong thăm dò.
“A…” Sở Hòa không chịu nổi mà kêu rên lên một tiếng, tay nắm chặt ga trải giường, hai chân cong lại run rẩy. Kỷ Lâm Phong hôn lên môi cô một cái tựa như an ủi, nhưng động tác tay lại không ngừng lại, tiếp tục đi sâu vào trong hoa huyệt.
Tần tầng lớp lớp thịt non chặt chẽ bao quanh ngón tay giữa của Kỷ Lâm Phong, khiến nó tiến thoái lưỡng nan. Kỷ Lâm Phong lại duỗi ngón tay đi sâu hơn, thân thể Sở Hòa co rụt lại, dịch yêu ồ ạt chảy ra giữa lối nhỏ. Kỷ Lâm Phong nhận ra phản ứng của cô, vì vậy lại duỗi một ngón tay đi vào trong, nhẹ nhàng cắm vào thật sâu.
“Ưm….” Sở Hòa đè cánh tay Kỷ Lâm Phong lại, khuôn mặt tràn đầy du͙© vọиɠ mê li, trong miệng không nhịn được lại hừ nhẹ. Vật dưới người Kỷ Lâm Phong đã sưng lên không chịu nổi, anh rút ngón tay ra đang đâm sâu trong lối nhỏ ra, nhanh chóng cởϊ qυầи lót của cả hai, dùng dịch yêu dính trên ngón tay lau nhẹ lên thân dưới.
Bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, Kỷ Lâm Phong đứng dậy tìm kiếm trên tủ đầu giường một lúc. Sở Hòa nghe thấy động tĩnh, mở mắt ra, vừa khéo lại nhìn thấy Kỷ Lâm Phong đang mở một gói gì đó ra và đeo vào thân dưới của mình. Sở Hòa xấu hổ kêu thành tiếng, nhắm chặt hai mắt lại. Kỷ Lâm Phong đè lên người cô lần nữa, lại chạm côn ŧᏂịŧ vừa cứng rắn vừa phách lối lên chân Sở Hòa. Cô khá thấp thỏm và bất an về chuyện kế tiếp sẽ xảy ra, nhỏ giọng run rẩy làm nũng kêu anh. Kỷ Lâm Phong hôn lên trán cô một cái, an ủi: “Đừng sợ, đau thì cắn anh.” Nói xong, anh đưa côn ŧᏂịŧ ở miệng hoa huyệt mềm mại, chậm rãi đẩy vào bên trong.
Kỷ Lâm Phong siết chặt quai hàm, bên trong rất chặt, lại nóng, vừa đi vào đã có tầng tầng lớp lớp thịt non bọc quanh người anh em của anh, khiến anh không thể động đậy, nhưng lại thoải mái làm cho thiếu chút nữa đã nộp vũ khí đầu hàng. Nhìn thấy Sở Hòa không có phản ứng gì lớn, anh thoáng dừng sức, xông thẳng qua điểm mấu chốt, đưa toàn bộ côn ŧᏂịŧ vào bên trong.
“A…” Sở Hòa nhắm chặt hai mắt, kêu đau một tiếng, khóe mắt có vài giọt nước mắt rơi ra. Kỷ Lâm Phong cũng đau, chính là kiểu đau đớn mà dưới thân bị kẹp thật chặt, anh cố nén du͙© vọиɠ đang rong ruỗi khắp cơ thể và sự căng đau ở thân dưới, mυ'ŧ mυ'ŧ khóe mắt cô, liếʍ sạch toàn bộ nước mắt mằn mặn vào miệng mình, sau đó lại liếʍ cắn hai bên tai và rái tai của cô. Hoa huyệt của Sở Hòa nhạy cảm co chặt lại đôi chút, Kỷ Lâm Phong bị kẹp, miệng khẽ hừ một tiếng.
Sở Hòa mở mắt ra, nhìn thấy Kỷ Lâm Phong đã nhẫn nại đến độ đôi mắt đỏ hoe, trong lòng cô cảm thấy cảm động. Thật ra thì chỉ hơi đau mà thôi, không phải là không thể chịu đựng được. Cô nhẹ giọng nói với Kỷ Lâm Phong: “Không đau, anh cử động đi.” Kỷ Lâm Phong nghe vậy, tay lần xuống tìm kiếm hoa huyệt, vân vê nhấn một cái, trong nháy mắt có không ít chất lỏng chảy ra từ trong hoa huyệt. Có chất lỏng này làm trơn, Kỷ Lâm Phong bắt đầu cử động nhẹ nhàng.
Ở vị trí hai bộ phận giao hợp va chạm, khiến thân dưới cửa Sở Hòa hơi ngứa ngáy. Cô bị du͙© vọиɠ thúc giục, hai người vòng quanh eo Kỷ Lâm Phong, nghênh đón động tác của anh. Kỷ Lâm Phong thấy Sở Hòa chủ động, tinh thần nhất thời rung động. Hai cánh tay khỏe đẹp của anh đặt lên hai bên eo của Sở Hòa, mạnh mẽ chuyển động eo và hông, côn ŧᏂịŧ bắt đầu ra vào liên tục trong lối nhỏ vừa chặt vừa ẩm ướt.
“Ưm… Nhẹ chút anh…” Kỷ Lâm Phong không kiềm chế được tốc độ ra vào, thân thể Sở Hòa lay động theo sự va chạm của anh, tiếng rêи ɾỉ yêu kiều liên tục vang lên. Kỷ Lâm Phong nghe càng kích động hơn, động tác dưới người cũng càng ra vào kịch liệt. Anh nhanh chóng rút côn ŧᏂịŧ ra, lại nhanh chóng cắm toàn bộ người anh em vào mật huyệt, đẩy thật sâu vào tâm huyệt. Cứ rút ra cắm vào như vậy lặp đi lặp lại mấy chục lần, khiến cho thịt non hồng hào bị kéo từ trong hoa huyệt ra rồi lại chen vào, chất lòng không ngừng ồ ạt chảy xuống, chảy đến vị trí hai người giao hợp, trông cực kì dâʍ đãиɠ.
Bầu không khí bên trong phòng ấm lên không ngừng, trong căn phòng tràn đầy âm thanh va chạm “bạch bạch” giữa hai cơ thể, tiếng mật dịch chảy ra từ trong hoa huyệt nhanh chóng vang lên. Sở Hòa khàn giọng hét lên một tiếng, khắp nơi đều là hoa dịch bắn ra, đôi chân mảnh khảnh của Sở Hòa vòng quanh của Kỷ Lâm Phong cũng buông lỏng xuống vì sự va chạm liên tục. Kỷ Lâm Phong nâng cặp mông mềm mại của Sở Hòa lên, tăng nhanh tốc độ chạy nước rút, phần hông khỏe mạnh mãnh liệt đẩy thẳng vào chỗ sâu nhất bên trong mật huyệt mấy chục lần, cuối cùng rên lên một tiếng, mông chuyển động một cái, toàn bộ tinh hoa của du͙© vọиɠ đều bị hút cạn sạch.