Chương 243: Thì ra là thế
Dương Thu Tri rời khỏi hiện trường đến sương phòng cách vách. Hồng Lăng hiện giờ không khóc nữa, nằm trên giường, mắt nhìn trừng trùng lêи đỉиɦ màn trướng. Hai tỷ muội Tống Tình và Tống Vân Nhi đang nhỏ nhẹ khuyên giải nàng.Dương Thu Trì trước hết an ủi Hồng Lăng một lúc, sau đó trao cho nàng chung nước trà. Tống Tình vội vã ngồi lại đầu giường, cẩn thận đỡ nửa người Hồng Lăng dậy. Hồng Lăng tiếp lấy chén trà cho Dương Thu Trì, uống ực một cái hết nửa chung, cảm kích nói: "Đa tạ thiếu gia."
Dương Thu Trì tiếp lấy chung trà, cười cười: "Em nằm ngủ một chút đi, chờ ta xong mọi chuyện rồi quay lại thăm em, được không?"
Hồng Lăng gật gật đầu, lần đầu tiên mỉm cười, vẫn còn vẻ ngọt ngào xinh đẹp như ngày nào, tuy trên cổ vẫn còn vương đầy dấu máu.
Dương Thu Trì cầm theo chung trà ra khỏi phòng, trở về hiện trường hung sát, dùng giấy từ tính và băng keo trong lấy dấu tay trên chung trà cùa Hồng Lăng vừa uống, đem so nó với dấu vân tay trên hung khí, hoàn toàn phù hợp!
Quả nhiên, Hồng Lăng là hung thủ gϊếŧ người chân chính! Nàng ta ngụy tạo ra hiện trường, đồng thời nói dối để lừa cả hắn!
Nhưng mà, một vấn để nữa lập tức xuất hiện: Hồng Lăng là một nữ tử yếu ớt, làm sao có thể gϊếŧ chết một lúc ba nam nhân thành niên? Nàng ta vì sao lại muốn gϊếŧ bọn họ? Hơn nữa, hai tay Hồng Lăng chẳng phải bị trói thúc ké hay sao? Sau đó còn phải nhờ đến tiểu nha hoàn tiến vào giúp nàng mở ra mà, trói quặc hai tay ra sau lưng thì làm sao có thế gϊếŧ người?
Vấn đề thứ nhất, Hồng Lăng vì sao muốn gϊếŧ ba cha con họ?
Đáp án hiển nhiên dễ thấy, đại thiếu gia toàn thân không mặc quần áo còn có thể lý giải, nhân vì Hồng Lăng đã hứa gả cho y, cần phải động phòng. Còn tiểu thiếu gia Lý Kiệt vì sao lại tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ xuất hiện trong phòng này? Hiển nhiên, y cũng muốn chung phòng với Hồng Lăng! Lão gia đã bị chứng minh là trước khi chết cũng không mảnh vải che thân, đương nhiên, lão cũng muốn chung chăn chung gối với Hồng Lăng!
Như vậy có thể nói, ba cha con nhà này kỳ thật chuẩn bị luân gian Hồng Lăng, cho nên Hồng Lăng mới gϊếŧ bọn họ!
Vậy ba người họ đã đạt thành ước nguyện hay chưa? Tiểu nha hoàn phát hiện hiện trường đầu tiên nói lúc đó Hồng Lăng còn mặc quần, chính miệng Hồng Lăng kể cũng chứng minh là ba người họ chưa làm được gì, nhưng Dương Thu Trì vẫn quyết định kiểm tra lại một chút, dùng vật chứng để chứng minh!
Hắn dùng bông gòn phân ra lấy dịch nhờn và các chất xung quanh đầu rãnh dương v*t cũng như bao qυყ đầυ và phần da bên ngoài dương v*t của ba người, tiến hành kiểm tra dịch tiết tính dục.
Nếu như ngọc hành của nam nhân đã cắm vào âm đ*o của người nữ, nhất định sẽ dính tế bào niêm dịch trong âm đ*o, nếu như kiểm tra tế bào niêm dịch mà xuất hiện tế bào mang tiểu thể X vượt quá 10%, có thể chứng minh ngọc hành đã từng tiếp xúc với âm đ*o của người nữ.
Thông qua kiểm nghiệm, hắn phát hiện ba người chưa hề đạt được hành vi này. Nếu như Hồng Lăng đã bị ba tên cầm thú dày vò chà đạp, thì hắn có chết vạn lần cũng chưa chuộc hết tội.
Dương Thu Trì hậm hực nghĩ, ba cha con Lý Thừa Minh nếu như đã muốn luân gian tiểu thϊếp của con trai, đích xác là chẳng bằng chim bằng chó, cho dù không hề đạt được mục đích, cũng rất đáng trừng trị, chết cũng chưa hết tội!
Hồng Lăng đối mặt vói cường bạo, cố sức phản kháng, gϊếŧ luôn ba tên cầm thú, như vậy thuộc về sự phòng vệ chánh đáng, sẽ không chịu trách nhiệm pháp luật. Luật hình sự của Trung Quốc thời hiện đại quy định: "Nếu như đối diện với những hành vi hành hung, gϊếŧ người, cướp của, hiếm da^ʍ, bắt cóc hoặc những hành vi bạo lực hay phạm tội ảnh hưởng đến an toàn nhân thân nghiêm trọng khác mà tiến hành hành vi phòng vệ, tạo ra thương vong cho kẻ xâm hại, nếu như không phòng vệ quá đáng thì không phải chịu trách nhiệm hình sự." Cái này gọi là phòng vệ vô hạn.
Nếu như Hồng Lăng không chịu trách nhiệm hình sự, vậy nàng ta ngụy tạo hiện trường và nói dối để làm cái gì? Có điều gì đáng sợ đâu? Dương Thu Trì vì sự bảo vệ sự tôn nghiêm của Hồng Lăng mà khen ngợi không ngớt, nhưng cũng tức cười vì hành vi ngụy tạo hiện trường chẳng hiểu biết gì về pháp luật của nàng.
Hắn thầm nghĩ, điều khác thì chưa nói, chỉ nói riêng về đầu óc biết nghĩ của Hồng Lăng thì quả là không tệ. Hiện trường này được ngụy tạo đâu ra đó, ngay cả hình danh cao thủ như Kim sư gia cũng bị lừa. Nếu như không gặp vị bác sĩ pháp y đến từ thời hiện đại như hắn thế này, muốn chỉ ra điểm hư ngụy trong đây quả thật khá khó.
Dương Thu Trì dời bước định đi vạch rõ chân tướng của Hồng Lăng, nhưng khi hắn vừa đi vài bước thì đứng lại ngay, cảm thấy không ổn, vì trong ký ức của hắn là quy định hình pháp thời hiện đại, biết đâu quy định hình pháp thời cổ đại này lại khác hẳn, không có điều khoản quy định là gϊếŧ chết thủ phạm cưỡиɠ ɠiαи sẽ không chịu trách nhiệm hình sự? Nếu như thực sự hiện giờ bắt buộc phải chịu trách nhiệm, như vậy hắn vạch trần sự việc ra chẳng phải là hại Hồng Lăng rồi hay sao?
Dương Thu Trì nghĩ không ra, định hỏi trước rồi tính sau, nhưng hỏi ai bây giờ? Kim sư gia? Lão hồ ly này sẽ hoài nghi dụng ý câu hỏi của hắn, rồi hoài nghi đến án mạng này. Không được, không được lỗ mãng, trước hết cần phải hủy chứng cứ ở hiện trường, đem án này trở thành không thể đảo ngược được rồi tính sau. Chỉ có như vậy, cho dù pháp luật Minh triều quy định gϊếŧ chết thủ phạm cưỡиɠ ɠiαи phải chịu trách nhiệm hình sự, cho dù Kim sư gia và những người khác hoài nghi vụ này là do Hồng Lăng làm, thì án mạng này đã không thể tra rõ nữa rồi, Hồng Lăng lúc đó không còn bị liên lụy nữa.
Suy nghi trước rồi hành động sau! Dương Thu Trì hiện giờ càng lúc càng lý giải tính trọng yếu của câu nói này.
Thực sự thì hắn đã làm đúng, pháp luật Trung quốc cổ đại đối với các hành vi phòng vệ chân chính không có quy định cụ thể và phổ biến như quy định hình pháp thời nay, đối với quyền tự cứu cho mỗi cá nhân cũng bị hạn chế nghiêm ngặt.
Do địa vị của phụ nữ thấp hèn, pháp luật đối với sự tự bảo hộ của phụ nữ thậm chí còn thiếu xót và cứng nhắc hơn. Đại Minh luật chỉ có một tiết quy định trong "Sát tử gian phu" (gϊếŧ chết gian phu) như sau: "Phàm thê thϊếp thông gian với người, nếu như bắt gặp tại trận gian phu gian phụ, thì có thể gϊếŧ chết tại chỗ không cần bàn luận gì." Như vậy là đã cấp cho người chồng cái quyền gϊếŧ chết gian phu gian phụ, và quyền lực này nếu nói đúng ra thì chẳng hề có chỗ cho phòng vệ chính đáng gì cả.
Trong một tiết ở phần "Phạm gian", Đại Minh luật chẳng những không quy định phụ nữ bị xâm hại về tìиɧ ɖu͙© có quyền phòng vệ chân chính, ngược lại lại còn cường điệu: "Cường gian giả, phụ nữ bất tọa." (Bị cường gian thì phụ nữ không bị ghép tội), như vậy có thể nói, nếu như phụ nữ bị người ta cưỡиɠ ɠiαи, thì cô ta không chịu trách nhiệm hình sự từ hành vi phạm tội (của người khác) này. Điều đó còn phản ánh một cách nhìn khác trong xã hội, đó là địa vị phụ nữ ở Minh triều cực kỳ thấp hèn, ngay cả sự tự vệ cho quyển lợi tôn nghiêm của mình cũng không được pháp luật đề cập và bảo vệ.
Do đó, ở Minh triều, phụ nữ bị hại trong các vụ cưỡиɠ ɠiαи chỉ có thể dùng cách tự sát, dùng cái chết để chứng minh sự thanh khiết và cố sức bảo vệ sự tôn nghiêm của chính mình, chứ không thể dùng biện pháp gϊếŧ chết người toan tính hãʍ Ꮒϊếp mình đã tự bảo vệ. Thứ quyền lợi này chỉ thuộc về quan phủ triều đình, là quyền lực công, không cho phép tư nhân sử dụng. Hồng Lăng gϊếŧ chết ba cha con của Lý viên ngoại, ở Minh triều buộc phải chịu trách nhiệm hình sự, tuy không bằng với tội cố ý gϊếŧ người, nhưng hình phạt xử lý cũng không nhẹ.
Hồng Lăng làm như vậy hiển nhiên đã đoán biết hậu quả từ hành vi của mình, do đó nàng ta đã tuyển chọn việc ngụy tạo hiện trường. Chiêu này rất thông minh, trong tình hình thủ đoạn điều tra án khá lạc hậu ở Minh triều, nó rất hữu hiệu.
Khi Dương Thu Trì bình tĩnh lại, vấn đề thứ hai lại xuất hiện, đó là làm cách nào để Hồng Lăng gϊếŧ chết ba người đàn ông sức vóc đều khỏe hơn nàng? Hơn nữa, nàng ta còn bị trói hai tay, làm sao có thế gϊếŧ người?
Rất có khả năng Hồng Lăng tự ngụy trang là bị người khác trói thúc ké, nếu như vậy thì việc bị trói này nhất định có chỗ hở, ví dụ như trói quá lỏng, hoặc làm vòng sẵn rồi thò tay vào, chờ cho tiểu nha hoàn giúp nàng cởi trói, nàng chỉ cần dùng sức căng mối dây ra, trong tình huống hoảng hốt sẽ chẳng thấy sơ hở gì (Chú: Thực tế thì trong nghệ thuật thắt nút dây, người ta hoàn toàn có thể tự trói mình một cách rất chuyên nghiệp mà không dễ bị phát hiện hay bị tháo cởi nếu không lần đúng đầu mối.)
Dương Thu Trì biết, bảo một tiểu nha hoàn nhận định rõ tình huống cởi dây trói như thế nào quả là không hợp, hơn nữa lại dẫn đến sự nghi ngờ của người khác, cho nên hắn định tự mình tra xét một chút.
Dương Thu Trì cầm đoạn dây vải trắng lên xem, thấy trên đó có vệt máu và dấu tay rướm máu.
Lòng hắn chợt động, nếu như Hồng Lăng tự trói mình, nhất định trên dây sẽ để lại dấu tay, và như vậy có thế nói, dấu tay máu trên vuông vải này nhất định của Hồng Lăng.
Thứ dấu tay dính trên vải rất dễ lấy, chỉ cần dùng băng keo trong để làm là xong.
Sau khi so sánh các dấu vân tay, quả nhiên đó là của Hồng Lăng!
Nếu như Hồng Lăng ngụy tạo bản thân bị trói, như vậy dấu tay trên cửa cũng phải là của nàng, bởi vì ba người trong đêm qua khi ở trong phòng thì cửa đã đóng, bấy giờ Hồng Lăng muốn biên soạn ra chuyên tiểu thiếu gia và lão gia đi rồi sau đó mới quay trở lại, vậy cửa phòng phải nên được mở ra, sau đó chưa kịp đóng lại cài chốt thì bị tiểu thiếu gia đẩy xông vào. Vì thế, Hồng Lăng sau khi gϊếŧ người xong, nhất định phải ra mở cửa và không khóa chốt lại, và thế là dấu tay có dính máu phải lưu Lại trên cửa.
Dương Thu Trì ra lấy dấu tay trên cửa, tiến hành so sánh, kết quả không sai so với phán đoán.
Xem ra, Hồng Lăng quả thật là ngộ biến bất kinh, thập phần bình tĩnh, rất biết cách tự bảo vệ bản thân.
Trong khi đó, nàng ta mới có mười lăm mười sáu tuổi, một nữ tử nhó bé yếu ớt như vậy, làm sao gϊếŧ luôn cả ba nam nhân trưởng thành?
Từ tình hình thi thể mà xét, cho thấy không có tình trạng vật lộn đánh đấu gây ra vết thương do đề kháng gì, như vậy cho thấy ba người đều trong tình trạng bất ngờ không kịp phòng vệ mà bị gϊếŧ chết!
Điều này quả thật là kỳ quái, Hồng Lăng muốn gϊếŧ ba người họ, trong tình huống bình thường phải nhân lúc ba tên cầm thú này say rượu xong rồi do cưỡng bức nàng chán chê mệt mỏi ngủ đi xong mới ra tay. Hơn nữa, khi Hồng Lăng gϊếŧ người thứ nhất, trước khi chết y phải giãy giụa phản ứng, rất có khả năng làm hai người kia tỉnh dậy.
Xem ra, rất có khả năng là ba người này bị ai đó hạ thuốc mê như mông hãn dược gì đó, hôn mê bất tỉnh, do đó Hồng Lăng mới có cơ hội hạ sát thủ!
Muốn đánh thuốc mê, khả năng cao nhất là bỏ thuốc vào thức ăn và trong rượu!
Để chứng minh phán đoán này, cần phải làm hóa nghiệm thức ăn và rượu, đương nhiên điều này không hiện thật, vì hắn không có thiết bị hóa nghiệm, xem ra chỉ còn có nước dùng sinh vật làm dụng cụ thí nghiệm thôi.
Dương Thu Trì ra ngoài vườn bảo Tiêu quản gia cho người mang hai con vịt tới.
Vịt nhanh chóng được đưa đến, hắn túm cổ một con tự tiến vào phòng một mình, trước hết đổ cho con vịt một chung rượu trong bình rượu trên trà kỷ, chốc lát sau con vịt nằm phịch ra đất ngủ khì!
Trong rượu có mông hãn dược!
Hắn lại ra ngoài bắt con vịt khác cho nó ăn thức ăn trên bàn, lát sau con vịt cũng ngủ! Trong thức ăn cũng bị hạ mông hãn dược!
Ai hạ thuốc vậy?
Hồng Lăng không thể có cơ hội này, ba tên cầm thú dụng tâm khổ cực như vậy, được nhiên biết Hồng Lăng có thể sẽ phản kháng. Do đó, bọn chúng sẽ chú ý cẩn thận mọi cử động của Hồng Lăng, còn Hồng Lăng thì không ngờ sẽ xảy ra tình huống như vậy, cho nên trên người nàng lúc đó nhất định chẳng mang theo thứ thuốc mê nào.
Chẳng lẽ có người nào ngầm giúp Hồng Lăng?
Người này là ai?
Dương Thu Trì khẽ xoay chuyến đầu óc là đã tìm được đáp án, không khỏi đắc ý mỉm cười sung sướиɠ.