"Ừ, như vậy tốt hơn nhiều." Anh lấy tay xoa xao cằm, thừa dịp cô vừa hoàn thành xong việc sửa sang lại cho cô tay chân đang lộn xộn hôn trộm lên gò má cô một cái, sau đó xoay người đi vào phòng tắm.
Kỷ Lục Đề ngây ngốc nhìn bóng dáng của anh biến mất ở sau cánh cửa phòng tắm, có chút thẹn thùng, lại có phần luống cuống nhẹ nhàng xoa lên gò má bị anh hôn qua.
Tại sao anh ta lại thường xuyên hôn cô như vậy? những nụ hôn như ở “cấp độ bình thường” vậy, số lần hôn cô càng ngày lại càng nhiều không thể nào đếm hết, còn có một loại nụ hôn cực khủng bố đó là "Không giới hạn cấp" nhiệt tình hôn sâu. . . . . .
Sau mỗi lần, cuối cùng lại làm nhịp tim cô tăng gấp bội, tay chân như nhũn ra, cả người vô lực, không biết rõ ngày hay đêm. . . . . .
Cô bỗng nổi lên hồi lạnh buốt, nên đã vội vàng xoa xoa tay cánh tay tự trách mình không biết xấu hổ; người con gái nhận được sự dạy dỗ về cách làm một cô gái thục nữ như cô, tại sao lại có thể bị tên hàng xóm hung ác không ra gì đó, bỗng nhiên hôn một nụ hôn mà bị dọa sợ chứ? Không được, lần sau tuyệt đối không. . . . . . À, không đúng, mà sẽ tuyệt đối không có lần sau nữa !
Hạ Lan Bình bước ra từ trong phòng tắm, từ trong tủ quần áo lấy ra một chiếc áo T shirt màu trắng gần như giống với chiếc áo của cô, tùy ý mặc lên sau đó đeo mắt kính PO¬LO nhìn rất đẹp trai, mỉm cười ôm vai của cô."Được rồi, lên đường nào!"
Mới đi ra khỏi ngõ, đã chạm mặt một người đàn ông mặc tây trang gọn gàng đi đến, vừa thấy Kỷ Lục Đề đã thân thiện tiếp cận.
"Tiểu Đề, em muốn đi ra ngoài à? Em đi đâu vậy, Anh đưa em đi." Người đàn ông đó ngang nhiên đem con người cao lớn như Hạ Lan Bình gạt sang một bên, hoàn toàn không chú ý đến anh và Kỷ Lục Đề đang đi cùng nhau.
"Anh họ?" Kỷ Lục Đề hơi sửng sốt, Tại sao lúc này lại gặp phải anh ấy. "Thật xin lỗi, anh tìm em có việc ư?" cô từ trước đến nay luôn là một con người có thái độ đúng mực, ba từ kia như là câu cửa miệng của cô.
"Kể từ sau khi dì, dượng chuyển đi, đã rất lâu rồi không gặp em, em biết anh rất bận, hôm nay vất vả lắm mới có thời gian rảnh đến tìm em, nhưng lại gặp dịp em phải đi ra ngoài, thật là đáng tiếc!” người đàn ông đó lộ ra bộ dang tiếc nuối. “Không rảnh thì đừng đến, không có ai bắt ép anh cả!” Hạ Lan Bình chống nạnh, lạnh lùng nhìn người đàn ông được cô gọi là “Anh họ”. “A, đây là…” người đàn ông cuối cùng cũng chú ý đến cây “Cột điện" chướng mắt nãy giờ, trong đáy mắt thoáng hiện lên ánh mắt khinh thường, hình như căn bản không để anh vào trong mắt.
"Anh ấy là hàng xóm của em. . . . . ."
"Tôi là ông chủ của cô ấy, anh đang quấy rầy đến thời gian làm việc của chúng ta." Hạ Lan Bình vừa nói vừa kéo tay cô đi, anh cũng hoàn toàn không để người đàn ông đó vào trong mắt. "Em tốt nhất nên giải thích rõ ràng mọi việc cho anh!" Anh ghé tai vào trong tai cô nhỏ giọng nói.
"Tại sao anh. . . . . A, anh họ!" cô lo lắng quay đầu lại nhìn người đàn ông kia một cái.
"Câm miệng!" Hạ Lan Bình hung dữ ôm lấy đầu cô kéo lại, lôi cô đi nhanh ra khỏi ngõ.
"Azz, Này! Tiểu Đề. . . . . ." Người đàn ông hình như chưa hoàn hồn về chuyện bất ngờ đã xảy ra, duỗi cánh tay ra nhưng chỉ bắt được không khí, anh ta chưa bao giờ nếm qua mùi vị bị xem thường một cách hoàn toàn như vậy, rõ là … buồn nôn mà!
? ..?
Hạ Lan Bình không biết được từ nơi nào lấy được một bộ con cừu nhỏ, chở Kỷ Lục Đề đuổi theo Tuần Lạc Nguyên đang ăn mặc "Quốc Sắc Thiên Hương" trong một con hẻm nhỏ, cả một đoạn đường hét vòng chỗ này đến chỗ kia, thật vất vả mới đi theo được TRình Lạc Nguyện dừng xe trước nhà gửi xe của khách sạn, chắc hẳn là con "Hồ ly tinh" đang ở bên trong chờ ông ta.
Kỷ Lục Đề hai chân vừa mới đặt xuống đất, cô chưa từng ngồi trên chiếc xe máy giống như Hạ Lan Bình, khiến đầu cô choáng váng khó chịu, chỉ có thể nắm lấy cánh tay Hạ Lan Bình đi vào khách Sạn, dường như cũng không chú ý đến hai người vừa mới đi vào nơi nào.
"Chào cô, chúng tôi là bạn của ông tuần vừa mới đi vào, ông ấy có chút đồ, nhờ tôi mang tới, nhân tiện nhờ cô có thể cho chúng tôi một căn phòng kế bên phòng đó được chứ.” Hạ Lan Bình cầm lấy kính. Ánh mắt lười biếng như có như không phóng điện đối với nữ tiếp tân, một chút chột dạ cũng không có, có thể thấy anh đối với việc nói dỗi đã quen.
"Như vậy sao?" cô nhân viên tiếp tân bị ăn bắn điện có chút tê dại, hai má đỏ ứng, hốt hảng lấy ra một cái chìa kháo, “Umh, ông Tuần ở phòng 333, đây là chìa khóa phòng 332.” Cuối cùng, còn ghen tỵ trừng mắt với Kỷ Lục Đề một cái.
"Thanks!" Hạ Lan Bình không nghiêm túc tặng cô ta một nụ hôn gió, sau đó ôm Kỷ Lục Đề đầu óc đang không tỉnh táo lên tầng 3.
Đẩy cánh cửa phòng 332 ra, anh vỗ vỗ nhẹ mặt Kỷ LỤc Đề, thuận tay đóng cửa lại."Công Việc, tiểu Lục Đề."
"Hả?" Kỷ Lục Đề lắc lắc đầu rốt cuộc cũng phát hiện mình đang ở trong một gian phòng màu hồng."Đây là chỗ nào?" Kỳ lạ sao toàn màu phấn hồng vậy! Không phải hoàn toàn là màu phấn hồng, dường như có thêm ánh sáng chiếu vào, nhìn vào. . . . . . Rất mập mờ!
"Nhà nghỉ." Hạ Lan Bình lấy ra một số trang bị, bắt đầu bắt tay vào "Điều tra" .
Kỷ Lúc Đề hút một ngụm khí lạnh, không dám tin nhìn anh chằm chằm. “Anh …anh muốn làm gì?” Anh tại sao lại đưa cô đến nói này? giọng cô hỏi có hơi phát run.
"Ngu ngốc! Chúng ta đương nhiên là theo dõi Tuần Lạc Nguyên đến đây, em cho rằng anh muốn làm gì?” Anh tức giận quát.
Thật không thể chịu nổi cái tên Tuần Lạc Nguyên, lại thật sự dừng trước một nhà nghỉ tên là “Tầm Lạc” với tên ông ta, thật sự không hiểu ông ta đang nghĩ cái gì?
Còn có cô gái ngu ngốc này nữa, ngồi xe máy mà cũng say xe nữa? lại còn choáng váng đến nỗi sắc mặt trắng bệch, nếu cô dám phun lên người anh, anh nhất định sẽ đem cô và những thứ cô phun ra tống vào bồn cầu!
Bệnh quên của cô cũng tốt thật đó, vậy mà lại hỏi anh muốn làm gì? Đương nhiên là làm việc. . . . . . Làm việc! ? Động tác cúi xuống của anh ngừng lại, xoay người lại trên mặt nở một nụ cười tà ác.
"A —— tiểu Lục Đề, Chắc hẳn là em đã nghĩ sai lệch rồi? Được, nếu như em “Muốn” thì, anh lúc nào cũng có thể giúp em.”
"Anh...Anh ít nói bậy đi!" Ba hồn suýt chút nữa bị anh ta dọa rơi mất bảy phách, cô xấu hổ đỏ bừng mặt, cả người căng thẳng dán vào trên tường. “Vậy….người đâu?”
Ông Tuần thật sự đang ở chỗ này sao? Vậy bọn họ đang tiến đến dần từng bước rồi ư, không phải là muốn “Bắt Gian” sao? Thật kỳ lạ, rốt cuộc là bắt ai đây?
"Phòng bên cạnh." Anh không biết bỏ thứ gì đó vào trong túi, lướt qua cô mở cửa. “ Em chờ anh một lát.”
"Này!" cô theo bản năng kéo tay của anh. "Vậy tôi, tôi bây giờ làm gì đây?" Không được đâu! Cô không dám một mình một người ở lại căn phòng như thế này, căn phòng màu hồng chiếc giường lại rất lớn, vừa nhìn đã cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
"Cởi hết quần áo nằm ở trên giường chờ anh." Anh nhếch mày lên, ác ý hù dọa cô.
"A ——" đại sắc lang! Biết ngay anh ta không phải loại người tốt rồi mà!
"Muốn chết hả!" Hạ Lan Bình tay chân vội vàng chạy lại che cái miệng đang thét chói tai của cô, “Em muốn kêu tất cả mọi người trong nhà nghỉ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy đến đây à? Câm miệng lại!" Trời ạ! Nghĩ đến loại “Sôi nổi” như vậy, anh đã muốn ngất đi rồi. “Anh dọa em thôi, đừng có kêu lớn lên như vậy có hiểu không?”
Cô vừa bối rối lại tủi thân gật đầu một cái. Ai bảo anh động một chút là lại dọa cô? Biết rõ lá gan của cô so con chuột còn nhỏ hơn, thật đúng là người giống như tên đều ác độc như vậy.
"Ở trong phòng chờ anh!" Anh dặn xong. Không dùng hệ thống nghe trộm nữa, lần này coi như đã rõ ràng, ai biết Tuần Lạc Nguyên có phải "Ba giây " không ? Phi!