Tiểu Thư, Thật Xin Lỗi

Chương 10

"À, trợ lý cũng giống như người học việc vậy, nếu như em muốn làm trợ lý của anh, thì phải nghe theo chỉ thị.” Cô đầu tiên sẽ là nghe theo chỉ thị của anh, sau này anh có thể….muốn làm gì thì làm sao!

"Tôi ….tôi không biết làm!" Cô chưa từng làm qua những chuyện như vậy!

"Làm gì mà không biết, chỉ bảo em ngồi lên người anh thôi mà." Nhanh lên một chút, lưng của anh đang đau chết đi được.

"Tôi cũng không phải những cô gái chuyên đi mát xa đâu.” Tại sao anh lại có thể nói ra yêu cầu quá đáng như vậy được? Cô đã nhượng bộ anh ta tất cả mọi việc rồi, anh ta còn dám được voi đòi tiên? Thật đúng như người xưa nói "Đất mềm đào sâu" ."Tôi từ chối."

"E hèm." Hai mắt anh ta vẫn nhắm lại giống như đã chuẩn bị xong tinh thần để hưởng thụ ba cô gái phục vụ mát xa cùng một lúc. "Ý của em là, Anh cũng có thể từ chối như thế sao?" Anh đang ám chỉ đến vụ án của phu nhân mập kia.

"Anh làm sao có thể như vậy được?" Cô đứng ở bên cạnh anh không dám trừng lớn mắt, bàn tay nhỏ lay lay bả vai của anh. "Anh lúc nãy rõ ràng đã đồng ý với tôi rồi mà!" Quân tử đã nói thì phải giữ lời, Anh ta làm sao có thể không giữ lời hứa với cô? Trừ phi anh ta là tiểu nhân!

"Ừmh, anh nhớ hình như vừa rồi có người cũng mới đồng ý trở thành trợ lý của anh, không phải sao?" Anh di chuyển thân dưới, dùng hai tay chống đỡ cằm của mình.

"Tôi...tôi đã đồng ý đâu!" Cô đồng ý lúc nào chứ? Rõ ràng là chính anh quyết định.

"Được, vậy anh cũng không đồng ý nhận vụ án của cô Lục đó nữa." Anh cũng đâu phải là quân tử mà cần phải khách sáo, dù sao vừa rồi cũng không có cái gì hay người nào có thể chứng minh anh đã đồng ý cả.

Xã hội ngày nay, việc gì cũng đều coi trọng chứng cớ ....!

"Ngài Hạ Lan!" Tức chết người đi được, tại sao anh ta lại có thể như vậy được chứ! ?

"Bình." Anh ta nói ra một từ.

"Cái... cái gì?" Anh ta nói cái gì bình? Là nói cô. . . . . . Bộ ngực rất bằng phẳng à? Cô bất giác nhìn xuống bộ ngực của mình, bắt đầu đau thương cho bộ ngực "Bằng phẳng" của mình.

"Tên của anh, em nghĩ đi đâu vậy?" Anh dường như đang nhắm hai mắt, nhưng đối với mọi cửa động của cô anh lại nắm rõ trong lòng bàn tay vậy.

"Không có gì." Cô xấu hổ đỏ bừng mặt, thầm mắng bản thân mình suy nghĩ lung tung. "Ừmh, tôi đương nhiên là biết rõ đó là tên của anh mà, Hạ Lan Bình chứ gì." Thối nát Bình, ở trong lòng cô lại nói thêm một câu.

"Không cần kêu anh là ngài Hạ Lan như vậy nữa, rất lạnh nhạt." Cái đó dành cho người khác gọi, nhưng không bao gồm cả cô trong đó.

"A." Tim của cô lại bắt đầu nhảy loạn. "Tôi cần phải trở về." Trừ khoảng thời gian ba ngày mỗi tuần buổi trưa cô dạy múa, cô đã mấy ngày nay không luyện múa rồi, không khỏi bắt đầu nhớ đến thời gian trước cảm giác mình được khiêu vũ đến mức chảy mồ hôi mới thôi.

"Này, cô không làm gì đã muốn đi là sao?" Vậy anh nằm tư thế đẹp như vậy để làm gì? "Tiểu Lục Đề."

Kỷ Kỷ Lục đề nghe anh ta gọi như vậy cả người bỗng nhiên phát run. "Đừng gọi tôi như vậy!" Cô bỗng nhiên quay đầu lại hét lên, cả phòng khách này cũng nổi hết cả da gà rồi.

"Em cảm thấy có cách xưng hô nào tốt hơn Tiểu Lục Đề nữa à?” Anh cười nhẹ, không để ý suy nghĩ của cô. "Hạ Lan Bình!" Cô thật sự rất muốn cầm dép lê ném anh ta.

"Ừmh, anh không ngại nếu em không gọi họ của anh."Anh nhàn rỗi nói, vỗ vỗ vai của mình thêm một lần nữa. "Em rốt cuộc có đến ngồi hay không? Nếu không anh ngủ rồi, những lời nói trước đó đều không tính đâu đó." Anh còn giả bộ ngáp một cái.

Cái gì mà có đến hay không đến? Nghe thấy cực kỳ ám muội! Cô bất mãn cau mày lại.

"Tôi. . . . . ." Cô vẫn còn do dự , dù sao cô cũng chưa từng "Ngồi" ở trên người đàn ông bao giờ.

"Suy nghĩ đến gương mặt của cô Lục đi." Ý nghĩ xấu xa của anh càng lúc càng sâu hơn vì cô có sự đồng cảm đến mức hết thuốc chữa rồi."Cho em ba giây, một, hai. . . . . ."

"Được rồi, tôi làm!” Cô không cam tâm tình nguyện mà bước đến bên cạnh anh, nhìn lưng của anh, cô không khỏi nuốt nước miếng một cái..

"Nhanh lên một chút, anh chờ không kịp nữa rồi." Cũng biết cô không có cản đảm như vậy, người con gái này anh nhất định phải hao phí sức lực cả đời! Kỷ Lục Đề do dự mãi, không có cách nào để dặt mông ngồi lên người anh được cả. "Ba. . . . . ." Kỷ Lục Đề nhắm mắt lại, trước sự uy hϊếp của anh, đơn giản nhảy dựng lên đem cái mông gắng hết sức đặt lên lưng của anh như trò đùa dai muốn nghe tiếng kêu như gϊếŧ heo——

"Azz ——" Anh giống như mong muốn của cô rêи ɾỉ ra tiếng, nhưng lại không giống như mong đợi của cô."Thật sự rất thoải mái , tiếp tục đi, " Anh thỏa mãn tiếp tục nói chỉ thị thứ hai.

Thật là bất hạnh, Kỷ Lục Đề dùng phương thức "Ngồi" này ngồi trên lưng anh 20 phút, ngồi đến mức cái mông cũng sắp mất cảm giác, anh ta cuối cũng cũng nhân từ , đồng ý "Thả hổ về rừng" ——

Áo khoách vừa dày vừa nặng bao quanh dáng người nhỏ gầy của cô, thay đổi cách ăn mặc thường ngày bằng quần jean, giày vải, toàn bộ mái tóc dài được búi vào trong chiếc mũ lưỡi trai, cuối cùng là đeo mắt kính, khẩu trang, Kỷ Lục Đề mới xem như là chuẩn bị xong “Trang bị bắt gian”, tinh thần sáng lạng chạy đến văn phòng thám tử Hạ Lan trình diện.

"Em làm gì mà lại ăn mặc thành như vậy?" Hạ Lan Bình đang ngủ trên giường bị cô dựng dậy, vừa mở mắt đã thấy cô đang mặc một bộ trang phục có thể nói là "Quái dị", không nhịn được ôm gối đầu cười ra tiếng.

Cô khẩn trương bịt khẩu trang lại nói: “Chúng ta không phải đã nói sẽ đi theo dõi chồng của cô Lục sao? Đương nhiên là không thể để hắn phát hiện ra!” Hơn nữa không thể bị thấy được mặt.

"Em làm như vậy anh ta mới dễ dàng phát hiện hơn” Bây giờ mới đầu thu, mà cô mặc chẳng khác gì dân chạy nan ở Bắc Cực mới chạy đến, không bị phát hiện mới là chuyện lạ! anh liếc mắt xem thường cô, đứng dậy chuẩn bị mặc quần áo.

"A!" Nhìn thấy anh thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ rời giường, cô bị dọa sợ đến trắng cả mặt, vội vàng dùng mười ngón tay che mặt lại ."Anh. . . . . . tại sao anh lại không mặc quần áo?" Đồ điên cuồng! Đồ cuồng Biếи ŧɦái! Cuồng tìиɧ ɖu͙© —— trong đầu của cô thoáng qua hiện lên rất nhiều từ "Cuồng" ở trong câu nói, nhưng mà không có một từ nào có ý tốt cả.

"Làm gì khẩn trương như vậy?" Anh lười biếng mò chiếc quần dài đang được giắt cuối giường lên mặc vào, trước tiên đem nửa người dưới xử lý trước đã, tránh cho cô còn chưa ra khỏi cửa đã bị hù dọa đến mức hôn mê. "Mặc quần áo đi ngủ ảnh hưởng đến sức khỏe, ngay đến cả điều bình thường như vậy mà cô cũng không biết sao?” Anh cười, cười vẻ mặt ngạc nhiên của cô.

"Ngụy biện!" Cô xấu hổ lên tiếng phản bác, sau khi thấy anh ta vẫn còn để trần nửa thân trên, mới phát hiện ra mình vì quá kích động mà quên che mắt, nên đã vội vàng đưa mười ngón tay lên che mắt lại. “Anh nhanh mặc cả áo vào nữa!”

Hạ Lan Bình giọng điệu hừ một tiếng, đi đến trước mặt cô nắm lấy chiếc khoác vừa dày vừa nặng của cô.

"A!" cô sợ hãi kêu lên một tiếng, nắm chặt lấy cổ áo đang bị anh nắm lấy. “Anh làm gì mà lại cởϊ qυầи áo của tôi? Thật là không biết xấu hổ!" Anh không thích mặc quần áo là chuyện của anh, nhưng cô tiếc thịt như vàng, sẽ không giống như anh động một chút lại để thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ để khoe bắp thịt, thích làm điều đen tối!

"Cô làm trợ thủ có phải nên thay tôi suy nghĩ một chút được không, với bộ dáng như trinh thám quạ đen này ra đường, ngộ nhỡ đi theo dõi lại bị nghi thành quay lén bị bắt lại, khi đó thì được không bù được mất!”

Không để ý đế việc vô ngạc nhiên, anh nhanh tay nhanh chân tháo ra áo khoác của cô ra, lấy mũ lưỡi trai trên đầu cô xuống, chỉ để lại chiếc áo khoác T shirt nhẹ nhàng và phía dưới là chiếc quần jean, cuối cùng thuận tay đem mắt kính của cô giắt trên cổ áo T shirt .