Chắc chắn là Izumin đang có chuyện gì đó giấu tôi.
Có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ thắc mắc và sẽ giả vờ như mình chưa bao giờ phát hiện ra điều đó.
Nhưng rồi, Cô gái sông Nile gì đó xuất hiện, không chỉ do dáng vẻ của cô ta, mà còn cả cái tên của cô ta nữa, chúng khiến tôi phiền muộn.
– Izumin, chúng ta thực sự... là người yêu? Vì sao cô gái đó lại nói là "sẽ cứu em" mà không phải là "sẽ đưa em" đi?
Vẻ mặt Izumin rõ ràng là có hơi chột dạ, nhưng chỉ "hơi" thôi, vì ngay lập tức anh đã nắm chặt lấy hai bàn tay tôi, nói với vẻ kích động:
– Em định bỏ ta? Tại sao chứ? Ta đã cố gắng làm tất cả mọi thứ? Tại sao em vẫn muốn rời bỏ ta? Tại sao?
– Ra thế. Nhưng, vì sao? Anh không sợ nổ ra chiến tranh với bên Ai Cập... ? – Đau tay quá, rút mãi mà không ra. Cái tên này, đừng có nắm chặt thế chớ!
– Mặc kệ! Dẫu sao em cũng đã là vợ ta rồi, đừng có nghĩ tới việc quay lại Ai Cập nữa.
– Anh làm thế này khác gì giam cầm em? Em đâu phải tù nhân, mà kết hôn rồi thì li hôn là xong, mắc gì mà không thể đi chứ! – Tại sao anh ấy không chịu nói thật với tôi chứ? Anh ấy không tin tôi thật lòng với anh ấy ư?
– Li hôn? Vương quốc của em cho phép điều đó? Cho dù hai người đã kết hôn rồi nhưng họ vẫn có thể "bỏ rơi" người kia. – Âm giọng của Izumin bỗng trở nên lạnh lẽo dị thường, cả căn phòng thoáng chốc ngập tràn hơi thở nguy hiểm.
Vương quốc của tôi? Không phải là Ai Cập à? Tôi lại bị rối rồi, không biết phải phản ứng lại thế nào nữa.
Izumin đột ngột bế tôi đặt lên giường.
– Anh... Anh... – Ít ra cũng phải để em hỏi rõ quan hệ của hai đứa mình là thế nào đã chứ! >"