Trọng Sinh Đái Trứ Khuê Mật Tẩu Mạt Thế

Chương 26: Nhiệm vụ (ba)

Lần nói chuyện đó cuối cùng không vui mà tan rã.

An Tu Vũ muốn Lam Linh Úc rời xa Tô Tuệ Dung, dĩ nhiên Lam Linh Úc không thể nào đồng ý việc này, song phương cứ như vậy giằng co một lúc lâu.

Biết thân biết phận, An Tu Vũ cũng không làm quá.

Tình cảm huyết thống thật sự khó nói, Lam Linh Úc ôm lấy Tô Tuệ Dung, buồn buồn nói, "Tại sao lại vậy chứ?"

Tô Tuệ Dung quàng tay ôm lấy vòng eo thon gọn, "Còn mình đây, đừng buồn ha. Cậu xem, nhiều năm như vậy không có họ cậu vẫn sống tốt đây."

"Mình không biết mình còn có cha mẹ, từ bé đến giờ mình chưa cho rằng họ còn sống." Lam Linh Úc đem cằm tì lên bả vai Tô Tuệ Dung" Nếu như còn sống, tại sao lại nhét mình vào cô nhi viện làm gì?"

Tô Tuệ Dung mặc dù cũng lớn lên ở cô nhi viện, nhưng do cha mẹ cô chết vì tai nạn khi cô năm tuổi, thân thích của cô chiếm đoạt hết tài sản lẫn tiền bồi thường cái chết của cha mẹ cô, rồi vất cô vào cô nhi viện.

Lúc cô năm tuổi cô đã nhận biết được mọi việc, chẳng qua nhiều năm như vậy cô chẳng nhớ mấy người họ hàng đó, chuyện này theo thời gian mà lãng quên, trong trí nhớ của cô chỉ còn lại những kí ức ấm áp cùng cha mẹ.

Có lúc, Tô Tuệ Dung thật sự muốn cảm ơn mấy người họ hàng ấy, nếu như không phải họ nhét cô vào cô nhi viện thì cô cũng không có cơ hội gặp Lam Linh Úc.

"Có lẽ họ có nỗi khổ tâm gì đấy?" Tô Tuệ Dung nhẹ nhàng an ủi.

Lam Linh Úc cười khổ, "Khổ tâm? Chúng ta ở cô nhi viện đã mười mấy năm, mỗi năm đều về khi lễ tết, bà ta nếu không phải cố ý bỏ mình, vậy sao nhiều năm vậy không tìm mình?"

Tô Tuệ Dung há mồm, không biết nói gì cho phải.

"Chúng ta về thôi." Lam Linh Úc buông Tô Tuệ Dung ra: "Những năm nay không có bọn họ mình vẫn sống rất tốt, sau này mình chắc chắn vẫn sống rất tốt, huống chi giờ là mạt thế, cứ thuận theo tự nhiên là tốt rồi."

Tô Tuệ Dung nhẹ nhàng hôn lên trán Lam Linh Úc, "Mình vẫn luôn ở bên cậu mà."

Nhiệm vụ lần này Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc đều không tham gia, một mặt vì nguy hiểm, mặt khắc Tô Tuệ Dung không muốn Lam Linh Úc tiếp xúc Ngụy Nam Vũ quá nhiều.

Tô Tuệ Dung bắt đầu hoang mang, sao cô lại tới đại học Địa Chất làm gì nhỉ?

Cô cùng Lam Linh Úc hoàn toàn có thể tới ba trường đại học khác, không nhất định phải ở đây?

Ánh mắt Tô Tuệ Dung sáng lên, đây là một biện pháp tốt, tại sao cô không nghĩ tới chứ?

Ngày mai rời khỏi đại học Địa Chất có thể tránh Ngụy Nam Vũ!

Lam Linh Úc không muốn tham gia nhiệm vụ lần này, hai người bọn cô vẫn là tay mơ, thậm chí chỉ có hai lần gϊếŧ tang thi, các phương diện khác vẫn chưa hoàn thiện, cho dù Lam Linh Úc là dị năng giả cấp hai, nhưng vấn đề thực tiễn lại không tốt.

Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc ở kí túc xá nghỉ ngơi hai ba ngay.

Trong ba ngày này, Lam Linh Úc tận dụng thời gian luyện tập, củng cố năng lực của mình, thường xuyên phóng tinh thần lực ra ngoài, vừa rèn luyện vừa dò la tin tức, chỉ ba bốn lần ra bên ngoài nhưng tin tức hai người biết được lại khá nhiều.

Hai người mua không ít đồ để dành ở kí túc xá, vì thế mấy ngày sau cả hai chưa bước chân ra khỏi kí túc xá lần nào, Dương Lộ cũng không đến tìm hai người.

Mãi năm ngày sau, hai người mới ra bên ngoài.

"Hai người rốt cuộc cũng chịu đi ra rồi hả?" Dương Lộ đi qua phòng hai người, nhìn thấy cửa phòng mở thì rất kinh ngạc, ngay sau đó cười nói.

Tô Tuệ Dung lười biếng duỗi người, "Nếu không ra thì cả người mọc nấm thì khổ."

Dương Lộ khúc khích cười, "Dị năng của Lam Linh Úc sao rồi?"

"Vẫn vậy, chỉ là lực khống chế cao hơn trước." Tô Tuệ Dung nửa thật nửa giả nói, đa số dị năng giả hiện giờ đều là cấp một, Lam Linh Úc theo số đông cấp một là được rồi.

"Nhiệm vụ lần này hai người tham gia không?" Dương Lộ đột nhiên hỏi.

"Mặc dù giải thưởng rất lớn, nhưng nguy hiểm không phải không có." Tô Tuệ Dung nghiêm túc nói, "Tôi cùng Linh Úc sẽ không tham gia."

Dương Lộ thở, "Tôi sẽ tham gia."

Tô Tuệ Dung kinh hãi, "Dương Lộ, cô thực sự sẽ tham gia sao? Thù lao mặc dù cao, nhưng cô phải sống mới dùng được a."

Dương Lộ lắc đầu nói, "Mấy hôm nay hai người không ra ngoài không biết, Nguỵ Hội trưởng sửa lại thù lao, những ai tham gia cho dù sống hay chết khi trở về đều có một trăm năm mươi cân lương thực, thậm chí có thể chỉ định người lãnh nếu chết."

"Bởi vì người tham gia quá ít sao?" Tô Tuệ Dung tự lẩm bẩm, hỏi Dương Lộ, "Cô vì cái này mà tham gia sao?"

"Nghe nói rất nhiều người không muốn, sợ không thể về. Thù lao lúc trước mặc dù tuy lớn nhưng phải sống mới dùng được. Cho nên Nguỵ hội trưởng mới tăng lên." Dương Lộ cười khổ, trước kia giải thưởng này ai mà cần, nhưng giờ là mạt thế thức ăn còn quý hơn mạng người. "Tôi không muốn tham gia, nhưng tôi thật sự không có lựa chọn nào khác, em gái tôi, em gái tôi bị người ta bắt, muốn dùng lương thực đổi người."

"Anh Vương không giúp cô sao?" Tô Tuệ Dung nói, "Anh Vương nhất định sẽ tham gia, để anh Vương đem lương thực cho cô vay, cô đừng tham gia."

Dương Lộ từ chối, ánh mắt kiên định, "Anh Vương đã giúp tôi rất nhiều, tôi không thể làm gánh nặng cho anh ấy nữa. Anh Vương có thể giúp tôi một lần, hai lần, nhưng làm sao giúp cả đời được?"

Tô Tuệ Dung thở dài, cũng không khuyên Dương Lộ nữa, "Cô phải chú ý an toàn." Trong mạt thế, không có người nào tự nguyện giúp đỡ người không quan hệ quá nhiều.

Dương Lộ gật đầu, "Cám ơn cô, ba mẹ tôi đã ly dị khi tôi còn bé, tôi ở với ba, còn em tôi ở với mẹ, đã nhiều năm không liên lạc với nhau. Tôi không nghĩ ở đây lại có thể nhìn thấy em gái mình."

Tô Tuệ Dung hoài nghi, ""Thực sự là em cô sao?"

Dương Lộ gật đầu, "Lúc chúng tôi rời nhau thì tôi đã tám tuổi, em gái tôi sau lưng có vết chàm, tôi đã nhìn qua." Nếu như không phải thỉnh thoảng có người gọi tên em gái mình, Dương Lộ cũng không biết em mình ở đây.

"Em gái cô năm nay chắc mười mấy nhỉ?" Tô Tuệ Dung không hiểu, "Nhỏ vậy sao? "

"Em ấy không phải là học sinh, trước kia làm việc dưới căn tin ở đây." Dương Lộ cười khổ, "Lúc tôi gặp nó thì mới biết mẹ mất từ lâu rồi, nó bắt đầu đi làm từ bé."

Tô Tuệ Dung gật đầu, "Vì em gái cô, cô nhất định phải sống trở lại."

Dương Lộ lắc đầu mới, "Tuệ Dung, Linh Úc, tôi biết hai người là người tốt, tôi tới tìm hai người chính là nhờ hai người để ý em gái tôi. Tôi biết thỉnh cầu này rất khó khăn, nhưng trừ hai người ra, tôi cũng không nhờ vả được người khác."

Tô Tuệ Dung nhìn Lam Linh Úc, "Dương Lộ, như vậy có vẻ không tốt lắm?"

Dương Lộ cười nói, "Tôi cũng không để hai người nuôi không em gái tôi. Tích phân của tôi sẽ chuyển cho hai người, còn thù lao nhiệm vụ lần này trăm cân lương thực sẽ để cho hai người. Nể mặt chúng ta quen biết một thời gian, hai người giúp tôi đi." Dương Lộ cầm lấy tay Tô Tuệ Dung, thấp giọng cầu khẩn nói, "Cầu cô, tôi thật không còn cách nào, giúp tôi đi..."

Tô Tuệ Dung gạt tay Dương Lộ ra, nghiêm túc nói, "Dương Lộ, cô cũng biết tình hình giờ như thế nào. Mạt thế đó, không biết bao giờ mới kết thúc, tôi không thể đáp ứng việc này được. Huống chi tôi có thể nuôi em gái cô được bao lâu? Phương pháp tốt nhất là cô trở về, tự mình chăm sóc em gái cô."

Dương Lộ sửng sốt, ngơ ngác nhìn Tô Tuệ Dung, thật ra cô cũng chỉ có một chút tâm cơ, trong ấn tượng của mình, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc khá tốt bụng, hơn nữa năng lực của hai người cũng cao, nhất là Lam Linh Úc, một dị năng giả hiếm có, nếu có sự che chở của Lam Linh Úc, coi như cô có chết, em gái cô cũng có khả năng sống sót, nhưng mà không ngờ đến, Tô Tuệ Dung lại là người máu lạnh như vậy.

"Tuệ Dung..." Lam Linh Úc kín đáo kéo áo Tô Tuệ Dung.

Tô Tuệ Dung vờ không nhận ra lắc đầu nói với Dương Lộ, "Chuyện này tôi không thể đáp ứng."

Dương Lộ lùi về phía sau hai bước, đôi mắt long lanh trực khóc, "Tuệ Dung, coi như tôi van xin cô..."

"Dương Lộ." Tô Tuệ Dung nói, "Tôi không thể đáp ứng việc này được. Trước không nói em gái cô có khả năng tự vệ hay không, tôi cùng Linh Úc không có khả năng nuôi người khác."

"Tuệ Dung, cô thật sự tàn nhẫn vậy sao? Nể mặt chúng ta cùng quen biết nhau một thời gian, cô không thể giúp được sao?" Dương Lộ thấp giọng nài nỉ, khóe mắt ửng hồng.

Tô Tuệ Dung kiên định lắc đầu

Dương Lộ sắc mặt khó coi, mất hứng quay đi.

Tô Tuệ Dung lắc đầu, Dương Lộ còn cho bây giờ là thời bình thường sao, ba đôi câu muốn hai người bọn cô đáp ứng là được à? Mạt thế a, đây chính là mạt thế, hiền lành là gì, không có lợi ích thì không nhờ vả được gì, không phải không có người tốt mà chỉ vì người xấu nhiều mà thôi. Không có pháp luật gò ép, chết, thật ra cũng là điều bình thường,

"Tuệ Dung, làm như vậy được chứ?" Lam Linh Úc nhẹ nhàng hỏi.

Tô Tuệ Dung cất tiếng cười, "Còn nhớ maya người mà anh Vương cứu không?"

Lam Linh Úc chần chờ nói, "Em gái Dương Lộ chắc không phải người như vậy đâu."

Tô Tuệ Dung lắc đầu, "Chúng ta có quá nhiều bí mật, không thích hợp để người khác đi theo. Huống chi, chúng ta cùng Dương Lộ cũng không phải thân quen gì."

Lam Linh Úc thở dài không nói gì nữa.

Ban đem, ánh trăng soi sáng một vùng trời.

Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc đồng thời mở mắt, nhanh chóng tới gần cửa sổ, nhìn hồ sen bên ngoài.

Mặt hồ phẳng lặng đột nhiên rung động, từng đợt sóng lan tỏa từng xíu, từng xíu một.

"Chuyện gì đây?" Lam Linh Úc lầu bầu nói.

Tô Tuệ Dung đột ngột nắm lấy tay Lam Linh Úc, hơi thở dồn dập, "Linh Úc, mình muốn, mình muốn lấy một thứ ở cái hồ đó."

Lam Linh Úc điều chỉnh tay nắm lấy tay Tô Tuệ Dung, "Đồ gì?"

"Mình không biết, nhưng, Linh Úc, mình nhất định phải lấy được nó." Tô Tuệ Dung khoa có lúc kiên trì như vậy, cô có dự cảm, nếu lấy được nó, cô sẽ tiến hóa.

Đúng vậy, tiến hóa thành dị năng giả.

Lam Linh Úc mang Tô Tuệ Dung xuống dưới.

Ánh trăng soi xuống mặt hồ, từng đợt ánh sáng lóng lánh tản ra, mê động lòng người.

Lam Linh Úc nâng tay lên, mặt hồ bị bao phủ bởi một tầng băng người mỏng, ngay cả hoa sen cũng bị đóng băng.

"Thứ cậu muốn rốt cuộc như thế nào?"

Tô Tuệ Dung lắc đầu, "Mình không biết, nó ở dưới đáy hồ."

Lam Linh Úc hít một hơi thật sâu, nhìn về phía hồ, phía dưới hồ gợn lên một làn sóng càng ngày càng lớn dần, lớp băng đung đưa, sau đó cột nước phun thẳng lên trời, đem lớp băng đánh tan, khiến nó rơi xuống dưới đất.

Một cái l*иg trong suốt bao quanh hồ, đem tất cả âm thanh giam cầm trong không gian nho nhỏ này.

"Linh Úc!" Một giọng nam đầy kinh ngạc vang lên.