Gả Cho Bệnh Kiều, Ta Sống Đời Cá Mặn

Chương 49

Hai người ầm ĩ trong chốc lát, bỗng nhiên không ai lên tiếng nữa, đại khái là trong lòng mất hứng cãi nhau, có thể lẳng lặng lạnh lùng.

Vệ Lễ cảm thấy hắn tốt xấu gì cũng là nam nhân, mở miệng trước cũng không mất mặt, nhưng mà hôm nay Triệu Hi Hằng lại dám cười hắn đầu lưỡi to, điều này làm hắn xấu hổ.

"Ta không muốn những người đó, nếu như ta muốn nuôi tiểu lão bà, phải dùng tới người của Triệu Minh Cẩn đưa tới? Ta gọi bọn họ tới, là muốn xem xem cái tên đường đệ ngu xuẩn kia của ngươi còn có thể ra cái chủ ý ngu xuẩn gì, sau đó ta lấy một lý do hợp lý đem bọn họ gϊếŧ chết." Hơn nữa ai hắn cũng không thích, hắn cũng không phải súc sinh, gặp một nữ nhân liền muốn phát tình.

Vệ Lễ không thích vòng vèo quanh co làm cho sự tình không rõ ràng, không nói rõ ràng thì Triệu Hi Hằng lại nghẹn một cục tức, mà chính hắn cũng không thoải mái.

Triệu Hi Hằng nghĩ nghĩ, nếu suy nghĩ cẩn thận cũng có thể lắm. Nàng nắm vạt áo Vệ Lễ, thoáng đẩy hắn ra chút, loại cảm giác nghẹn khuất mình phải mở mắt trừng trừng nhìn tất cả vật này bị người khác ô nhiễm mới tan đi mất. Nếu Vệ Lễ thật sự muốn có tiểu lão bà, nàng sẽ không mỗi ngày cùng hắn tức giận cãi nhau nữa. Tức giận cũng là một loại tình cảm, đã không phải là thứ của riêng mình, động cảm để làm gì.

Không quan tâm Vệ Lễ hiện tại súc sinh như thế nào, nhưng hắn sạch sẽ, tuy rằng hơi gấu chó một chút, ít nhất thân thể cũng không làm cho nàng chán ghét, bình thường ôm một cái, hôn hôn một cái cũng rất thoải mái.

Triệu Hi Hằng cũng không thích để vấn đề hôm nay đến ngày mai, có chuyện liền hỏi, "Vậy hôm nay vì sao ngươi không cho ta ra ngoài?"

Vệ Lễ, "..." Phàm là mấy tháng trước nếu như có một lần nàng muốn bước ra khỏi cái sân viện này, giờ sẽ không sinh ra nghi hoặc này.

Hắn vỗ vỗ đầu Triệu Hi Hằng, khóe môi giật giật, "Không phải hôm nay, là từ sau ngày đầu tiên ngươi chuyển vào đến, ta đã không có ý định để ngươi ra ngoài."

Triệu Hi Hằng phảng phất như hiểu ra, hoá ra Vệ Lễ vẫn luôn cầm tù nàng? Nàng cũng không phát hiện.

"Vậy sao ngươi không nói cho ta?"

Vệ Lễ, "..." Nói cho ngươi biết còn có gì thú vị?

Hắn là muốn nhốt Triệu Hi Hằng lại tra tấn tinh thần, chờ khi nàng muốn chạy đi, hắn liền bóp cằm của nàng đe dọa nàng, nói cho nàng biết đời này cũng đừng hòng được ra ngoài, nhưng bây giờ sự tình phát hiện theo hướng thật sự không thích hợp.

Vệ Lễ luôn có loại dự cảm, nếu hắn hiện tại không nói ra, những lời đó có thể về sau sẽ không còn cơ hội nói.

Hắn vỗ vỗ khuôn mặt Triệu Hi Hằng, "Ngươi đời này sẽ không có cơ hội bước ra khỏi cái sân viện này một bước, ngươi dám đi ra ngoài một bước, ta liền đánh gãy chân của ngươi."

"Ta mới từ bên ngoài sân trở về." Triệu Hi Hằng giật giật chân, Vệ Lễ hiện tại muốn đánh gãy chân nàng sao?

"Lần sau ngươi còn dám ra ngoài, ta liền đánh gãy chân của ngươi." Môi mỏng Vệ Lễ mím chặt, thâm trầm uy hϊếp nàng.

Cổ họng hắn không tốt, nói chuyện không dễ nghe, nói cái gì cũng mang theo một loại âm trầm đe dọa, Triệu Hi Hằng nghe vài tháng, hiện tại đã miễn nhiễm với loại uy hϊếp này rồi.

Vệ Lễ là con hổ giấy, lần nào hắn cũng thích hù dọa người, lần sau nàng sẽ ngay trước mặt của hắn bước từ trong viện ra ngoài, cho hắn tức chết!

Còn muốn cầm tù nàng, cửa còn không đóng đây.

Triệu Hi Hằng hỏi xong, Vệ Lễ mím môi, mặc dù có vấn đề hỏi ra có vẻ sẽ khiến hắn trông rất ngu, rất mất mặt, nhưng hắn vẫn lên tiếng, "Cái tên tiểu bạch kiểm kia..."

"Người ta có tên." Triệu Hi Hằng ngắt lời hắn.

Vệ Lễ hít sâu một hơi, "Cái tên Tạ Thanh Úc kia, ngươi là khi nào quen biết hắn?"

"Không nhớ rõ, từ khi có trí nhớ đã nhận biết rồi. A gia ta thích hắn." Triệu Hi Hằng nghĩ nghĩ.

Biết nhau từ nhỏ, đó chính là danh gia vọng tộc, thanh mai trúc mã, mấu chốt là phụ thân của Triệu Hi Hằng cũng rất thích, bạn cũ, thật sự là bạn cũ, bạn cũ mười mấy năm. Mà Vệ Lễ, Triệu Hi Hằng mới biết có người như hắn tồn tại trên đời này chưa tới nửa năm.

Cánh tay Vệ Lễ nắm chặt, cũng siết chặt cả Triệu Hi Hằng.

Hắn cảm giác có thứ gì đó ấm nóng muốn trào từ trong l*иg ngực ra, đau nhức như muốn mạng hắn vậy; hoặc giống như bị bầy kiến cắn xé, hắn hận không thể xé l*иg ngực, móc trái tim ra.

"Vậy hắn và ngươi thật sự chỉ là cố nhân sao?" Tạ Thanh Úc có thể quang minh chính đại kêu nhũ danh của nàng như vậy, Vệ Lễ còn chưa từng gọi, chỉ gọi thầm trong lòng, hoặc là không tự giác thuận miệng gọi thôi.

Vệ Lễ chưa bao giờ thừa nhận, hắn kỳ thật sợ Triệu Hi Hằng châm chọc hắn, khinh thường hắn, giống như những người khác. Trong lòng hắn mơ hồ có một suy nghĩ khϊếp nhược mà hắn rất muốn ép chết: Hắn không muốn lộ ra chút xíu nào biểu hiện như hắn thích Triệu Hi Hằng.

Triệu Hi Hằng vừa muốn mở miệng, Vệ Lễ nói, "Ngươi không nói thật, ta liền đem Tạ Thanh Úc ném vào hồ băng cho chết đuối."

"Ta nói thì ngươi phải bỏ qua hắn nha." Triệu Hi Hằng thật sợ nàng nói chưa dứt lời, vừa nói ra thì Vệ Lễ thật đã đánh người chết.

"Ừ." Vệ Lễ rầu rĩ gật đầu.

Hắn kỳ thật không muốn nghe Triệu Hi Hằng chính miệng nói với hắn, nàng và Tạ Thanh Úc chỉ đơn thuần là thanh mai trúc mã hết sức vô tư.

"Hắn là là vị hôn phu mà a gia định cho ta." Triệu Hi Hằng nói xong, vội vàng chế trụ chặt eo Vệ Lễ, sợ hắn bắn dậy đi chém Tạ Thanh Úc.

"Nhưng mà, nhưng mà sau này ta đi hòa thân, chuyện này coi như xong."

Thân thể Vệ Lễ trong nháy mắt cứng ngắc lại, hắn không đợi được một câu "Thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư.", mà đợi được một tầng quan hệ thân mật hơn nữa. Hắn trầm mặc một hồi, "Nếu như ngươi không đi hòa thân, có phải hiện tại đã gả cho hắn rồi không?"

"Không, a gia ta không nỡ gả ta đi sớm, nói đợi ta mười tám tuổi mới xuất giá." Mấy câu sau Triệu Hi Hằng không dám nói.

Nàng ở trong cung sống không tốt, ước gì sớm gả cho người để cách xa đám người Triệu Minh Tâm xa chút, nếu không phải vì hòa thân, Tạ Thanh Úc cũng là một lựa chọn rất khá. Còn chuyện có thích hay không, không quan trọng.

"Vậy ngươi..." Vệ Lễ đột nhiên cảm giác được nếu hắn hỏi Triệu Hi Hằng có thích Tạ Thanh Úc hay không là một chuyện rất không ý nghĩa.

Hắn nhớ tới dáng vẻ Tạ Thanh Úc khi được người từ bên ngoài dẫn vào thư phòng m, ánh nắng chiếu vào trên người Tạ Thanh Úc, hắn mặc áo trắng, mười phần tuấn tú, duy nhất có thể bới lông tìm vết trên cái dáng vẻ này của Tạ Thanh Úc chính là môi không đủ đỏ. Mà Vệ Lễ mặc áo trắng lại thật chẳng ra cái gì cả.

Giọng nói của Tạ Thanh Úc cũng rất êm tai, hắn lúc ấy chẳng phải cũng theo bản năng buông chân từ trên bàn xuống.

Tạ Thanh Úc là vị hôn phu mà phụ thân Triệu Hi Hằng chọn cho nàng, cha nàng yêu thương nàng như vậy, sao có thể sẽ chọn một người Triệu Hi Hằng không thích để làm vị hôn phu cho nàng?

Nàng nhất định là thích rồi.

Ánh mắt Tạ Thanh Úc nhìn Triệu Hi Hằng, không lừa được người, sạch sẽ, thuần thuần túy tuý là thích, là ái mộ, là đau lòng.

Trong ba người, Vệ Lễ là kẻ thứ ba mạnh mẽ chen chân vào, hắn nghĩ như vậy, liền cảm thấy rất sỉ nhục, như là mặt bị tát một bàn tay.

Hắn thật sự không nghĩ ra có lý do gì để Triệu Hi Hằng và Tạ Thanh Úc không thích lẫn nhau cả.

"Sao ngươi lại không hỏi nữa?" Triệu Hi Hằng vỗ vỗ phía sau lưng của hắn.

"Triệu Hi Hằng, ngươi bây giờ là vợ ta, ngươi biết không?" Vệ Lễ như muốn siết chặt nàng vào trong máu thịt mình.

Triệu Hi Hằng nghiêng đầu nghĩ nghĩ, bỗng nhiên cười phì ra, sau đó nhẹ nhàng dán lên bên tai hắn hỏi, "Vệ Lễ, có phải ngươi thích ta hay không, ghen hở?"

"Nói bừa, Triệu Hi Hằng ngươi đừng có tự mình đa tình, thật sự nghĩ rằng ai cũng thích ngươi? Ngươi là tức phụ của ta, ngươi nhớ cho kỹ!" Vệ Lễ cất cao giọng, hắn lặp đi lặp lại lời nói này trong lòng đã rất nhiều lần, hắn không thích Triệu Hi Hằng, hắn thật sự rất chán ghét Triệu Hi Hằng.

Cho dù hắn theo bản năng phớt lờ rất nhiều hành vi hoàn toàn tương phản với suy nghĩ này của mình l, nhưng hắn sẽ không thừa nhận mình thích Triệu Hi Hằng.

Vệ Lễ tự ti đến cực hạn, tạo thành một lòng tự trọng yếu ớt, hắn không tiếp thu được sự cười nhạo đến từ bất cứ kẻ nào, đặc biệt hắn hoàn toàn không nguyện ý buông xuống loại tự tôn che giấu hết tất cả này trước mặt Triệu Hi Hằng.

Hoặc là nói, hắn không cho phép mình hạ mình xuống, tổn thất mặt mũi. Trước mặt một người không thích mình nhân, muốn hắn thừa nhận mình thích nàng trước cũng tương đương với chuyện vén lên lớp da cuối cùng che chở hắn, lộ ra lớp thịt mềm nhũng bên trong, tùy ý người kia xoa nắn.

"À." Triệu Hi Hằng phồng quai hàm lên, Vệ Lễ chính là bị lòng tự tôn của nam nhân, hay còn gọi là du͙© vọиɠ chiếm hữu quấy phá?

"Triệu Hi Hằng." Vệ Lễ lại kêu nàng, hắn xấu hổ mím môi lại.

"Làm gì." Thật phiền a, hắn lại gọi mình làm cái gì?

"Ngươi là của ai?"

Triệu Hi Hằng nhìn trên không trung trợn mắt trừng một cái, "Ngươi đầu lưỡi quá lớn đừng nói nữa."

Đây vốn là một câu tán tỉnh rất ái muội giữa vợ chồng với nhau, nhưng Vệ Lễ hiện tại ăn nói mơ hồ nói không rõ, nàng thật là không cảm giác được chút gì cả.

"Ngươi nói đi." Vệ Lễ đánh hông của nàng.

"Của ngươi, của ngươi, của ngươi được chưa?" Triệu Hi Hằng bên hông rất nhạy cảm lại bị hắn chọt liên tục như vậy chịu không nổi, nàng vội vã cầu xin tha thứ.

"Triệu Hi Hằng."

"..." Lại làm gì?

"Tên tiền vị hôn phu kia của ngươi không phải người tốt lành gì, ngươi biết hắn dẫn người tới làm cái gì không?" Vệ Lễ nghĩ, hắn nói xấu người Triệu Hi Hằng thích, nàng hẳn sẽ rất tức giận.

Nhưng Tạ Thanh Úc thật không phải người tốt lành gì.

"Để làm gì? Không phải đem đưa mỹ nhân cho ngươi sao?" Trong lời nói của Triệu Hi Hằng hình như cũng không có chút ý tứ nổi giận nào.

"Hắn là do Triệu Minh Cẩn phái tới, dùng những người đó đổi ngươi trở về."

Triệu Hi Hằng ngơ ngác tại chỗ, Triệu Minh Cẩn đổi nàng trở về?

Trở về làm cái gì? Nàng không tin là đơn thuần muốn nàng trở về.

"Chỉ bằng những người đó? Không còn gì khác?"

"Không có."

Triệu Hi Hằng còn có chút hơi tức giận, nàng là một tiểu công chúa, đổi nàng về mà chút tiền cũng không móc ra.

Nàng ôm chặt eo Vệ Lễ một phen, nũng nịu dinh dính nói, "Ta không quay về, người ta muốn cùng chủ công ở một chỗ."

Trở về chắc chắn không có chuyện tốt.

Vệ Lễ bị nghe giọng nàng mà thấy cột sống tê tê, hắn lại ôm người chặt chút, "Triệu Hi Hằng."

Lần này Vệ Lễ kêu nàng, nàng lại không còn không kiên nhẫn, mà là vô cùng cao hứng lên tiếng đáp lại.

"Ta có tiền." Hắn nói.

"Ta biết."

"Ngươi có thể tùy tiện mua."

"Tốt!"

"Bình Châu địa bàn cũng rất lớn."

"Ừm."

"Ta còn có rất nhiều binh mã."

"Nga."

"Triệu Minh Cẩn không có nhiều như vậy, Tạ Thanh Úc cũng không có."

"Đúng."

"Ừ Ừ, ngươi giỏi nhất." Triệu Hi Hằng choàng tay ôm cổ của hắn.

Khi mà nàng có chuyện nhờ được người ta, thân thiết ngọt ngào đến không được.

"Lần trước, ta đưa cho ngươi hai chìa khoá khố phòng, có 200 rương hoàng kim." Khoé miệng Vệ Lễ có chút nhếch lên, lại bổ sung, hắn thật sự rất có tiền.

Cho nên đừng đi.

200 rương hoàng kim, Triệu Hi Hằng liếc ngăn kéo xa xa ở đầu giường một cái, thật tốt.

Vệ Lễ hơi cử động, bỗng đinh đong một tiếng, trên người rơi xuống một vật.

Triệu Hi Hằng nheo mắt lại vừa nhìn, có chút quen mắt, là một cái chìa khoá nhỏ bằng đồng thau, đuôi chìa khóa có khắc chữ.

Vệ Lễ theo ánh mắt của nàng nhìn sang, sắc mặt cứng đờ, hắn liếʍ liếʍ môi dưới, cầm lấy chìa khóa, bỏ vào trong tay Triệu Hi Hằng, sau đó cười một tiếng, "Đây không phải là chìa khoá ngươi tìm sao? Thật trùng hợp nha."