Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 90: Đúng là làm loạn

Sau khi Nguyễn Khánh Linh về nước, Lê Tuấn cũng đặt vé máy bay về nước.

Trở về nhà cũ của nhà họ Lê, dì Vương chạy ra mở cửa, nhìn bà ta lo lắng không yên: "Cậu chủ, cuối cùng cậu cũng quay trở về rồi. Ông chủ và bà chủ rất tức giận ở bên trong kia."

Lê Tuấn nhíu mày hỏi: "Tại sao lại tức giận?"

Dì Vương lắc đầu, giọng điệu vô cùng lo lắng: "Tôi cũng không biết nữa, đợi chút nữa cậu đi vào phải cẩn thận một chút."

Bà ta đưa tay ra muốn cầm lấy hành lý của Lê Tuấn, Lê Tuấn lại lắc đầu: "Không sao đâu, tôi tự cầm được rồi."

Nói rồi, anh kéo va li vào phòng khách.

Dì Vương thở dài một hơi, nhìn theo bóng lưng của Lê Tuấn, càng cảm thấy lo lắng.

Bà ta đã ở cái nhà này lâu lắm rồi, đây là lần đầu tiên thấy ông chủ và bà chủ tức giận như vậy, hơn nữa nguyên nhân bọn họ tức giận nhất định là có liên quan đến cậu chủ.

Vì vậy nên dì Vương rất lo lắng.

Lê Tuấn vừa xuất hiện ở phòng khách, hai người đang ngồi ở trên ghế sô pha đều nhìn anh ta.

Chưa đợi anh đặt hành lý xuống, bố anh ta đã lớn tiếng gọi: "Lê Tuấn, con qua đây."

Sắc mặt ông Lê u ám: "Hai ngày nay con đã đi đâu?"

"Sang Anh."

"Sang Anh là gì?"

"Chơi với bạn." Sắc mặt Lê Tuấn không hề thay đổi.

Ai biết được lúc này, bà Lê đột nhiên thở dài một hơi, vẻ mặt thất vọng: "Lê Tuấn, từ trước đến giờ con chưa bao giờ nói dối."

Nghe vậy, trong lòng Lê Tuấn khẽ run lên. Anh ta đại khái hiểu được nguyên nhân vì sao bố mẹ lại tức giận như vậy rồi.

Đúng như dự đoán, ngay sau đó ông Lê đã hỏi: "Bố nghe nói, năm mươi triệu bảng Anh tiền cổ phiếu kinh doanh trong những năm qua đều đã ngấm nước rồi đúng không?"

Lúc Lê Tuấn lại bình tĩnh đến lạ thường: "Đúng."

"Vậy thì năm mươi triệu bảng Anh đó, con định làm thế nào?" Sắc mặt của ông Lê càng ngày càng tệ.

"Con có thể kiếm lại."

Lê Tuấn trả lời, khả năng kinh doanh của anh ta vô cùng xuất sắc, không quá ba năm là có thể lấy lại số tiền đó.

Có lẽ nhìn thấy con trai không có một chút hối hận nào, ông Lê nghiêm mặt lại, lấy tay đập xuống bàn uống nước, tạo nên âm thanh vô cùng lớn.

"Lê Tuấn! Đến bây giờ con vẫn chưa biết sai sao? Đúng là đang làm loạn mà!"

Lê Tuấn cụp mắt, từ trước đến giờ anh ta vẫn rất tôn trọng bố mẹ, thế nhưng bây giờ, bố mẹ đang bị anh ta chọc giận, anh ta lại không chịu nhận sai, chỉ lạnh lùng trả lời: "Trong tình hình lúc đó, con không thể thấy chết mà không cứu."

Bà Lê lại thở dài một hơi: "Lê Tuấn à, chuyện này bố mẹ đã tra rõ rồi. Vụ cướp lần này quy cho cùng cũng là do Nguyễn Khánh Nga muốn khoe khoang sự giàu có của mình, người phụ nữ như vậy không đáng để con cứu giúp."

"Huống hồ, người nhà họ Nguyễn đều là những người khôn khéo, làm gì có chuyện không lấy đâu ra tiền chứ? Chỉ là họ nhìn thấy con dễ bắt nạt, thế mà con cũng ngốc nghếch đưa tiền ra."

Lê Tuấn không nói gì. Anh ta làm những việc này phần lớn là vì Nguyễn Khánh Linh.

Anh nhìn bố mẹ, mất kiên nhẫn nói: "Bố mẹ, chuyện đã xảy ra rồi cũng không thay đổi được nữa. Sau này con sẽ cố gắng làm việc, kiếm lại tiền."

Ai mà biết được, ông Lê nghe thấy anh ta nói vậy lại bắt đầu tức giận.

"Đến bây giờ con vẫn không hiểu được ý của bố sao? Bỏ mặc công ty là con không biết trọng nghĩa. Đuổi theo vợ của người khác là con không biết xấu hổ. Bị nhà họ Nguyễn lừa lấy tiền là con ngu ngốc. Con có chết cũng không hối hận là bất hiếu."

Lê Tuấn thở dài, hóa ra bố mẹ đều biết chân tướng sự việc.

"Từ hôm nay trở đi, bố phạt con đi đến ký túc xá của công trường ở một tháng, xem xem những người có cuộc sống khó khăn đó làm thế nào để sinh tồn.