Chú Hùng gọi điện thoại cho trợ lý của Phạm Nhật Minh, nói trợ lý đi xử lý chuyện này.
Hai người Đức đó bị cảnh sát bắt đi ngay tại sân bay.
Người đàn ông trêu chọc Nguyễn Khánh Linh tức giận mắng mỏ, thậm chí còn muốn đập hết đồ đạc ở sở cảnh sát
"Tại sao các người lại bắt chúng tôi?"
"Chúng tôi nhận được trình báo, trên người anh có mang theo vũ khí gây nguy hiểm cho an toàn của cộng đồng. Vậy nên, nguyên nhân lần này đến nước Anh, công việc và gia đình của các anh, chúng tôi đều phải điều tra một lượt."
Cảnh sát lạnh lùng nói xong thì rời đi, chỉ để lại hai người đàn ông người Đức đang ngây mặt ở đó.
Sau khi xử lý xong những chuyện này, Nguyễn Khánh Linh cũng vừa trở về từ KFC, cô cầm hai cái kem trên tay.
Nghĩ đến khẩu vị của Phạm Nhật Minh, vậy nên Nguyễn Khánh Linh đã mua một cái vị dâu tây, một cái vị sô-cô-la.
Cô đưa cái vị sô-cô-la cho Phạm Nhật Minh: "Cho anh, đây là lời xin lỗi của tôi."
Nguyễn Khánh Linh cười híp mắt lại, thế nhưng Phạm Nhật Minh chỉ nhìn cây kem, không có ý định sẽ nhận lấy nó.
Khóe miệng Nguyễn Khánh Linh đột nhiên rũ xuống, cô chau mày lại, giọng nói có chút tội nghiệp: "Nếu anh không nhận thì nó sẽ chảy mất đấy."
Cuối cùng, Phạm Nhật Minh không thắng được vẻ mặt đáng thương của cô, đành miễn cưỡng nhận lấy cây kem.
Thấy vậy, Nguyễn Khánh Linh lại nở nụ cười, vui vẻ ăn cây kem trong tay của mình.
Phạm Nhật Minh thấy cô ăn vui vẻ như vậy, không thể nói ra được những lời ngăn cản cô.
Một lúc sau, anh mới âm thầm thở dài, thôi vậy, cô muốn ăn thì cho cho cô ăn một lần, lần sau không cho cô ăn nữa là được.
"Sao anh lại không ăn vậy?"
Nguyễn Khánh Linh vô tình ngước mắt lên, kết quả lại nhìn thấy Phạm Nhật Minh không hề động vào cây kem trong tay anh.
Vẻ mặt Phạm Nhật Minh lộ ra vẻ xấu hổ khó thấy được.
Không đợi anh trả lời, Nguyễn Khánh Linh đã đoán ra được câu trả lời, sau đó tự mình gật đầu: "Tôi biết rồi, anh nhất định không vừa mắt loại kem rẻ tiền như này."
"..."
Phạm Nhật Minh mím môi không nói gì.
Nguyễn Khánh Linh lại ăn một miếng kem, nhìn anh, nói một câu trêu chọc: "Công tử nhà giàu à, anh không ăn thức ăn của dân thường sao? Cái này ngon lắm đấy, ăn một chút cũng không khiến anh mất mạng được đâu."
Chú Hùng đứng ở phía sau, nhìn Nguyễn Khánh Linh trêu chọc Phạm Nhật Minh, trong lòng cảm thấy rất buồn cười.
Cô chủ đúng là hài hước thật, e rằng cậu chủ đã lớn từng này rồi, đây là lần đầu tiên bị trêu thế này.
Có điều, từ trước đến giờ Phạm Nhật Minh đúng thật không thích ăn đồ ngọt, vậy nên chưa từng có đồ ngọt xuất hiện trên bàn ăn của anh.
Lần này...
Chú Hùng nhìn bóng lưng của Phạm Nhật Minh, cảm thấy cậu chủ sẽ đã hy sinh vì cô chủ.
Đúng như dự đoán, chú Hùng vừa nghĩ đến đây, Phạm Nhật Minh đã cầm cây kem lên, ăn một miếng.
"Anh ăn rồi!"
Nguyễn Khánh Linh càng vui vẻ, nhảy quanh Phạm Nhật Minh: "Ngon không ngon không?"
Cô dừng lại trước mặt người đàn ông, vội vã hỏi anh.
Cô có thể làm Phạm Nhật Minh ăn kem như vậy, đúng là có chút tự hào.
Nhìn khuôn mặt mong đợi của Nguyễn Khánh Linh, Phạm Nhật Minh bình tĩnh nuốt miếng kem xuống, sau đó khen một câu: "Cũng không tồi."
Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh vô cùng hài lòng, cô tiếp tục ăn kem của mình, bước đi cũng nhanh nhẹn hơn.
Phạm Nhật Minh nhìn thấy cô vui vẻ mà không đi đường hẳn hoi, không nhịn được mà thấp giọng: "Đi cẩn thận."
"Được."
Rốt cuộc Nguyễn Khánh Linh vẫn nghe lời anh, ngoan ngoãn bước đi sau Phạm Nhật Minh.
Chú Hùng nhìn thấy cảnh hài hòa trước mặt thì trong lòng vô cùng vui mừng.
Cậu chủ đã tìm được cô chủ, ông chủ và bà chủ có thể yên nghỉ rồi.