Giấc Mộng Trở Thành Sự Thật

Chương 7: Đem đại nhục bổng thao vào tao mông

"Nhìn xem, như vậy không phải rất tốt sao?" Thầy giáo vừa lòng cười, nhưng không đem thước sắt cắm vào mà là đối với các học sinh phía dưới nói, "Điều giáo tính nô phải làm như vậy, phải đem mặt dâʍ đãиɠ nhất của hắn đưa ra, làm như vậy vài lần, về sau chẳng cần thuốc nữa, chỉ cần  hắn nhìn thấy côn ŧᏂịŧ thì bên trong tao huyệt sẽ chảy đầy dâʍ ŧᏂủy̠, khóc kêu muốn các em thao."

Về sau vẫn luôn như vậy? Đầu óc Tần Sở bỗng nhiên thanh tỉnh một chút, nhưng thầy giáo đột nhiên cắm gậy sắt vào trong tao huyệt của cậu đem cậu kéo lại vào trong biển sâu du͙© vọиɠ.

"Thật sướиɠ a~ thật cứng... Muốn đem tao hóa thao chết..." Tần Sở vặn vẹo thân thể phối hợp với đưa đẩy của thước sắt, nhưng thước sắt lại chỉ đam chọt vài cái  trong mông cậu, cậu khó chịu mà xoay xoay eo, "Đừng có ngừng a... Mau mau đến chơi tao huyệt a!"

Thầy giáo đem thước sắt cắm vào trong thân thể, sau đó cởi trói tay cho Tần Sở, "Muốn liền tự mình chơi đi!"

Tần Sở mờ mịt nhìn thầy giáo, hắn cười một cách trào phúng, "Ai có thời gian đến hầu hạ tao huyệt của cậu? Muốn liền tự mình động, không phải thước sắt cắm trong tao huyệt của cậu sao!"

Tay Tần Sở cuối cùng cũng được cởi trói, nghe lời thầy giáo nói, cậu theo bản năng đưa tay nắm lấy thước sắt cắm trong nhục huyệt của mình, trong lúc vô ý lại thấy được có không ít bạn học đang móc côn ŧᏂịŧ ra tɧẩʍ ɖυ. Mấy học sinh phía dưới đang nhìn cậu, nhìn núʍ ѵú sưng đỏ của cậu, nhìn côn ŧᏂịŧ nhếch lên cao của cậu, còn có... còn có tao huyệt đang cắm thước sắt của cậu!

"Không cần thì thôi!" Thầy giáo đưa tay cầm lấy thước sắt.

Tần Sở hoảng sợ, vội vàng nắm lấy thước sắt đưa đẩy ra vào nhục huyệt của mình, cảm giác trống rỗng trong nhục huyệt thật sự rất đáng sợ, so sánh ra thì cảm giác xấu hổ chẳng tính là gì!

Tần Sở nắm thước sắt dùng sức đưa ra đưa vào trong nhục huyệt của mình, mông cũng nâng lên trước cố gắng hùa theo mà lắc lư," Thật sướиɠ a... Tao huyệt bị cắm được rất sướиɠ a! Tao hóa rất thích bị thao! Đυ.ng đến, lại đυ.ng đến a!" Tần Sở cố gắng rêи ɾỉ, sợ thầy giáo lại lấy đi cái thước sắt có thể nhét đầy tiểu huyệt trống rỗng của cậu.

"Chỉ một cây thước là đủ rồi sao?" A Hữu đột nhiên ôm lấy Tần Sở từ phía sau, hắn đã cởϊ qυầи mình ra, côn ŧᏂịŧ lại đâm bắp đùi Tần Sở," Không muốn hàng thật sao?"

"Muốn! Muốn! Tiểu tao hóa muốn đại nhục bổng của ca ca a!" Vừa nghĩ đến độ nóng của côn ŧᏂịŧ, xúc cảm chân thật, Tần Sở lại cảm giác cây thước sắt cắm trong nhục huyệt của mình không làm mình sướиɠ nữa.

"Tao thấy mày tự chơi rất thích a!" A Hữu búng búng côn ŧᏂịŧ Tần Sở.

"Không thích! tao hóa tự mình chơi không thích a! Muốn ca ca đại nhục bổng a!" Tần Sở thả thước sắt ra, thò tay cầm côn ŧᏂịŧ A Hữu , chuyển động lên xuống," Ca ca mau cắm vào a! Tiểu tao hóa muốn ăn đại nhục bổng"

"Vậy ca ca đến thỏa mãn tao hóa nha!" A Hữu cởi trói chân cho Tần Sở," Ngoãn ngoãn nằm sấp, đem mông nâng cao!"

Tần Sở vội vàng nằm sấp xuống, bàn tay cùng đầu gối chống đỡ, đem mông nâng cao, không ngừng lắc lư," Ca ca nhanh cắm vào! Tiểu tao hóa ngứa muốn chết a!" A Hữu đứng bên cạnh bục giảng, một tay kéo Tần Sở lại, nghiêng qua đối với các học sinh phía dưới, làm cho bọn họ thấy rõ ràng, chậm rãi đem côn ŧᏂịŧ cắm vào.

Mạc dù vừa bị cắm thước sắt, nhưng côn ŧᏂịŧ A Hữu so với thước còn thô to hơn nhiều, Tần Sở vẫn cảm thấy đau như nhục huyệt bị xé ra, nhưng rất nhanh, theo côn ŧᏂịŧ cắm sâu vào trong nhục huyệt, kɧoáı ©ảʍ trong huyệt bị côn ŧᏂịŧ nghiền đến làm cho chân Tần Sở không ngừng run lên, cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân.

Khác với Tần Sở tự mình đưa đẩy mạnh bạo, A Hữu dùng phương thức chín nông một sâu chậm rãi đưa đẩy, luôn chọc cho Tần Sở đói khát khó nhịn.

"Ca ca đâm nhanh một chút, dùng lực a... Bên trong thật ngứa... Ca ca lại đâm mạnh một chút a!" Tần Sở vội vàng lắc mông, muốn đem côn ŧᏂịŧ ăn vào sâu hơn nữa.

A Hữu không để ý tới cậu, vẫn chậm rãi như trước.

Đột nhiên, một căn côn ŧᏂịŧ đặt ở trước môi Tần Sở, Tần Sở ngẩng đầu lên, thấy được khuôn mặt của A Tả.

"Liếʍ côn ŧᏂịŧ tớ cho thật tốt, đợi lát nữa liền cho tao huyệt cậu môt phần thưởng nga!" A Tả sờ sờ khuôn mắt Tần Sở.

Tần Sở vội vàng ngậm vào qυყ đầυ Tần Sở, bắt đầu liếʍ mυ'ŧ, hương vị côn ŧᏂịŧ của nam nhân cũng không tốt, cho dù rửa sạch sẽ cũng vẫn còn một vị mằn mặn, nhưng không biết vì sao, Tần Sở lại cảm thấy căn côn ŧᏂịŧ này mỹ vị vô cùng, cậu say mê mυ'ŧ hạ thể A Tả, khiến cho côn ŧᏂịŧ A Tả vốn cứng lên liền ở trong miệng mình mà to hơn.

Côn ŧᏂịŧ vẫn luôn chậm rãi làm tao huyệt Tần Sở đột nhiên đỉnh đến điểm nào đó, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt thình lình đến làm cho Tần Sở bắn ra.

"Là nơi này!" A Hữu cười xấu xa, hoàn toàn mặc kệ cảm giác mệt mỏi sau khi bắn ra của Tần Sở, cầm eo cậu bắt đầu mãnh liệt làm, nhiều lần đỉnh trúng điểm kia, làm cho Tần Sở kêu lên a a.

Hậu huỵêt Tần Sở bị thầy giáo bôi lên thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, vừa ngứa vừa tê, cây thước sắt kia chỉ có thể xem như gãi ngứa, hiện tại A Hữu lại giống như gãi đến nơi ngứa nhất, cơ khát nhất của cậu, nhục huyệt của cậu giống như đốt cháy vậy, tê dại. Cậu hiện tại không có cách nào chăm sóc côn ŧᏂịŧ Tần Sở nữa, chỉ có thể rêи ɾỉ lên, giống như chỉ có vậy mới có thể phát tiết kɧoáı ©ảʍ ra ngoài.

"Muốn bị gϊếŧ chết a! Côn ŧᏂịŧ ca ca thật là lợi hại! Tao hóa muốn bị gϊếŧ chết a!" Tần Sở khóc rêи ɾỉ.

"Nơi này a." A Hữu dùng lực đâm đến vị trí mẫn cảm nhất của Tần Sở," Gọi là tao tâm tao hóa, biết không?"

"Biết, biết! Là tao tâm tao hóa bị ca ca đỉnh đến! Tao tâm muốn bị thao nát a!" Tần Sở liều mạng lắc mông, hận không thể bị thao chết.

"Tao hàng thật biết cách gọi!" Nhìn thấy Tần Sở bị mình làm cho da^ʍ thái lan tràn, A Hữu cười đắc ý," Muốn sờ đại nhục bổng của ca ca không a?"

"Muốn... muốn sờ..." Tần Sở giãy dụa nâng tay lên sờ sờ nơi hai người kết hợp, vuốt ve qua lại," Thật, thật nóng a.... Ca ca thật tốt... Rất thích..."

"Thích như vậy liền tự mình xem đi!" A Hữu đột nhiên ôm eo Tần Sở đem cậu nâng lên, bên dưới tách hai chân cậu ra, đem cậu đi xuống khỏi bục giảng," Đến, tự mình xem tao huyệt có bao nhiêu da^ʍ loàn! Cũng để cho mọi người xem một chút!"

Tần Sở đột nhiên bị ôm lấy, côn ŧᏂịŧ trong cơ thể cắm vào càng sâu," A a a~ Tao tâm muốn bị đâm thủng!" Nghe lời của A Hữu, cậu hơi giãy dún mà nhìn xuống phía dưới của mình.

Căn côn ŧᏂịŧ thô to đen tím của A Hữu nhanh chóng ra vào trong tao huyệt Tần Sở, nếp uốn quanh miệng huyệt bị chống đỡ bằng phẳng, nhìn qua thật giống như đang chịu cực khổ, nhưng vẫn cơ khát muốn nuốt đại nhục bổng vào càng sâu, trong huyệt còn không biết xấu hổ mà chảy dâʍ ŧᏂủy̠ nhiều hơn, đem nơi hai người kết hợp làm cho ướt sũng, màu của tao huyệt cũng bị thao thành màu đỏ sẫm, vừa nhìn là biết loại không thể thiếu côn ŧᏂịŧ được.

A Hữu ôm Tần Sở đi về phía trước, côn ŧᏂịŧ cũng không ngừng ra vào như cũ, hắn đi tới trước mặt một nam sinh ngồi bàn đầu, đem Tần Sở đặt ở trên bàn, kề sát bên tai Tần Sở nói," Tao hóa có muốn một người giúp mày ngậm tao côn ŧᏂịŧ không a?"

"Muốn! Muốn! Tao hóa rất muốn bị người khác ngậm côn ŧᏂịŧ!" Tần Sở khóc kêu lên.

"Vậy mày hãy cầu xin bạn học này đi!"

"Nhờ, nhờ bạn đến liếʍ côn ŧᏂịŧ tao hóa một chút a~!" Tần Sở nhìn bạn học mang kính mắt trước mặt mà cầu xin.

Nam sinh kia giống như đã nhịn rất lâu, khóa quần hắn đã bị kéo xuống từ lâu, vẫn đang thủ da^ʍ. Nghe Tần Sở cầu xin, hắn liền đem côn ŧᏂịŧ Tần Sở ngậm vào trong miệng, bắt đầu liếʍ mạnh.

"Không cần a! Quá, quá sung sướиɠ! Sẽ bị... sẽ bị gϊếŧ chết a!" Tao huyệt mẫn cảm bị một căn nhục bổng không ngừng đam vào, kê ba của mình lại bị một người khác ngậm vào trong miệng, kɧoáı ©ảʍ ập tới từ cả trước lẫn sau khiến cậu thích đến sắp phá vỡ, căn bản không biết mình đang nói gù.

Khi nam sinh trước mặt đem âm nang( hai quả trứng) của cậu ngậm vào trong miệng, eo Tần Sở liền tê dại, không khống chế được mà bắn ra. Nam sinh không kịp tránh ra, cả khuôn mặt đều bị Tần Sở bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, cả kính mắt đều che kín.

"Thật là! Người ta tốt bụng giúp mày liếʍ tao côn ŧᏂịŧ, mày còn dám làm bẩn người ta! Còn không mau mà giải thích!" A Hữu trách móc.

"Xin, xin lỗi..." Tần Sở theo bản năng cúi lưng liếʍ tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình trên mặt nam sinh.

"Thật sự rất dâʍ đãиɠ!" A Hữu bị cảnh tượng làm cho trong lòng rung động, tăng nhanh tốc độ đưa đẩy," Muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ như thế, vậy tiểu huyệt phía dưới có muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ ca ca không?"

"Muốn! Em muốn ăn... Ca ca mau bắn cho em!" Vừa nghe thấy tϊиɧ ɖϊ©h͙, tinh thần Tần Sở lập tức liền tỉnh táo.

"Tao hóa! Bắn cho mày!" A Hữu mạnh mẽ đưa đẩy vài cái, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào bên trong tao huyệt Tần Sở.

"A! Thật nóng a! Ca ca muốn bắn chết tiểu tao hóa a!" Hậu huyệt cao trào lại bị người khác bắn vào tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng khiến cho Tần Sở thích đến run rẩy.

"Thích bị bắn như vậy ca ca lại bắn cho mày thêm nữa!" Côn ŧᏂịŧ A Hữu sau khi bắn xong không có rút ra mà lại tiếp tục chậm rãi đưa đẩy trong tao huyệt Tần Sở.

Rất nhanh, Tần Sở cảm thấy một chất lỏng so với tϊиɧ ɖϊ©h͙ càng nóng càng nhiều bị bắn vào tao huyệt của mình, trong nháy mắt cậu liền biết đó là gì," Không cần a! Không cần đem nướ© ŧıểυ bắn vào! Xin cậu a!" Sỉ nhục bị trở thành nhục chậu vượt qua việc chờ mong kɧoáı ©ảʍ, Tần Sở bắt đầu giãy dụa.

"Không phải tao hóa thích ăn côn ŧᏂịŧ đàn ông sao!" A Hữu cưỡng chế đè lại eo Tần Sở, đem nướ© ŧıểυ bắn vào toàn bộ.

"Không cần! Không cần a!" Tần Sở cố gắng giãy dụa, vẫn bị A Hữu bắn hết nướ© ŧıểυ vào trong.

A Hữu rút côn ŧᏂịŧ ra, cảm giác rõ ràng nhục huyệt Tần Sở không ngừng co rút lại giữ côn ŧᏂịŧ của mình," Đồ lãng hóa còn giả vờ cái gì!"

"Được rồi, hiện tại liền đến phiên tớ." A Tả đi tới ôm Tần Sở lên, hỗn hợp tϊиɧ ɖϊ©h͙ với nướ© ŧıểυ cùng dâʍ ŧᏂủy̠ của Tần Sở chậm rãi chảy ra từ tao huyệt bị làm đến không thể khép lại được.