Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là phải chú ý đúng mực thiếu niên a.
Đang lúc hai anh em nói chuyện thì liền nghe được âm thanh ồn ào nhốn nháo.
Nguyên lai là mẹ của mấy đứa trẻ hư khi nãy đã tìm đến cửa.
Tô Nguyên Nguyên sợ tới mức chạy nhanh đi đóng cửa lại: "Anh nhanh đóng cửa lại thôi, có người đến tính sổ."
Thế đơn lực mỏng, đương nhiên phải trốn rồi.
Kết quả Hoắc Cần một chút cũng không sợ hãi mà mở cửa ra, sau đó đem Tô Nguyên Nguyên nhốt lại trong phòng..
"Đừng ra ngoài mà, anh hai, anh đi ra ngoài làm gì?" Tô Nguyên Nguyên ở trong phòng la to.
Sau đó liền nghe những người phụ nữ kia ở bên ngoài nói năng hùng hổ.
"Nhìn xem ngươi đánh Cẩu Đản nhà ta thành dạng gì?"
"Đúng vậy, Da Đen nhà ta cũng vậy, nhìn xem cả người đều bầm xanh."
"Đúng là sói con nhà địa chủ không có lấy một cái tốt lành."
Mấy người đàn bà mắng xong, lại nghe thấy tiếng bọn nhỏ khóc một trận.
Tô Nguyên Nguyên sốt ruột: "888, làm sao bây giờ? Ta thật sự là con chồng trước mà."
888 ngáp một cái: "Ký chủ đừng lo lắng hắn là đại lão."
"Nhưng không phải bây giờ, bây giờ hắn còn chưa trưởng thành mà.. Không đúng mục đích của ta là không thể làm hắn biến thành đại lão. 888, ngươi nhanh nghĩ ra biện pháp đi. Đều tại ngươi an bài cho ta thân thể này, bằng không ta cũng sẽ không gây ra việc như vậy."
888 nói: "Cùng tuổi tác không liên quan, đây là liên quan đến chỉ số thông minh."
".. Hiện tại không nói chuyện này, ngươi nhanh giúp đỡ nghĩ biện pháp đi. 888 ngươi làm một trợ lý như vậy sao, ta cần thiết muốn phê bình ngươi, ngươi quá vô dụng."
"Không nghe thấy con cái người ta khóc sao ký chủ, ngươi cũng có thể học người ta. Thế giới của các ngươi không phải ai khóc người đó có lý sao?"
"Ta là một người trưởng thành!"
"Ký chủ, ngươi hiện tại mới 3 tuổi, tiếp thu hiện thực đi."
Tô Nguyên Nguyên: "..."
Ngoài cửa Hoắc Cần tay cầm một cây gậy, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm những người tìm đến cửa.
Hắn đã sớm quen rồi, khi còn nhỏ thường xuyên bị những người này khi dễ, nhưng từ khi hắn biết đánh nhau lúc sau trường hợp như vậy trở nên ít đi.
Đối với những người này hùng hổ, hắn không thèm để bụng nhưng nếu ai dám thương tổn bé, hắn liền đánh chết người đó.
"Anh hai a!" Trong phòng đột nhiên truyền đến một trận tiếng khóc.
Hoắc Cần tức khắc căng thẳng, chạy nhanh đến mở cửa. Liền thấy Tô Nguyên Nguyên khóc đến rối tinh rối mù.
"Làm sao vậy bé?" Hoắc Cần khẩn trương ngồi xổm xuống hỏi cô.
"Đau." Tô Nguyên Nguyên khóc ròng nói.
Cô chỉ chỉ mu bàn tay của mình, phía trên mu bàn tay một mảnh đỏ rực.
Hoắc Cần tức khắc sửng sốt, vừa nãy không chú ý đây là bé bị người đả thương sao?
Tô Nguyên Nguyên nhân cơ hội này chạy ra ngoài cửa, giơ tay lên nói: "Bọn họ đánh em, đánh thực nặng, em rất đau!"
Hoắc Cần tức giận đến đỏ mắt.
Những đứa trẻ kia vừa thấy vậy tức khắc liền ồn ào lên: "Gạt người, chúng ta liền ném đá thôi, không có đánh tay ngươi."
"Đúng vậy, chỉ ném đá thôi, còn có Mao Đản đẩy ngã ngươi."
"Mao Đản đẩy người lại không bị đánh, Cẩu Đản ném đá lại bị đánh."
Mao Đản: "..."
Tô Nguyên Nguyên khóc càng lớn hơn nữa: "Còn véo ta. Ô ô ô---" Khóc mệt mỏi quá a.
Nhìn đến trường hợp này, mấy phụ huynh liền buồn bực nhấp miệng.
Những người này là đến tính sổ với Hoắc Cần, rốt cuộc bọn trẻ nhà bọn họ bị người ta đánh, ăn lỗ nặng, tuy rằng không muốn đối đầu với Hoắc Cần, cái thằng nhóc tàn nhẫn này, nhưng rốt cuộc cũng là bên có lý nên có chút tự tin.
Lúc này lại nhìn thấy cô bé nhà Hoắc Cần cũng là bị con nhà mình đánh thì không còn tự tin như vậy nữa.
Tô Nguyên Nguyên khóc ròng nói: "Bọn họ đánh con trước mà, anh hai vì bảo hộ con thôi. Anh hai là người tốt, bọn họ là người xấu!"
Trong thôn không thiếu người đến xem náo nhiệt, thấy Tô Nguyên Nguyên đáng thương như vậy liền giúp đỡ khuyên can.
Rốt cuộc người trong thôn không phải tất cả đều là người xấu, có chút người thích la lối khóc lóc, có chút người thích xem náo nhiệt, cũng có một ít người tương đối thuần phác.
Làm gì lại muốn khi dễ một đứa bé đâu.
"Mẹ Cẩu Đản à, thôi đi con nít nhà người ta còn nhỏ đâu."
"Mẹ Mao Đản, con của ngươi lại không bị đánh mà."
"Đúng vậy, đứa bé kia cũng vừa mới đến thôn chúng ta, cũng rất đáng thương."
Mẹ Cẩu Đản nói: "Kia cứ như vậy để con nhà ta bị đánh sao?"
Tô Nguyên Nguyên liền nói: "Cẩu Đản đánh con mà. Còn dùng đá ném con, còn véo con nữa."
Cẩu Đản chỉ vào cô nói: "Ngươi cái con nhỏ này."
Hoắc Cần tức khắc liền trừng mắt nhìn Cẩu Đản. Cẩu Đản lập tức sợ: "Mẹ à, chúng ta, chúng ta về nhà đi."
"Đây là chuyện gì?"
Lúc này bí thư thôn nghe thấy động tĩnh tìm đến.
Bí thư thôn không nghĩ quản mấy chuyện vặt vãnh này, nhưng là có người thấy Tô Nguyên Nguyên đáng thương liền đến tìm hắn nhờ giúp đỡ.
Bí thư thôn cũng nhớ đến Cao chủ nhiệm ở nông trường lúc đi có nhờ vả qua hắn, lại nghĩ đến cô bé nhà người ta vừa mới đến nơi này liền bị người khi dễ, cảm giác thôn bọn họ như thôn ăn thịt người, cho nên liền khó có được mà quản chuyện như vậy.
Tô Nguyên Nguyên nhìn thấy hắn đến liền lao đến ôm đùi hắn: "Ông Bí thư ơi, có người xấu đánh cháu---"
Bí thư thôn: "..."
Hoắc Cần thấy càng đau lòng, chạy nhanh đến ôm cô nhưng kết quả là cô ôm chặt đùi bí thư thôn không buông. Kiên định mà ôm chặt đùi.
Người có cứng rắn đến đâu cũng chịu không nổi một đứa bé đáng yêu như vậy, lại còn bộ dạng đáng thương như vậy khiến lòng dạ cũng mềm xuống.
Bí thư thôn nghiêm túc nhìn mọi người: "Khi dễ con nhà người khác, các ngươi xem mình giống cái gì?"
"Con nhà chúng ta cũng bị đánh." Mẹ một đứa trẻ hư hô lên.
Bí thư thôn hừ một tiếng: "Con cái nhà các ngươi bao lớn, con nhà người ta bao lớn?"
"..."
Lời này làm mọi người không lời nào để nói.
Bí thư thôn nói: "Trẻ con đánh nhau, người lớn các ngươi gây lộn cái gì, đều về nhà hết đi. Đừng gây chuyện nữa, nếu ai còn ầm ĩ ta liền mang đi đến chỗ đại đội nói chuyện. Có phải hay không ta phân ruộng, đại đội không có quyền lợi quản các ngươi?"