Editor: Vân Khinh
"Tỉnh?" Mục Hoài nhìn cô, tiếng nói hơi khàn khàn, một đêm anh không ngủ, đôi mắt đẹp lúc này tràn ngập tơ máu, bọng mắt thâm đen thật nghiêm trọng.
Phó Âm Sênh ngơ ngẩn nhìn anh, cái miệng nhỏ không thể tưởng tượng được mà hơi vểnh lên: "Anh cả đêm không ngủ?"
Mục Hoài thong thả ung dung cuối đầu, ngón tay xoa giữa hai chân mày, ngữ điệu bình tĩnh: "Chờ Dịch Tu báo cáo kết quả que thử thai."
Sau đó nam nhân chậm rãi cuối đầu lần nữa.
Phó Âm Sênh sờ sờ cổ mình, cảm giác lạnh căm căm càng ngày càng rõ ràng.
Cô thật cẩn thận ngồi dậy: "Kết quả đâu?"
Mục Hoài đối diện với con ngươi thanh triệt xinh đẹp của cô, môi mỏng gợi lên một độ cung như có như không: "Em muốn kết quả như thế nào?"
Nhìn anh cười.
Trong lòng Phó Âm Sênh lộp bộp một cái, tất cả đều là một vạch, chỉ có cái này hai vạch nhưng không rõ ràng, khả năng mang thai cũng không cao lắm.
Sao có thể mang thai được.
Nhưng là, biểu tình của Mục Hoài không giống như làm bộ.
Phó Âm Sênh nhấp cái miệng nhỏ, không biết nên trả lời Mục Hoài như thế nào, vạn nhất như cô biểu hiện không muốn đứa nhỏ này, Mục Hoài lại tức giận thì làm sao bây giờ.
Trong đầu đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua Mục Hoài phạm sai.
Linh quang chợt lóe.
Phó Âm Sênh ôm chăn, đột nhiên híp mắt, dùng ánh mắt trừng anh một cái: "Mục Hoài, bắt đầu từ tối hôm qua anh xum xoe như vậy, có phải chột dạ hay không?"
Vợ thay đổi quá nhanh, Mục Hoài thiếu chút nữa không theo kịp mạch não của cô.
Rất nhanh liền hiểu rõ ý của cô, tiểu hỗn đản này, lại muốn trả đũa.
Có thể thấy được, cô đã sớm biết mình không mang thai, còn cố ý lăn lộn anh cả đêm.
Mục Hoài nghĩ đến tin tức sáng nay Dịch Tu gửi đến, thời điểm nói không mang thai, lúc ấy anh thật sự muốn đem tiểu hỗn đản đang ngủ trên giường lôi dậy xem xem trong đầu cô có gì.
Bị cô chọc giận đến tức cười.
Mục Hoài tùy tay ném que thử thai vào thùng rác, chậm rãi đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cô: "Chột dạ?"
"Vì cái gì chột dạ?"
Phó Âm Sênh không cam lòng yếu thế mà nhìn anh: "Còn có thể vì cái gì, đương nhiên là anh xuất quỹ!"
"Còn muốn cùng em ly hôn, để cưới tiểu yêu tinh bên ngoài!"
Mục Hoài bình tĩnh nhìn cô một hồi lâu, môi mỏng khẽ mở, thong thả ung dung mà lặp lại lời cô: "Tiểu yêu tinh bên ngoài?"
Ngón tay lướt trên di động, tìm ra tin tức ngày hôm qua, chỉ vào mặt nữ sĩ kia: "Em nói là tiểu yêu tinh này?"
"Anh cư nhiên còn dám mở cho em xem?" Phó Âm Sênh tức giận trực tiếp từ trên giường đứng lên, nếu khí thế không áp đảo được đối phương, vậy thì dùng chiều cao áp đảo.
Hiện tại Phó Âm Sênh từ trên cao nhìn xuống, ngón tay thon dài của cô chỉ vào Mục Hoài: "Anh anh anh, em muốn ly hôn, xuất quỹ còn kiêu ngạo như vậy, cuộc sống này quá vô ly rồi."
Mục Hoài nắm lấy cổ tay của cô, đem cô ôm vào trong lòng mình, cánh tay hữu lực ôm chặt vòng eo thanh mảnh của cô, lòng bàn tay ấn bả vai cô.
Phó Âm Sênh bị anh ấn ngồi bên mép giường.
Hơi thở nam nhân mãnh liệt, đại khái là tắm không bao lâu, trên người còn có hương vị của sữa tắm tươi mát, Phó Âm Sênh bị một loạt động tác của anh làm cho ngốc lăng.
Nâng cằm lên, muốn nhìn vào anh.
Ngay sau đó, Mục Hoài gọi một cuộc video ra bên ngoài.
Cũng đem video điều chỉnh đối diện Phó Âm Sênh, mà anh theo đó cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
"Anh muốn làm cái gì?" Phó Âm Sênh quay đầu muốn nhìn anh, lại bị anh gắt gao ôm chặt bả vai, căn bản không động đậy được.
Video thông.
Nhìn thấy một nữ nhân xuất hiện bên trong, một thân áo khoác trắng tinh quần áo ở nhà sạch sẽ, mái tóc đen nhánh xõa tung trên vai, là một nữ nhân cực kì xinh đẹp, vừa thấy liền biết rất hiền huệ.
Góc nghiên của nữ nhân này..
Cùng nữ nhân trên tin tức của Mục Hoài ngày hôm qua giống nhau như đúc.
Mẹ nó?
Phó Âm Sênh rốt cuộc khống chế không được, vẻ mặt giật mình nhìn Mục Hoài: "..."
Đây là kịch bản gì của Mục Hoài vậy, để cho chính thất cùng tiểu tam bên ngoài gọi video với nhau?
Con đường này cô có chút không rõ.
Vấn đề là.. Phó Âm Sênh nhìn nữ nhân trong video, tiểu yêu tinh này lớn lên so với chính thất còn chính thất hơn?
Nhưng thật ra, cô nhìn mặt mình trên video, khuôn mặt vừa mới tỉnh ngủ, đuôi mắt đầy nước, dường như còn quyến rũ hơn cả tiểu tam.
Trời ạ?
Mục Hoài đây là muốn cho cô biết ai là tiểu tam sao?
Biết khó mà lui?
Sau đó không cho cô năm trăm triệu?
Dụng tân hiểm ác a!
Phó Âm Sênh dùng loại ánh mắt khiển trách nhìn Mục Hoài, Mục Hoài rốt cuộc phát hiện không đúng, chẳng lẽ cô không biết chị dâu lớn? Hay vẫn là cố ý giả bộ không quen biết?
"A Hoài?"
Thanh âm ôn nhu của nữ nhân bên kia vang lên, rốt cuộc đánh gãy Phó Âm Sênh đang cùng Mục Hoài đối diện.
"A Hoài?" Phó Âm Sênh nhỏ giọng lặp lại một lần, kêu đến thân mật như vậy, tú ân ái cho ai xem.
Mục Hoài dường như không có việc gì chào hỏi: "Chị dâu, Sênh Sênh thấy tin tức ngày hôm qua, vừa vặn nhớ chị, cho nên muốn video call cho chị."
Sau đó Mục Hoài chuyển điện thoại cho Phó Âm Sênh.
Cái miệng nhỏ Phó Âm Sênh khẽ nhếch: Chị dâu?
Giật mình nhìn nữ nhân đối diện đang nhìn mình mỉm cười: "Sênh Sênh, đã lâu không gặp, chị hiện tại đang ở Lộc thành, chờ hai đứa trở về mời hai đứa ăn cơm."
Phó Âm Sênh theo bản năng ừ một tiếng, sau đó liền không nói nên lời.
Chỉ có thể nghe nữ nhân bên kia dịu dàng một câu lại một câu ôn nhu nói, có vẻ hai người rất quen thuộc.
Chị dâu?
Ở đâu mà có một chị dâu.
Rất nhanh, Phó Âm Sênh liền biết chị dâu này là ai.
Bởi vìm từ video bên kia, từ sau lưng nữ nhân xuất hiện một người nam nhân anh tuấn, nam nhân so với Mục Hoài thì lớn tuổi và thành thục hơn một chút, anh mắt cực kì giống Mục Hoài, vừa thấy liền biết là anh em.
Người đàn ông từ phía sau ôm lấy nữ nhân, sau đó bị nữ nhân mắng cho một câu, đánh một cái, người đàn ông cũng không có buông cánh tay ra, ngược lại nhìn về phía video.
Ánh mắt người đàn ông cực kì sắc bén, như là có thể nhìn thấu tâm tư của mọi người.
Đối diện với ánh mắt người đàn ông này, trái tim nhỏ của Phó Âm Sênh run lên, thiếu chút nữa ném điện thoại đi.
Người đàn ông lạnh lùng hé môi mỏng: "Em dâu."
"Anh hai khỏe." Phó Âm Sênh theo bản năng trả lời.
Không biết vì sao, nhìn người đàn ông này, từ trong xương cốt cô có một loại sợ hãi.
Mục Hoài cũng thấy được Mục Trạc, nhìn bộ dáng vợ nhà mình vẻ mặt e ngại, cùng với việc trước kia nhìn thấy anh hai giống nhau như đúc, liền áp chế hoài nghi trong lòng xuống, giơ tay cầm lấy điện thoại đến trước mặt mình: "Anh hai, em cúp trước."
Nói xong, không đợi bên kia phản ứng, Mục Hoài đã tắt video đi, anh cùng anh hai từ trước đến này không có nhiều đề tài để nói.
Hơn nữa dục chiếm hữu của anh hai rất mạnh, phỏng chừng không muốn bọn họ nhìn chị dâu quá nhiều.
Vide bên kia, Mục Trạc nhìn viedeo bị cắt đứt, môi mỏng hơi hơi gợi lên, tiểu tử Mục Hoài này, còn rất có nhãn lực kính nhi.
Mục Trạc tùy tay đem đem điện thoại bà xã quăng ra ngoài, sau đó ấn cô lên giường một, cánh môi hạ xuống cổ cô: "Vợ à, lại đến một lần, anh còn chưa có làm đủ."
Người phụ nữ bị động tác của hắn như vậy, làm cho khuôn mặt nhỏ nóng lên, tay nhỏ kháng cự mà đẩy hắn ra, lại mang theo dục cự còn nghênh mà nói: "Trời đã sáng anh nên rời giường đi làm."
Môi mỏng của người đàn ông ma sát vào cổ làm cho cô có chút mơ hồ, bàn tay rắn chắc nắm chặt cánh tay cô, tiếng nói trầm thấp hơi khàn: "Hầu hạ bà xã càng quan trọng hơn."
"Anh đừng có cả ngày nghĩ đến chuyện này, có thể nghĩ đến chính sự một chút hay không, anh nói xem có phải bọn họ nhìn thấy tin tức ngày hôm qua hay không.. Ngô."
Đang nói, đôi môi liền bị nam nhân hoàn toàn bao phủ không một kẽ hở.
Trong phòng ngủ hoa lệ, chỉ còn lại thanh âm ám muội vang lên đầy phòng.
* * *
Thành Bắc Giang điện ảnh, phim trường.
Phó Âm Sênh ngồi nghỉ ngơi trên ghế, trong tay còn cầm quạt mà quạt quạt.
Đến bây giờ, cô còn không có kịp phản ứng, Mục Hoài cư nhiên cứ như vậy mà tha thứ cho cô, hơn nữa dễ dàng mà kết thúc tham ban, rời khỏi Bắc Giang.
Cô tổng cảm thấy Mục Hoài còn có đại chiêu đang chờ cô.
Trong lòng Phó Âm Sênh run sợ mà cầm lấy quạt nhỏ quạt quạt.
Thẩm Thiêm ngồi bên cạnh, ánh mắt dừng lại trên người Phó Âm Sênh: "Sênh nhi, hôm nay em làm sao vậy?"
Phó Âm Sênh đối với hắn lễ phép mà cười, nhẹ nhàng nói: "Không có việc gì, chính là có chút nóng, không muốn nói chuyện."
"Tạp chí D có yêu cầu nam nữ cùng nhau chụp ảnh bìa, anh tiếp nhận vai nam, vậy vai nữ anh có thể đề cử em không?" Thẩm Thiêm có chút do dự hỏi.
Gã biết Phó Âm Sênh vừa mới mất đi đại diện tap chí CG, cho nên muốn giúp cô.
Mắt Phó Âm Sênh sáng lên: "Có thể đề cử nữ minh tinh sao?"
Thời trang D, cô có biết, cũng là một tạp chí rất nổi tiếng.
Cho rằng Phó Âm Sênh tiếp thu ý tốt của gã, Thẩm Thiêm lập tức gật đầu: "Có thể, chỉ cần em nguyện ý."
"Vậy anh có thể đề cử Tống Từ không?" Trên môi Phó Âm Sênh mang theo ý cười, đôi mắt cong cong nhìn gã: "Nói một tiếng là được, Tống Từ thực thích hợp với tạp chí C."
Thẩm Thiêm: "..."
Gã không nghe lầm chứ?
Sênh nhi trước giờ không phải với Tống Từ là mối quan hệ cạnh tranh sao, như thế nào mà muốn giúp cho Tống Từ chụp tạp chí D.
Phó Âm Sênh thấy gã không nói lời nào, lập tức nói: "Nếu là không tiện, vậy quên đi."
Thẩm Thiêm tuy rằng hoài nghi nhân sinh, nhưng rất nhanh đã hồi phục tinh thần, gật gật đầu: "Tiện, để anh nói người đại diện hỏi một chút."
"Thẩm giáo thảo, anh quả thật là người tốt." Phó Âm Sênh gắn cho gã cái thẻ người tốt.
Thẩm Thiêm: "..."
Phó Âm Sênh nâng má, híp mắt, mắt cười cong cong nghĩ, sau khi Tống Từ biết, sẽ cảm động đến chết.
Sau đó chính mình lại nói mấy lời khách sáo.
Theo như tính nết của Tống Từ, nếu cho cô ta chỗ tốt, cái gì cũng sẽ nói.
Ừ, nên hẹn Tống Từ ăn một bữa cơm.
Làm chuyện tốt mà không lưu danh, không phù hợp với tính cách của tiểu tiên nữ.
* * *
Tâm tình của Phó Âm Sênh rất tốt, bỗng nhiên điện thoại từ bên Lộc thành gọi đến.
Cuộc gọi là của mẹ chồng đại nhân.
Hôm nay Mục phu nhân đến công ty con trai hỏi thăm con trai một chút, không nghĩ tới không gặp con trai, cư nhiên ở văn phòng con trai lại thấy thuốc tráng dương bổ thận nổi tiếng trên mạng đặt ở trong văn phòng.
Lập tức khẩn trương gọi điện cho con dâu.
Trời ơi, con trai của bà làm sao lại yếu đến loại trình độ này.
"Sênh Sênh, là Mục gia chúng ta thật xin lỗi con." Mục phu nhân vừa gọi đến liền nói một câu như vậy.
Lời này làm cho Phó Âm Sênh sợ tới mức cho rằng mẹ chồng muốn cho cô thoái vị đưa tiểu tam lên, lập tức trả lời: "Không có không có, mẹ ngài đừng như vậy."
Lúc này, Mục phu nhân ngồi trên ghế của con trai, ngón tay được bảo dưỡng rất tốt mà mở hộp thuốc ra, sắc mặt cực kì đau đớn.
Đáng thương Sênh Sênh của bà.
"Sênh Sênh a, mẹ có cho người gửi một ít đồ cho con, con nhớ rõ phải nhận nha."
"Là Mục gia chúng ta thực xin lỗi con."
Mục phu nhân vẫn luôn không ngừng lặp lại những lời này, ngữ điệu cực kì bi thống.
Chọc cho Phó Âm Sênh đến lúc ngắt điện thoại vẫn là vẻ mặt mờ mịt.
Mẹ chồng gửi thứ gì lại đây cho cô.
Hơn nữa, vì cái gì vẫn luôn liên tục xin lỗi?
Rất nhanh, thời điểm trợ lý riêng của Mục phu nhân đem đồ vật gửi đến đưa cho cô, Phó Âm Sênh thiếu chút nữa lóe mù mắt.
Mẹ nó!
Cô muốn lập tức gả cho mẹ chồng đại nhân!
__________
Ed: Ngồi làm chương này ta cười gần chết. Cái bộ truyện này bà Sênh với Tống Từ bổ não đứng thứ hai không ai dám nhận thứ nhất.