Editor: Vân Khinh
Mẹ nó?
Mục Hoài thật muốn chia cho cô nhiều tiền như vậy!
Phó Âm Sênh vốn dĩ đứng ở cạnh cửa, vừa nghe thấy những lời của Mục Hoài, giật mình một cái.
Nhìn dáng vẻ này, tiểu yêu tinh bên ngoài kia, thật sự là rất được Mục Hoài yêu thích đi, bằng không sao anh sẽ vì nữ nhân kia, đáp ứng ly hôn cùng cô, còn muốn phân cho vợ trước năm trăm triệu phí chia tay.
Thật muốn nhìn xem là tiểu yêu tinh phương nào làm cho người âm tình bất định như Mục Bá Bá yêu đến mãnh liệt như vậy.
Này thì kết hôn! Ly, nhất định phải ly!
Trong đầu Phó Âm Sênh lúc này đều nghĩ đến việc chính mình rất nhanh sẽ biến thành tiểu tiên nữ gia sản có năm trăm triệu, đại phú bà, đến lúc đó còn cần cẩu nam nhân này, muốn bao dưỡng nhiều hay ít tiểu thịt tươi không phải dễ như trở bàn tay sao.
Nghĩ đến đây, tay cô, nhẹ nhàng vặn mở khóa cửa.
Nam nhân bên ngoài, quả thật cũng không sốt ruột, mặt mày trầm tĩnh chờ ở cửa.
Tay Phó Âm Sênh vừa mới vặn mở khóa cửa, ai ngờ, đột nhiên giống như là nghĩ tới cái gì, bàn tay đang mở khóa cửa đột nhiên dừng lại.
Tê..
Đột nhiên thông minh một lần.
Mục Hoài cẩu nam nhân này không phải là lừa cô đi?
Thực sự có ngốc tử sẽ vì ly hôn, phân cho vợ trước một nửa gia sản sao?
Hơn nữa cứ cho là Mục Hoài gia sản trăm tỷ đi, cũng không đại biểu anh có thể lấy ra tới năm trăm triệu tiền mặt có sẵn cho cô a.
Càng nghĩ càng cảm thấy Mục Hoài là dỗ dành cô.
Vì lừa cô mở cửa!
Nghĩ như vậy, Phó Âm Sênh bỗng dưng ngừng thở, đôi mắt xinh đẹp thẳng lăng lăng nhìn cửa đã được cô mở khóa ra.
Lén lút nuốt nuốt nước miếng.
Ngón tay dán trên khóa cửa, nhẹ nhàng, chậm rãi, một chút một chút, muốn một lần nữa đóng lại cửa.
Bên ngoài, Mục Hoài đợi hồi lâu, đột nhiên nghe được thanh âm rất nhỏ bên trong, thần sắc đột nhiên biến đổi, bàn tay cầm lấy tay nắm cửa, xương cổ tay khéo léo, đột nhiên dùng sức.
Bên trong Phó Âm Sênh cảm nhận được lực đạo nơi này, vội vàng dùng sức đẩy cửa: "Mục Hoài, anh cái kẻ lừa đảo này, quả nhiên là muốn lừa bổn tiểu tiên nữ!"
Cửa đã bị Mục Hoài ở bên ngoài đẩy ra một khe hở nhỏ, từ giữa khe hở, Mục Hoài nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vì dùng sức mà đỏ lên, tiếng nói thanh lãnh, mang theo vài phần lạnh lẽo cười: "Binh bất yếm trá*, tiểu tiên nữ."
* Binh bất yếm trá: Đánh nhau không ngần ngại gian dối.
Tiếng cười trầm thấp của nam nhân quá mức trêu chọc, lỗ tai của Phó Âm Sênh đều cảm giác ngứa,
Nếu không phải lực đạo ở trên ván cửa làm cho cô không có tâm tư nghĩ đến cái khác, Phó Âm Sênh cắn môi dưới, hung tợn nhìn chằm chằm nam nhân bên ngoài: "Cẩu nam nhân!"
Mục Hoài bị cô mắng nhưng thần sắc vẫn bình tĩnh, lực đạo trên cánh tay lại không có giảm đi, trong lúc đó ánh mắt mặc dù bận nhìn cô nhưng vẫn ung dung, dường như không dùng đến một chút sức lực nào: "Mở cửa."
Nếu không phải sợ sẽ đẩy cô ngã trên mặt đất, Mục Hoài đã sớm dùng sức mà đẩy cửa ra rồi.
Đôi môi đỏ của Phó Âm Sênh bị hàm răng của trắng tinh của chính mình cắn đến càng thêm tươi đẹp ướŧ áŧ, cơ hồ tràn ra tơ máu nhợt nhạt: "Không cho anh tiến vào!"
"Cẩu nam nhân!"
Bị cô mắng, đôi mắt Mục Hoài tối tăm hơi hơi nheo lại: "Thật không mở?"
"Không mở!" Phó Âm Sênh dùng sức chống ván cửa, cái cằm tinh xảo nhẹ nhàng nâng lên: "Anh trước tiên đưa hiệp nghị ly hôn cho em, sau đó chúng ta bàn lại."
Mục Hoài nghe lời nói của cô, môi mỏng gợi lên độ cung nhàn nhạt.
Hiệp nghị ly hôn?
Đôi mắt Mục Hoài buông xuống, bộ dáng giống như đang suy tư.
Phó Âm Sênh nhìn anh giống như đang suy nghĩ đến lời mình nói, sau đó cổ tay có chút mỏi chịu không được, lực đạo trên lòng bàn tay thoáng buông lỏng.
Vừa lúc, Mục Hoài nắm bắt thời cơ, đột nhiên dùng sức, đẩy cửa phòng ra.
Phó Âm Sênh trong khoảng thời gian ngắn không có kịp phản ứng lại, theo bản năng lui ra sau một chút, hai cái chân trong lúc vội vàng, vướng vào cùng nhau, sau đó ngã xuống đất.
Mông nhỏ trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.
Vẻ mặt cô mờ mịt mà nhìn gương mặt góc cạnh rõ ràng anh tuấn của nam nhân.
Giây tiếp theo.
Phó Âm Sênh dường như là nghĩ đến cái gì, đột nhiên che lại bụng, cái miệng nhỏ hồng nhuận hơi hơi run: "Em sắp sinh non, em sắp sinh non!"
Mục Hoài cúi đầu xuống nhìn cô, lại muốn dùng cái yêu sách gì đây.
Đột nhiên nghe được những lời này của cô, nam nhân từ trước đến nay luôn bình tĩnh tự nhiên cũng có chút hoảng loạn: "Sinh non?"
Ba bước cũng thành hai bước, nhanh chóng đi qua, vươn cánh tay thon dài rắn chắc, đem nữ nhân đang ngồi dưới đất chặn ngang bế lên, nhanh chóng đá văng cửa phòng đang mở một nửa, hướng ngoài cửa mà đi.
Phó Âm Sênh túm góc áo Mục Hoài, ngửa đầu nhìn anh, thời gian trôi quả nửa ngày, cô thậm chí cảm giác được lòng ngực Mục Hoài kịch liệt nhảy lên.
Sau đó, nghe tiếng tim đập của nam nhân, Phó Âm Sênh đột nhiên nhớ tới một sự kiện..
Cô tựa hồ còn không có xác định mình có mang thai hay không?
Que thử thai, cô còn chưa có nhìn đến kết quả.
Từ từ, bụng giống như cũng không có đau như vậy.
Vừa rồi hình như là đột nhiên ngã trên mặt đất, chấn động dẫn đến đau đớn.
Yếu ớt mà kéo kéo ống tay áo Mục Hoài, Phó Âm Sênh vẻ mặt vô tội nhìn anh: "Em không đau, chúng ta đi về trước đi."
Cô hiện tại còn đang mang dép lê, trên người mặc áo ngủ, cái bộ dạng lôi thôi lếch thếch này, nếu như bị truyền thông chụp được, cô còn muốn mặt mũi hay không.
Ánh mắt Mục Hoài dừng ở trên khuôn mặt nhỏ hồng nhuận của cô, giữa mày hơi hơi nhăn lại..
Mười phút sau.
Phòng Phó Âm Sênh, trong phòng khách nhỏ.
Mục Hoài khoanh hai tay, vẻ mặt đạm mạc ngồi ở trên sô pha, mà Phó Âm Sênh nơm nớp lo sợ đứng ở bên sô pha.
Hai người đồng thời nhìn chằm chằm một đống que thử thai đã dùng qua đang đặt trên bàn trà kia.
Chờ kết quả kiểm tra có mang thai hay không.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Trái tim nhỏ của Phó Âm Sênh càng ngày càng khẩn trương hơn, ánh mắt cố ý vô tình dừng ở trên mặt Mục Hoài, so với cô, cô cảm thấy Mục Hoài tựa hồ mới là khẩn trương nhất.
Thực nhanh, đã đến giờ.
Mục Hoài cầm lấy mấy que thử thai, phát hiện, có một cái vạch, màu hơi đậm, một cái vạch nữa thì màu hơi nhạt hơn.
"Em có thể xem hiểu?" Mục Hoài kêu Phó Âm Sênh ngồi xuống, thần sắc khó được mà như hòa hơn rất nhiều.
Phảng phất nam nhân mới vừa rồi táo bạo tông cửa tiến vào táo bạo không phải là anh.
Phó Âm Sênh trong lòng chửi thầm, quả nhiên là nam nhân âm tình bất định.
Sau đó dưới ánh mắt tồn tại đầy cảm giác áp bách của anh, Phó Âm Sênh lắc đầu, tỏ vẻ chính mình cũng xem không hiểu: "Anh tự mình xem bản hướng dẫn đi, em xem không hiểu."
Mục Hoài nhìn bản hướng dẫn, phát hiện chính mình cũng xem không hiểu.
Mặt trên có ghi một đậm một nhạt chính là mang thai.
Nhưng là mấy que thử thai này, chỉ có một que nhiều hơn một vạch rất nhạt rất nhạt.
Mục Hoài cầm lấy que thử thai kia, mặt mày nhu hòa nhìn Phó Âm Sênh, ngữ điệu từ tính lại ôn nhu: "Bụng còn đau không?"
Phó Âm Sênh nhìn bộ dàng này của Mục Hoài, vốn định theo bản năng lắc đầu, nhưng là đột nhiên nghĩ đến thời điểm vừa rồi Mục Hoài tông cửa đi vào, một bộ tu thế muốn tìm cô tính sổ, Phó Âm Sênh lập tức ôm bụng, suy yếu lắc đầu: "Khó chịu, không muốn động."
Mục Hoài vừa định muốn nói mấy lời.
Vừa thấy anh liền biết, anh muốn đưa chính mình đi bệnh viện.
Đôi mắt linh động của Phó Âm Sanh xoay chuyển, đột nhiên nhìn anh vươn tay: "Mục Hoài, anh ôm em đi đến trên giường nghỉ ngơi."
"Em mệt nhọc."
Câu nói muốn đưa cô đến bệnh viện của Mục Hoài bị nghẹn trở về, nhìn cô khó có được bộ dáng ỷ lại chính mình như thế, Mục Hoài cảm thấy khả năng cô mang thai là rất lớn.
Rất là săn sóc đứng dậy, động tác ôn nhu đem cô bế lên.
Hơn nữa là dùng cái loại phương thức ôm cô giống như đang mang hài tử, để cho cô ngồi lên cánh tay rắn chắc của mình, từng bước một, vững vàng đi vào phòng ngủ.
Nhìn đỉnh đầu đen nhánh của Mục Hoài, trong lòng Phó Âm Sênh thản nhiên sinh ra một cổ cảm giác kiêu ngạo.
Thời còn là học sinh, quả thực không dám nghĩ, còn có thể có thời khắc nhìn đến đỉnh đầu của Mục Bá Bá.
Thời điểm tinh thần cô còn đang mơ mơ hồ hồ, tiếng nói trầm thấp dịu dàng như nước của nam nhân vang lên: "Thật sự không cần đi bệnh viện sao?"
"Không cần!" Phó Âm Sênh lập tức trả lời, bụng cô đã sớm không đau, nếu là đi bệnh viện chẳng phải là lòi đuôi hay sao.
Không muốn nam nhân hoài nghi, Phó Âm Sênh bổ sung thêm một câu: "Em hiện tại không còn đau lắm, chính là có chút khó chịu, nằm một lát thì tốt rồi."
"Được." Mục Hoài hiện tại cái gì đều tùy nàng, sau khi nhẹ nhàng đem cô thả trên giường, còn giúp cô đắp chăn lên.
Phó Âm Sênh chờ anh sau khi đắp chăn cho mình xong, mở to một đôi mắt vô tội xinh đẹp, nhìn Mục Hoài: "Mục Hoài, em vừa rồi ra mồ hôi, muốn đi tắm, anh giúp em đi pha nước nóng, được không?"
Thừa dịp hiện tại Mục Hoài nói chuyện dễ dàng như vậy, không khi dễ sao được, thời điểm về sau muốn gì được nấy không biết đến khi nào mới có thể có cơ hội tốt như vậy đâu.
Cái cằm kiên nghị của Mục Hoài hơi hơi giơ lên, cong lưng, ngón tay thon dài vén tóc mái cô qua một bên, lúc này mới xoay người vào phòng tắm.
Thời điểm anh xoay người, tùy tay đem tây trang trên người cởi ra, sau đó ngón tay thon dài động tác tự nhiên cởi bỏ nút tay áo sơ mi, xăn ống tay áo lên, cực kỳ ưu nhã bình tĩnh, hoàn toàn không có một chút cảm giác tức giận khi bị sai sử.
Nghe lời như vậy?
Phó Âm Sênh nhìn bóng dáng Mục Hoài rời đ, hôm nay Mục Hoài thật là ôn nhu đến kỳ cục.
Sau khi tắm rửa xong, Phó Âm Sênh lại nằm ở trên giường, yếu ớt nói: "Em muốn uống nước."
"Không lạnh không nóng."
"Khi uống nước phải duy trì độ ấm ở hai mươi bảy độ."
Nghe lời cô nói, Mục Hoài cũng không tức giận, thật sự như lời cô nói, rất nhiều lần thay đổi nước ấm thích hợp cho cô.
Lăn lộn đến hơn nửa đêm, Phó Âm Sênh cũng mệt mỏi.
Buổi tối mười một giờ rưỡi.
Thời điểm Phó Âm Sênh chuẩn bị đi vào giấc ngủ, lại phát hiện, trong tay Mục Hoài đang cầm que thử thai, ngồi ở mép giường của cô, ánh mắt bình tĩnh lại mang theo chút khác thường, lẳng lặng nhìn cô.
"Anh không quay về ngủ sao?"
Phó Âm Sênh chính mình độc chiếm toàn bộ giường lớn.
Mục Hoài vươn ngón tay, đem tất cả đèn tắt đi, chỉ để lại chiếc đèn nhỏ bên đầu giường, ánh sáng mờ mờ, không ảnh hưởng giấc ngủ.
Anh nhìn khuôn mặt ôn như nhỏ nhắn tinh xảo của Phó Âm Sênh, ánh mắt nhu hòa nhìn cô, không nhanh không chậm nói: "Ngủ đi, anh không lên giường."
Sau đó, ở dưới con mắt của Phó Âm Sênh, Mục Hoài thong thả ung dung đem que thử thai để lên trên bàn, từ trong túi lấy di động ra, điều chỉnh góc độ rồi chụp vài tấm.
Đem que thử thai mỗi góc độ đều chụp lại vài kiểu, sau đó gửi cho Dịch bí thư.
Để cho hắn đi tra thử xem loại tình huống này là có mang thai hay không mang thai.
Ánh mắt Mục Hoài, trong bóng đêm, vừa rộng lại vừa sâu, giống như ẩn chứa kho báu quý giá nơi biển sâu, sâu không lường được.
Thời điểm Phó Âm Sênh nghiêng đầu, vừa lúc đối diện với cặp mắt kia của Mục Hoài, từ khe hở bức màn được ánh trăng chiếu vào, cũng đủ làm cho cô có thể thấy rõ ràng đôi mắt của Mục Hoài đang nhìn mình.
Giây tiếp theo.
Cô vội đem cả người mình vùi vào trong chăn, đưa lưng về phía Mục Hoài, tấm lưng mảnh khảnh của cô ẩn ẩn có chút run rẩy.
Mẹ nó!
Nhìn cô cả đêm, Mục Hoài là muốn làm tấm khiên cho cô sao.
Nhìn bộ dáng khẩn trương của Mục Hoài như vậy, nếu là cô không mang thai.. Mục Hoài khẳng định muốn gϊếŧ chết cô.
Bị độ ấm của ly nước hai mươi bảy độ làm cho cánh môi trơn bóng, lúc này khẩn trương mà nhấp nhấp.
Luôn có loại điềm báo sắp lên đoạn đầu đài a.
Đặc biệt là, mặc dù là đưa lưng về phía Mục Hoài, cô như cũ vẫn có thể cảm giác được, ánh mắt Mục Hoài, vẫn luôn đặt ở trên người cô.
Phó Âm Sênh suy nghĩ lung tung, hô hấp dần dần vững vàng.
Mục Hoài dường như không có việc gì đem chăn đang đặt ở trên mông cô mà cầm lên, lộ ra khuôn mặt bị nghẹn đến mức đỏ bừng, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, đôi mắt u tối hơi hơi thu lại, dừng ở trên cái bụng nhỏ của cô được tấm chăn ngăn cách.
Hôm sau, từ đằng xa chân trời nổi lên ánh mặt trời.
Phó Âm Sênh là bị ánh sáng từ khe hở bức màn chui vào làm cho bừng tỉnh.
Bỗng dưng mở to mắt, phản ứng đầu tiên của cô chính là nhìn về phía mép giường.
Lại nhìn đến, tư thế Mục Hoài vẫn duy trì như cũ giống như tối hôm qua, thân hình thẳng tắp ngồi ở chỗ này, ngón tay cầm lấy que thử thai cũng không có một chút biến hóa.