[Tuyển Thủ Vô Hình] Kỳ Tích

Chương 34

Ánh mặt trời bị hai lớp rèm kẻ caro xanh không lưu tình chắn ngoài khung cửa sổ, kim đồng hồ đã vượt qua số 8, dần tiến công về số 9.

Chiếc đồng hồ báo thức như thường ngày mà ngân lên một hồi báo thức.

Midorima Shintaro vẫn luôn là một người đặc biệt có khuôn khổ, vẫn luôn có một thời gian biểu đặc biệt của riêng hắn cho việc học hành và nghỉ ngơi, vô cùng quy luật, hơn nữa cũng vô cùng khoa học!

Từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng có ngày nào là không dậy nổi, mỗi sớm đều đã có an bài đầy đủ thỏa mãn.

Có điều, hôm nay hắn lại lười kì lạ .

Trong lòng là thiếu niên ôn hương nhuyễn ngọc, tựa như trân bảo đẹp nhất thiên hạ, cực kì dễ thu hút sự chú ý của hắn.

Không có ai hay cái gì có thể hấp dẫn Midorima Shintaro hơn thế.

Tiểu cúc hoa non nớt mềm mại của Kuroko Tetsuya là hắn vô sỉ công phá, là của hắn, hiện tại chỉ thuộc về mình hắn!

Cậu nay lại đang trong lòng ôm hắn, làn da bóng loáng trắng noãn, ấm ấm mềm mịn, hắn vẫn như trước cảm thấy có chút không thật.

Đúng vậy, lại có chút rất chân thật.

Người hắn khát khao bao lâu nay, thế nhưng thật sự không hề phòng bị nằm bên cạnh hắn.

Không phải mộng.

Không phải mộng.

Kỳ thật Kuroko ngày thường là một người ngủ vô cùng không an ổn.

Nhưng lần này bởi vì bên người có một thân hình nóng bỏng lại vững như bàn thạch, so với gối ôm còn ấm áp hơn, thoải mái hơn, cho nên cậu ôm cứng lấy thắt lưng Midorima, dụi vào ngực Midorima, Kuroko ngủ cực kì ngọt ngào.

Cũng ngoan ngoãn hơn không ít.

Ngoài cửa sổ tiếng chim líu ríu cũng vô cùng dễ nghe, tiếng gió tất tốt, nếu là ngày xưa, Midorima nhất định sẽ nhíu mày thật sâu.

Nhưng hôm nay - cuối tuần, một ngày tốt đẹp biết cỡ nào!

Bờ vai của hắn đã để Kuroko gối lên cả tối lẫn sáng, thực tê, cho dù là thân thể cường kiện như Midorima cũng đã cảm thấy có chút khó chịu.

Nhưng, hắn không muốn nhúc nhích.

Hắn có loại cảm giác cho dù tay đau đến đứt ra cũng không muốn động.

Thời gian vĩnh hằng vốn là chuyện không thể, hắn vô cùng rõ ràng.

Nhưng...... Luôn hy vọng, có thể thêm một chút, một chút nữa.

Liệu có phải là rất tham lam không?

Đuôi mắt Midorima nhẹ nhàng cong lên, biểu tình thoạt nhìn vừa thoải mái lại vừa thỏa mãn.

Kuroko bị kí©ɧ ŧìиɧ hơn nửa buổi tối, cũng ép buộc hơn phân nửa buổi tối nữa còn lại vẫn chưa tỉnh, hai tay quấn lấy lấy cánh tay Midorima.

Cho dù cậu thoạt nhìn vô cùng yếu đuối vô lực, nhưng lực nắm tay người nào đó cũng không nhỏ, tựa như đã dồn toàn bộ sức lực còn lại.

Midorima ở bên cạnh cơ hồ sắp đánh mất lí trí, hắn nảy sinh mong muốn ác độc lại cắи ʍút̼ toàn thân cao thấp mỗi một chỗ của thiếu niên.

Lưng, ngực, dưới nách, bắp đùi ...... Thậm chí là chung quanh tiểu chồi, cũng không thể may mắn thoát khỏi dưới bàn tay lang sói.

Hồng hồng sung sưng, những dấu hôn sở hữu này chính là minh chứng xác thực nhất.

Cũng không thể không đề cập tới đêm kí©ɧ ŧìиɧ hôm qua của Midorima, hai người làm, không chỉ làm, sau đó còn phối hợp thập phần ăn ý, ăn khớp hơn tưởng tượng của hai người không biết bao nhiêu lần.

Kuroko nhìn như gầy yếu, nhưng thể chất mềm dẻo lại tốt hơn người bình thường mấy lần.

Có lẽ một phần là nhờ chơi bóng rổ đã lâu, cũng một phần là tố chất trời sinh của thiếu niên.

Bàn tay to lớn nhẹ nhàng vươn ra vuốt ve mái tóc xanh đang xù cả lên...... Thế nhưng lại có thể khiến cho muộn tao nhà ta yêu thích không buông tay.

Thừa nhận đi, Midorima, cậu mê muội rồi.

Cậu đã không thể tự kềm chế mà trầm mê hơn nữa.

Sáng sớm - được công nhận là khoàng thời gian nam nhân dễ xúc động nhất.

Bàn tay to lớn mạnh mẽ hữu lực vuốt vuốt, vốn nghĩ sẽ không kéo tiếp xuống phía dưới, lại ỷ vào người nào đó vẫn ngủ nặng nề, liền không hề cố kỵ mà từ hầu kết khéo léo một đường xuống thẳng phía dưới.

Đầu ngón tay xẹt qua một mảnh ngực co dãn hơn sức tưởng tượng, tiểu đậu đỏ bị mυ'ŧ còn có chút sưng đỏ, rốn nhỏ......

Cuối cùng, tầm mắt cùng ngón tay đều tập trung ở tiểu chồi.

Hắn còn khắc sâu nhớ rõ phản ứng mâu thuẫn ngày hôm qua của Kuroko, khóc cầu xin tha thứ lại vẫn kẹp chặt hắn, hắn càng nhớ rõ, sơ tinh của Kuroko cuối cùng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cái gì cũng không thể bắn nữa.. Bắn nhiều đến mức tiểu chồi mất thăng bằng , lại chỉ có thể vẫn duy trì cái bộ dáng kia.

A - không được.

Hết thảy đều do buổi sáng quá đẹp dễ chọc họa, cho nên...... Midorima cho rằng là lỗi của thời gian, không phải lỗi của hắn.

Tối hôm qua thân thể sưng đỏ, lại được Midorima bôi thuốc mỡ giảm nhiệt.

Sáng nay liền khôi phục thành bộ dáng bóng loáng mọng nước, là do tối hôm qua thuốc mỡ bôi tạo thành , ừ...... Ngay cả cảm giác trơn cũng còn.

Xem đi, thật sự không phải lỗi của Midorima.

Hết thảy điều kiện đều phối hợp với hắn như vậy.

Vì thế cứ vô cùng thuận lợi đâm vào.

Kuroko thấp giọng hừ một tiếng, nhưng không có phản ứng, chỉ là cầm lấy cánh tay Midorima càng chặt hơn, chân ngón chân nho nhỏ màu hồng đều co lại.

Theo bản năng hít hít mũi, không mở mắt.

Giống như động vật nhỏ không hề phòng bị, khát vọng chủ nhân đến thức tỉnh.

Midorima ăn nói vụng về, miệng độc, miệng ngoan cảm thấy mình không thể dùng ngôn từ gì để diễn tả tình cảm thật sự trong lòng một cách chính xác.

Như vậy, tôi dùng hành động để diễn đạt là được rồi.

Vì thế muộn tao lại bắt đầu tự tìm lý do thanh minh cho bản thân, đầu tiên là cố ý phóng nhẹ động tác, thẳng đến khi tiến tiến xuất xuất ở nơi đó không còn cảm giác khô sáp, mới thật thật với tiếng nói trong long mình "Thúc đẩy thôi".

Bữa sáng của hắn, Kuroko Tetsuya.

Bị làm đến ngất đi, sáng sớm lại bắt đầu bị ép buộc.

Thiếu niên mới nếm thử tìиɧ ɖu͙© luôn không dễ dàng nắm giữ du͙© vọиɠ của bản thân, cho dù là Midorima tự chủ tốt cũng thế.

Càng thần kỳ là - Kuroko bị áp vẫn không tỉnh.

Thật sự không có tỉnh lại, thẳng đến khi Midorima bắn hết vào trong, đống lớn chất lỏng đặc quánh màu trắng thong thả chảy ra theo khe chân, cậu vẫn như trước không tỉnh.

Phân tích nguyên nhân như sau:

Một, tối hôm qua tiết quá nhiều, làm cho sáng nay có chút "sớm tiết".

Hai, Kuroko quá ngốc quá trì độn.

Ba, Kuroko giả bộ ngủ.

Điều thứ nhất cho dù có là Midorima cũng tuyệt đối không có khả năng thừa nhận, tự nhiên là pass.

Điều thứ hai, ừ, nhất định là nguyên nhân thứ hai.

Hắn vừa lau tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra bên đùi Kuroko, vừa tranh thủ rút vật đầu xỏ gây nên ra khỏi cơ thể của Kuroko vẫn đang say giấc.

Đợi cho nhân vật chính nho nhỏ của chúng ta thật sự tỉnh lại, Midorima xấu xa đã thành công che đậy bản chất cầm thú, hoàn mỹ khoác lên mặt nạ thân sĩ.

Làm một bữa sáng mỹ vị dinh dưỡng đại bổ, chè hạt sen táo đỏ, cháo thịt cầu kỳ, thậm chí ngay cả sữa lắc cũng thần không biết quỷ không hay mà cài thêm táo tàu cùng bột củ khởi. (Củ khởi, hoặc tên tiếng Anh là "wolfberry shrub", mọi người google nhé, nhưng mà theo ta biết thì đây là một món bổ cho bà chửa nha~ Liệu có khả năng chuyển sang sinh tử văn không *cười lăn lộn*)

Còn có canh chuyên môn dùng để...bổ sung tinh khí.

Bát tinh xảo, một đám khay chỉnh tề sắp ra, mang tới phòng.

Hơi thở tìиɧ ɖu͙© trong phòng đã bớt đi, nhưng vẫn bị cửa sổ đóng chặt ngăn lại.

Không thể cho Kuroko của chúng ta lấy một cơ hội trốn tránh trách nhiệm.

Cậu đã không còn là sơ tinh, lại "giữ lấy" sơ tinh của tôi.

Sơ tinh = lần đầu tiên, cậu phải phụ trách cho tôi, nếu không...... Ân hừ hừ hừ......

Midorima đẩy kính mắt trên mũi, khóe miệng lộ ra một chút tươi cười giảo hoạt.

"Ăn cơm, Kuroko."

Phát hiện tai người nào đó đỏ lên, Midorima đoán, cậu hẳn mới tỉnh lại không lâu, lại bởi vì không biết nên đối mặt với mình như thế nào, mà lại chợt nghe thấy tiếng bước chân đi tới liền giả bộ ngủ.

Xác thực tám chín phần mười, Kuroko chậm rãi mở hai mắt, lông mi run rẩy, tầm mắt rủ xuống.

Midorima dường như không có việc gì đánh giá cậu một phen, phát hiện người cũng có chút tinh thần, không ủ rũ, trong lòng vẫn thở dài nhẹ nhõm một hơi, trước đo hắn còn có chút lo lắng Kuroko sẽ bị sốt. (Thảo Thảo: ờ chỉ là chưa sốt thôi, bị mấy người lăn qua lăn lại sớm muộn gì cũng sốt >.