[Tuyển Thủ Vô Hình] Kỳ Tích

Chương 24

Tùy tiện đùa một chút là cái khái niệm gì a?

Kuroko không hiểu.

Ngay cả trước khi Akashi tìm ra tài năng của cậu, đối với bóng rổ mà nói cậu chưa bao giờ mang nửa phần ý vui đùa.

Lúc nào cậu cũng là vô cùng nghiêm túc.

Cậu đối với bất kỳ việc gì cũng như vậy.

Chưa cần nói đến bóng rổ là môn cậu thích nhất?

Đúng vậy, cậu thích bóng rổ, vô cùng thích.

Đã từng, Kuroko Tetsuya cảm thấy vô cùng lạc lối cùng ủ rũ khi chơi bóng rổ.

Cậu hoàn toàn dốc sức cố gắng hết mình, nhưng sau đó lại phát hiện ra hết thảy những cố gắng ấy đều là vô ích, cậu vẫn là vô dụng.

Kỹ thuật hồi đó của cậu kém đến mức khiến người ta không thể tin nổi, ngay cả danh sách thi đấu những trận luyện tập cũng chưa bao giờ có tên cậu.

Kuroko Tetsuya, vẫn luôn là một người bị quên lãng nơi góc khuất kia.

Đương nhiên, chuyện đó cũng một phần là do cảm giác tồn tại yếu ớt của cậu, cả đội lúc nào cũng vừa vặn mà quên đi sự tồn tại của cậu.

Có điều, Kuroko lại không biết nguyên nhân ấy, cậu cảm thấy vô cùng buồn bã.

Khi đó, thực sự cậu đã nghĩ đến chuyện hoàn toàn từ bỏ đi.

Cậu không hề có tài năng gì trong bóng rổ, thẳng thắn rút lui khỏi đội, hoàn toàn từ bỏ bóng rổ đi, cậu có lẽ cả đời cũng không bao giờ có thể chạm đến hai chữ "xuất sắc"...

Nhưng là, ngay tại thời khắc do dự ấy cậu đã gặp được Aomine Daiki, một người chơi bóng rổ đến xuất thần nhập hóa, một thiếu niên thích làm theo ý mình và tràn đầy nhiệt huyết.

Mà sau khi quen Aomine, một loạt sự kiện liên tiếp lại xảy đến.

Tỷ như, tài năng của cậu tình cờ được Akashi phát hiện ra, được tham gia các trận đấu luyện tập, hoặc là lại ví dụ như... gia nhập đội 1, sau khi được rèn luyện kỹ thuật cẩn thận xong, liền chính thức trở thành một trong các thành viên chính tuyển của đội.

Cậu thật sự đã trở thành thành viên trong đội 1 ?! Cậu thực sự cho đến giờ cũng chưa dám tin.

Kuroko đối với Akashi là tuyệt đối kính trọng cùng tin phục, có thể nói nếu không có Akashi Sejiurou, sẽ không có Kuroko Tetsuya của hôm nay.

Thì ra, không phải là cậu không đủ cố gắng, chỉ là cậu cố gắng không đúng cách mà thôi !

Thì ra, cậu cũng có thể tự do mà tung hoành trên sân bóng rổ như thế.

Tất cả những chuyện ấy, đều là nhờ mọi người trong đội.

Đội trưởng tìm ra tài năng của cậu, Aomine lúc nào cũng ở bên cùng luyện tập, Murasakibara cùng đối luyện, Midorima hay trêu chọc, còn có... Momoi-chan mỗi ngày đều siêng năng ghi chép số liệu bên cạnh.

Mỗi người ai cũng đều giúp cậu rất nhiều.

Còn về câu nói kia của Akashi, chuyện tùy tiện đùa một chút đó, cậu tuyệt đối không làm được.

Không phải chỉ do tính cách của cậu.

Mà là... Điểm số trên sân bây giờ, đã không còn thời gian cho việc do dự nữa !

Thực ra đội B bị bỏ xa như vậy cũng hoàn toàn nằm trong dự đoán của Akashi, không biết chỉ có Kuroko mà thôi.

Cái gì mà cao thủ đội 2 chứ?

Kỳ thật Kise nghĩ hắn bị Momoi chơi đểu rồi.

Bốn người còn lại trong đội B với hắn đúng là những người giỏi nhất trong đội 3 rồi, nhưng mà đội A bên kia, lại toàn là những trụ cột của đội 2.

Có vài người thậm trí còn được tham dự giải toàn quốc.

Lần này tuy rằng không chơi trước toàn trường mà chỉ là tất cả các thành viên trong câu lạc bộ bóng rổ, nhưng bầu không khí kịch liệt này tuyệt đối không bình thường chút nào.

Loại cảm giác này thật quan trọng, Kise Ryouta cho dù kỹ thuật cá nhân tốt đến đâu, nhưng vẫn là một cầu thủ hoàn toàn không có kinh nghiệm thi đấu.

Một người làm quan cả họ được nhờ sao ? (ý nói là nghi ngờ cái câu này, một người giỏi là không đủ trong bóng rổ)

Kise vẻ mặt đau khổ, thở hổn hển mà nhìn bao quát toàn sân, những người cùng đội của hắn đều đã xuống sức, khóe miệng hắn liền bất giác mà run rẩy.

Nhờ a, nhờ cái con khỉ !

Tuy hắn có thể cường ngạnh một mình đột phá phòng thủ của đối phương, một mình ghi điểm, nhưng là... Làm như vậy là quá mức tiêu hao thể lực.

Thật buồn a, hắn không có được sự chuẩn xác của Midorima mà ném bóng ba điểm.

Hắn là loại cầu thủ ghi điểm bằng úp rổ a!

Úp rổ vừa đau chân vừa đau tay, đau quá a!

Kise nhăn nhó.

Nếu như bây giờ chính là ở trong nhà tắm, trong tình trạng kiệt sức thế này, hắn nhất định sẽ ôm lấy "trái tim" nhà hắn xin an ủi nha.

Kurokocchi nhất định sẽ dùng đôi bàn tay nhỏ nhắn ấm áp mà chữa lành cho hắn!

Cái ôm của Kurokocchi chính xác là phương pháp chữa trị tốt nhất a!

Nhưng mà, bây giờ đang là ở trên sân a, hắn nghĩ mà đen mặt, cũng không thể lao lên trên khán đài mà gào khóc được?

Thật muốn khóc! Thật muốn điên!

Kise hổn hển cướp bóng, cắn môi hít sâu một hơi tiến vào gần rổ rồi nhảy mạnh lên.

Phô trương thể lực khỏe khoắn của bản thân, cùng một chút kỹ thuật sao chép được từ Aomine, cho đến hiện tại thì hắn chỉ có thể làm như vậy.

Mệt nha... Tưởng kỹ thuật là dễ sao chép như vậy sao?

Cái tên cặn bã Aomine Daiki kia, kỹ thuật của hắn hầu hết chỉ có thể xem, ngay cả một phần nhỏ cũng chả cóp được.

Hắn không thể đạt đến kỹ thuật hoàn hảo của Aomine, cũng không có trình độ như vậy, cho dù là ghi nhớ được rõ động tác cũng đã cải biến lại một chút nhưng là hiệu quả vẫn không thể nào phát huy được toàn bộ, điểm ấy trong lòng hắn rất rõ ràng.

"Ha ha ha, quả thật là rất chật vật nha." Aomine chậm rãi tiến về phía trước vài bước, bộ dáng muốn có bao nhiêu lười nhác thì có bấy nhiêu lười nhác luôn.

Hắn thoải mái mà cười phá lên, không chút khách khí mà cười nhạo Kise đang lăn lộn trên sân, "Muốn cóp mà không được sao? Có điều cũng khá thông minh đấy, cũng biết sao chép kỹ thuật đối phương, ăn miếng trả miếng bù trừ."

Murasakibara rột roạt nhai nhai snack của hắn, qua loa ngồi xuống bên chân Akashi, "Akachin sắp xếp như vậy chắc chắn là do có lý do của cậu ấy, kỹ thuật của cậu thì không sao chép được, nếu không sao chép kỹ thuật đối phương thì chả nhẽ cứ phải dùng cái kỹ thuật sao chép nửa vời được của cậu hay sao?"

Từ bên khóe miệng hắn một vài miếng vụn đồ ăn rớt ra, dính vào ống quần Akashi.

Chính là Murasakibara cũng không để ý, mà Akashi cũng là đã thành quen, dù sao thì đội bóng rổ cũng có người chuyên môn phụ trách giặt đồ __ trường học chi tiền thôi.

Aomine khẽ híp mắt, nhìn chằm chằm hai cái má phồng lên phồng xuống không ngừng nghỉ cộng thêm vẻ mặt "mê ăn đến chết" của Murasakibara, "Hiếm khi thấy cậu nói nhiều thế, lần sau đổi cho cậu kèm cậu ta, nhìn cậu cũng có vẻ hứng thú mà."

"Thôi đê, tôi hoàn toàn không hứng thú nha." Murasakibara lập tức lắc đầu, lui về bên chân Akashi, không nói gì nữa.

CHuyện phiền phức như vậy ai sẽ muốn làm chứ, còn không bằng thời gian đó đi tìm Kurochin ăn đồ ăn vặt chung.

Murasakibara cũng không quá hứng thú với bóng rổ, cũng chả hứng thú lắm với học tập, mà dường như cũng chả hứng thú với thứ gì khác, thế mà hình như lại vô cùng để ý cái chuyện kia.

___ Bón cho Kurochin a, bón thật nhiều thật nhiều nha.

Midorima vẫn không nói một lời mà đẩy đẩy gọng kính, ánh sáng phản quang trên mắt kính vừa vặn che dấu biểu tình của hắn.

Kuroko nhìn có vẻ rất sốt ruột?

Ánh mắt Midorima vẫn luôn dõi theo bóng hình nhỏ nhắn vội vã chạy xuống sân lúc nãy, giờ đang nhanh chóng khởi động dưới đó.

Khuôn mặt nhỏ nhắn, chiếc cằm tiêm gầy, cái mũi cao cao, đôi môi hồng nhuận.

Không hiểu tại sao, nhưng hắn có thể thấy rõ sự lo lắng trên khuôn mặt chưa từng thay đổi cảm xúc của cậu.

ĐÚng là! Cậu gấp làm cái gì?

CŨng có liên quan đến thành tích của cậu đâu hả, nóng vội như thế làm gì?

Chỉ cần giúp cho Ki-gì đó không thua là được rồi!

Midorima tức đến nghiến răng.

Tên ngốc Kuroko đó... Hừ, nếu người đang thi đấu dưới sân là tôi, cậu cũng sẽ sốt ruột thế sao?

Cậu sẽ sốt ruột điểm số trận đấu, hay là sốt ruột tôi?

Akashi hai tay khoanh trước ngực, đột nhiên cong nhẹ lưng, cúi xuống phủi phủi ống quần cùng mặt giầy bị Murasakibara làm bẩn.

"Murasakibara."

"Hửm? Akachin."

"Cậu cũng muốn xuống sân đùa một chút sao?"

"Không cần đâu, nhàm chán lắm!" Murasakibara lắc đầu như trống bỏi.

Akashi thản nhiên nhìn qua đó, "Vậy thì đừng ăn nữa."

"Ờ." Hắn nhanh chóng đóng gói snack lại, trong nháy mắt, hoàn toàn không động đến đồ ăn nữa.

Aomine, "........."

Hắn đột nhiên lại nhớ đến tình cảnh hôm qua.

Sau tập luyện, hắn đại hỏa mà rủa xả Murasakibara vì cái tội làm bẩn quần hắn, kết quả tên đó hoàn toàn làm lơ, trực tiếp dùng ống quần của hắn mà lau miệng, sau đó tiếp tục bóc một gói snack khác, cứ thế chén không ngừng =.=

Thế này mới biết là phân biệt đối xử thế nào!

Murasakibara Atushi, cậu cứ chờ đấy cho tôi!

Lần sau còn dám dùng đồ ăn dụ dỗ Tetsu, tôi sẽ trực tiếp cầm cả cậu lẫn đồ ăn mà ném ra ngoài!

Thấm thoát một lát, đã kết thúc hiệp hai trận đấu.

Khoảng cách điểm số đang lớn dần, Kise một mình cũng hữu tâm vô lực, hắn cũng chỉ là một người bình thường, cho dù thể lực có nhiều đến đâu, nhưng cũng không phải là siêu nhân sức mạnh vô hạn.

Hắn muốn xoay chuyển, nhưng là không có người phối hợp a.

Chơi một mình thật sự là quá mệt mỏi, chênh lệch thực lực giữa hai đội là quá lớn.

Nam sinh lúc ở đầu trận đấu đã nói chuyện với Kise lại gần, vẻ mặt áy náy vỗ vai hắn, "Ngượng ngùng rồi, chúng tôi kéo cậu lại như thế."

"Đừng nói thế." Kise dùng khăn lau qua mặt, nói, "Tuy rằng điểm số đã bị bỏ xa một chút, nhưng nếu chúng ta có thể nắm giữ tiết tấu trận đấu, thì vẫn sẽ có hy vọng xoay chuyển."

Biểu tình trong mắt nam sinh kia trong nháy mắt liền trở nên phức tạp, "Anh bạn, nghe nói đây là lần đầu tiên cậu ra sân thi đấu."

"Ừ, mất mặt quá nhỉ." Kisẻ gục đầu xuống, lúc này hắn thật hy vọng Kuroko không có ở đây.

Nhưng là, thân ảnh xanh nhạt kia vẫn luôn ở ngay sau lưng hắn.

Cậu vẫn luôn nhìn hắn.

Hắn biết, chỉ cần xoay người, chỉ cần hắn muốn... là có thể lập tức nhìn thấy cậu.

Nhưng là....

Ai, quên đi! Kise lại dùng lực lau mạnh vài phát, để khăn thấm hết mồ hôi trên mặt

Hắn đứng lên, cũng vỗ vỗ vai nam sinh kia, "Đừng nản chí, nói không chừng chúng ta vẫn còn cơ hội."

"Ừ." Nam sinh kia gật gật đầu, lại nói tiếp, "Thực ra... Ngay cả đội 3 tớ cũng không hơn được."

Kise Ryouta, "......."

Biểu tình Kise nhà ta trong nháy mắt trở nên thập phần vi diệu =.=

Không hơn thì cậu "xả" ra cho tôi làm cái quái giề hả!

Bất quá nói cách khác? Kỳ kiểm tra này cũng có thay thế bổ sung đội viên?

Ngay lúc hắn đang tự hỏi, một cánh tay nhỏ nhắn mềm mại kéo kéo góc áo hắn,"Kise-kun, xin chỉ giáo nhiều hơn."

Thân thể Kise khẽ chấn động, hắn chậm chạp xoay người lại, động tác vẫn là có chút run run.

"Ha...Kuroko? Cậu... sao lại...?"

Khuôn mặt trắng nõn tinh thuần vẫn như trước mà không biểu lộ gì, nhưng nơi đáy mắt lam nhạt lại có một tia lo lắng nhàn nhạt.

Chỉ trong giây lát rồi biến mất, khiến người ta khó mà thấy rõ được.

"CHúng ta, cùng một đội." Kuroko thu tay lại, vòng ra sau lưng.

"Cậu là nói, chúng ta... một đội!"

Kise dường như muốn ngừng thở!

Hắn lúc trước đã hung hăng khinh bỉ cái tên làm ra cách danh sách tổ đội này, nhưng là hiện tại, hắn thật muốn ôm người ta mà xoay vài vòng a!

"Kurokocchi, nửa trận còn lại liền nhờ cậu nha." Tuy thiếu niên tóc xanh không nói gì đặc biệt, nhưng trong nháy mắt ấy Kise bỗng thấy tràn chề sức mạnh, hưng phấn sục sôi.

Kuroko khẽ mở to mắt, gật đầu nói, "Cậu cũng thế."

"Ừ, đương nhiên không thành vấn đề." Nụ cười "ăn khách" của Kise lại lần nữa xuất hiện.

Đây là lần hợp tác thứ hai của chúng ta rồi.

Lần đầu tiên, tớ đã làm hỏng rổ trên sân.

Lần thứ hai, tớ muốn làm rung động lòng cậu.