Chương 62.1
Tô Từ biết Quý Trì bị người ẩu đả đến chết, nhưng cũng không biết người hành hung là ai.
Cô tính toán quan sát người bên cạnh Quý Trì mấy ngày nay một chút.
Buổi sáng, trong mắt cô vẫn còn mang theo buồn ngủ nồng đậm, đi ra khỏi phòng, vừa lúc gặp phải Quý Trì cũng muốn đi ra ngoài.
Chàng trai vẫn mặc một thân màu đen như cũ, phía sau còn cõng một cái ba lô màu đen, ngũ quan ngạnh lãnh, xác thật rất soái khí.
"Chào buổi sáng." Tô Từ chủ động chào hỏi với cậu ấy.
Quý Trì thấy buồn ngủ trong mắt thiếu nữ, còn có mấy sợi tóc vụn vặt rũ trên sườn mặt của cô, khuôn mặt trắng nõn có vẻ càng thêm nhu hòa, khiến cậu ấy không dám nhìn nhiều: "Chào buổi sáng."
Tô Từ hỏi cậu ấy: "Cậu muốn đi làm sao?"
Quý Trì trả lời ừ.
Tô Từ nói: "Ăn xong bữa sáng tôi đi cùng cậu. Đồ uống của cửa hàng cậu khá ngon, tôi cũng muốn đi mua một ly."
Tô Từ là đại tiểu thư, muốn uống đồ uống cần gì phải tự mình đi mua?
Cô trực tiếp kêu giao hàng hoặc phân phó người hầu trong nhà đi mua là được.
Nhưng Quý Trì cũng không nói thêm cái gì.
Ăn xong bữa sáng, Tô Từ liền cùng Quý Trì ra ngoài.
Ánh mặt trời buổi sáng ôn hòa, ấm áp, cũng không quá mãnh liệt.
Đoạn đường Quý Trì luôn dùng để đi làm là từ biệt thự đến trạm xe buýt, đi phương tiện công cộng. Cậu ấy cũng không muốn phiền toái tài xế của Tô gia.
Dù sao thì thân phận của cậu ấy là một người làm công, làm sao có thể ngồi xe xa hoa mà đi làm?
Tô Từ kiều khí đã quen, cô căn bản sẽ không theo Quý Trì ngồi xe buýt: "Lên xe thôi."
Quý Trì không có lên xe.
"Dù sao cũng tiện đường, cậu lên xe đi. Chẳng lẽ cậu còn muốn lãng phí tiền của mình để ngồi xe đi làm sao?" Tô Từ ngồi ghế sau, nghi hoặc mà nhìn Quý Trì đang đứng ngoài xe.
Quý Trì không kiên trì, cậu ấy mở cửa đến ghế phụ ra, ngồi xuống: "Phiền toái bác rồi." Cậu lễ phép nói lời cảm tạ với tài xế.
Tài xế nhanh chóng đáp lại: "Thiếu gia Quý Trì quá khách khí."
Dọc theo đường đi, trong xe vô cùng an tĩnh.
Tô Từ thức dậy sớm, cô dựa vào ghế sau mệt rã rời.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ xe, dừng trên gương mặt của cô, như thể thoa một tầng ánh sáng nhu hòa, xinh đẹp tựa như một tiểu yêu tinh.
Qua kính chiếu hậu Quý Trì thu hồi ánh mắt, không dám nhìn kỹ.
Xe ngừng bên ngoài cổng trung tâm mua sắm.
Quý Trì xuống xe, so với thường ngày chen chút đi phương tiện công cộng thì sớm hơn mười mấy phút.
Ở trên xe, vì Tô Từ ngủ được chốc lát nên tinh thần tốt hơn một chút. Cô cảm thấy vì Lục Chiết, bản thân thật sự trả giá quá nhiều.
Một lần trước là dậy sớm leo núi đi nằm vùng, hiện tại còn phải đi quan sát hung thủ.
Kỳ thật, cô có nghĩ tới ngày mà Quý Trì phải tử vong, sẽ bắt cậu ấy ngốc trong Tô gia.
Nhưng trải qua chuyện của anh trai, bị giáo huấn, Tô Từ biết làm Quý Trì ngốc trong Tô gia không ra ngoài, cũng không nhất định có thể ngăn cản chuyện ngoài ý muốn phát sinh. Đến lúc đó, khả năng sẽ có nguyên nhân nào đó làm Quý Trì không thể không ra ngoài. Hoặc là, cậu ấy phát sinh chuyện ngoài ý muốn ở Tô gia?
Cho nên, Tô Từ cảm thấy, biện pháp tốt nhất vẫn là phải tìm được người sẽ gϊếŧ chết Quý Trì.
Nếu không tìm thấy, cũng không còn cách nào, rốt cuộc cô đã tận lực.
Tiệm trà sữa đã mở cửa, nhân viên trong tiệm đã đổi quần áo và chuẩn bị vào vị trí.
"Quý Trì, chào buổi sáng. Hôm nay mình mang theo hai phần bữa sáng, cậu ăn không? Mình chia một phần cho cậu." Đinh Tiểu U thấy Quý Trì tới, cô ta nhanh chóng đi lên phía trước.
Quý Trì lạnh giọng cự tuyệt: "Tôi đã ăn sáng rồi, cảm ơn."
"Tiểu U, tôi cũng chưa ăn sáng, cô chia cho tôi một phần đi." Một nam nhân viên trêu ghẹo.
Đinh Tiểu U trừng mắt liếc đối phương một cái: "Tôi giữ lại ăn cơm trưa."
"Ôi trời, đại mỹ nhân ngày hôm qua lại tới nữa rồi." Nam nhân viên thấy Tô Từ đi vào tiệm, lập tức vỗ Quý Trì: "Cậu tới cùng bạn của cậu sao?"
Quý Trì không lên tiếng, cậu ấy đi vào phòng nghỉ đổi quần áo nhân viên.
Ánh mắt Đinh Tiểu U nhịn không được mà nhìn về phía thiếu nữ có làn da tuyết trắng, cả khuôn mặt xinh đẹp đến không thể tưởng tượng được. Đối phương không chỉ lớn lên xinh đẹp, mà ngay cả khí chất cũng tốt, quần áo trên người càng không cần phải nói.
Vừa thấy liền biết thiếu nữ được kiều dưỡng mà lớn.
Đinh Tiểu U cắn môi, một phen đẩy nam nhân viên ra, ngữ khí có chút gắt lên: "Đi làm đi, anh còn chưa đi làm, muốn lười biếng sao?" Cô ta xốc rèm cửa lên, đi vào phía sau cửa hàng.
Tô Từ không vội gọi đồ uống, cô đi đến một cái bàn nhỏ ở một góc bên trong tiệm và ngồi xuống, nơi này có tầm nhìn rất tốt.
Cô nhàm chán nâng má, thỉnh thoảng đánh giá nhân viên trong tiệm.
Đồng thời, tin tức về bọn họ cũng đã được gửi đến di động của cô.
Tô Từ cảm thấy khóa học cứu người này cô làm càng ngày càng tốt.
Cô nhìn tin tức về nhân viên một lần, bọn họ đều rất bình thường, cũng không có cái gì cần đặc biệt chú ý.
Tính tình Quý Trì an tĩnh lại không nói lời nào, cũng sẽ không giống người dễ dàng trêu chọc.
Tô Từ trầm tư.
"Xin lỗi, xin nhường đường một chút." Cây lau nhà trong tay Đinh Tiểu U ngừng ở sườn chân của Tô Từ.
Tô Từ lấy lại tinh thần. Mắt cô nhìn xuống, phối hợp đứng lên, nhường vị trí để đối phương tiện lau nhà.
Đến gần nhìn, Đinh Tiểu U phát hiện thiếu nữ này càng thêm xinh đẹp, là loại xinh đẹp đến kinh động nhân tâm.
Đôi mắt vừa ẩm ướt vừa tỏa sáng, đuôi mắt điểm thêm một nốt ruồi son, có loại câu nhân nói không nên lời. Làn da rất trắng, một chút tỳ vết cũng không có, ngay cả sắc môi cũng lấp lánh ánh hồng.
Quan trọng nhất chính là, đối phương là mặt mộc.
Đinh Tiểu U kéo cây lau nhà, ánh mắt lơ đãng dừng trên chân của thiếu nữ. Cô mang giày xăng đan màu đỏ nhạt, lộ ra đầu ngón chân trắng hồng đáng yêu.
Cô ta lại nghĩ đến chính mình. Cùng là con gái, tuy chân của cô ta không lớn, nhưng cho dù là lòng bàn chân hay mu bàn chân cũng rất thô ráp, căn bản sẽ không non mịn trắng hồng như vậy.
Thiếu nữ được kiều dưỡng mà lớn, cùng với cô ta đã sớm ra ngoài làm việc trợ cấp gia đình hoàn toàn không giống nhau.
Mệnh đối phương thật tốt.
Bất quá, công chúa kiều khí như vậy tính cách khẳng định là cao ngạo tự đại, không giống cô ta là một cô gái thiện giải nhân ý, hiểu được đạo lý đối nhân xử thế.
Bối cảnh gia đình của cô ta và Quý Trì giống nhau, đều là những đứa trẻ cực khổ, không có ai hiểu Quý Trì hơn cô ta.
Tô Từ cũng không biết bản thân bị âm thầm so sánh một phen. Cô tiếp tục xem tư liệu trên di động, thuận tiện quan sát những nhân viên khác.
Lục gia là gia đại nghiệp đại. Lúc Lục Chiết được nhận trở về, khi Lục Trầm biết con trai muốn mở công ty thì trực tiếp vung tay, cho Lục Chiết tòa nhà nằm trong trung tâm thành phố làm office building.
Công ty của Lục Chiết liền ở tại đây, gần trung tâm mua sắm.
Tối qua ông chủ Phương làm việc đến khuya, hôm nay tinh thần không được tốt, nên chú ấy lại cửa hàng đồ uống bên này chuẩn bị mua một ly cà phê, không nghĩ tới Tô Từ cũng ở đây.
"Tiểu Từ." Ông chủ Phương chủ động chào hỏi.
Tô Từ lười nhác ngước mắt, thấy là người quen, cô nở nụ cười: "Chú Phương, thật trùng hợp."
Ông chủ Phương cười tiến lên: "Chú lại đây mua một ly cà phê để lên tinh thần, cháu làm sao cũng ở đây thế?"
"Đồ uống nơi này khá tốt ạ." Đã một đoạn thời gian rất dài Tô Từ không thấy ông chủ Phương: "Tiểu Khoái Nhạc gần đây khỏe không ạ?"
Khi nhắc đến con trai, gương mặt của ông chủ Phương tất cả đều là tình thương của cha và ý cười tràn đầy: "Hiện tại thằng bé đã đi đường được, không khác mọi người là mấy, thích ứng chi giả rất khá. Tháng chín khai giảng, chú chuẩn bị đưa nó đi nhà trẻ."
Tô Từ rất thích đứa bé Tiểu Khoái Nhạc, đối phương hiểu chuyện lại ngoan ngoãn: "Vậy thật tốt quá, đến lúc đó hai đứa em trai của cháu cũng đi nhà trẻ."
Chú Phương giao lưu một chút, mới biết được nhà trẻ mà hai đứa em của Tô Từ đăng ký chính là cùng chỗ với mình. Tuy rằng học phí chỗ đó đắt đỏ, nhưng vì chú ấy muốn cho con trai những thứ tốt nhất, nên vẫn cắn răng để con mình vào học.
Con cái của Tô gia cũng đi nhà trẻ kia, xem ra chú ấy lựa chọn không sai.
"Hy vọng đến lúc đó các em ấy sẽ cùng một lớp, có thể trở thành bạn tốt." Tô Từ cảm thấy tính tình của ba đứa trẻ đều rất giống nhau, ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, cũng sẽ không quậy phá.
Ông chủ Phương cười: "Cái này còn cần xem bọn nhỏ có duyên hay không."
Hàn huyên vài câu, ông chủ Phương còn phải chạy về đi làm, cho nên chú ấy không tiếp tục nói thêm cái gì với Tô Từ, chú ấy đi đến quầy thu ngân gọi đồ uống.
Nhìn chàng trai trước mặt, ông chủ Phương kinh ngạc mà quay đầu nhìn Tô Từ đã ngồi lại vị trí của mình.
Một cái ý nghĩ không tốt không ức chế được mà trào ra từ đáy lòng của chú ấy.
Lúc trở lại công ty, ông chủ Phương vừa lúc thấy được thiếu niên đang cầm văn kiện đi ra khỏi văn phòng.
"Số liệu nơi này có để sót, anh kiểm tra lại một chút." Lục Chiết đưa văn kiện cho một công nhân. Khuôn mặt hắn tuấn lãnh, cho dù không có răn dạy công nhân, thì đối phương cũng trở nên khẩn trương theo bản năng.
"Chú Phương." Lục Chiết quay đầu lại, vừa lúc thấy chú Phương đang cầm cà phê.
Thiếu niên rất tinh tế: "Phòng giả khát không có cà phê sao? Đợi lát nữa cháu sẽ cho người đi mua."
"Việc nhỏ như vậy, bộ phận nhân sự sẽ xử lý." Ông chủ Phương nhìn Lục Chiết, vẻ mặt do dự và rối rắm.
Hôm nay Lục Chiết mặc một kiện áo sơ mi màu trắng có chất liệu rất tốt, cúc áo cột chặt đến chỗ cao nhất của cổ áo, nghiêm túc lại cấm dục.
Vòng eo hắn đĩnh bạt, ống tay áo xắn lên, lộ ra cánh tay thô tráng hữu lực, có loại thiếu niên thanh trĩ, lại có nhiều thêm vài phần trầm ổn của người đàn ông.
Soái khí đến mức trí mạng.
Lục Chiết nhận ra sắc mặt của ông chủ Phương có chút kỳ dị: "Có chuyện gì sao?"
Ông chủ Phương muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng nói: "Lúc chú mới vừa đi mua cà phê thì thấy Tiểu Từ cũng ở trong tiệm đồ uống. Hiện tại cô bé hẳn là chưa rời đi, cháu không cần cả ngày bận làm việc, cô gái trẻ cũng cần có người bên cạnh làm bạn."
Ông chủ Phương để nghị với hắn: "Tiểu Từ hẳn là còn trong tiệm đồ uống, chưa rời đi đâu. Nếu không hôm nay cháu nghỉ một ngày, đi dạo phố cùng cô bé đi?"
Lục Chiết cười khẽ: "Không cần đâu, em ấy biết cháu gần đây lo một hạng mục, em ấy bảo cháu bận xong thì tìm em ấy."
Tuy rằng có đôi khi Tô Từ rất dính người, lại mệt người thật sự, nhưng cô cũng sẽ không ngang ngược vô lý. Biết hắn bận, cô sẽ ngoan ngoãn chờ hắn.
Ông chủ Phương nhịn không được trừng mắt liếc nhìn Lục Chiết một cái, cảm thấy Lục Chiết không biết cố gắng.
Chàng trai kia không chỉ có khí chất có vài phần giống với Lục Chiết, mà đối phương còn ở Tô gia, lửa gần rơm, quá dễ xảy ra chuyện.
Hơn nữa, tuy rằng khó chịu, nhưng không thể không thừa nhận một điều, chàng trai kia có một thân thể khỏe mạnh.