Cuồng Tế Vô Song

Chương 421: Tiền Mặt Hay Quẹt Thẻ!

Nhìn nhân viên ném hai chiếc vừa chọn sang một bên, sau đó cô lựa một cái, mà cái cỡ đó hình như …

Trương Thiên trợn tròn mắt, yết hầu khô khốc đang chuyển động!

“Nếu như không nhìn nhầm, chắc là cỡ D!

Kích cơ như vậy cũng có thể chứa nửa quá bóng.

Cơ thể cung chủ gầy như vậy, sao có thể chứa cái thứ to thế được?

Không thể nào!

“Tuyệt đối không thể…”

Nhưng cô nhân viên trẻ tuổi còn cười hihi nhìn Trương Thiên, nói: “Anh à, sao vậy? Lẽ nào anh chưa từng đo qua sao?”

Trương Thiên ngơ ngác, một tay biến thành móng rồng…

Đây còn lợi hại hơn Lâm Tử Thanh, lẽ nào cùng một đẳng cấp với Tô Vân Nguyệt?

Trương Thiên lắc đầu, lập tức bác bỏ, sao mà không thể nhìn ra chứ?

Dưới lớp áo sa của cung chủ lại là bảo vật sao?

“Lẽ nào là người không thể không có tướng mạo, bộ ngực như biển, không thể đo được? Trương Thiên thở dài, nhìn cô nhân viên trẻ cầm theo cái đó đi vào, kéo rèm đóng cửa.

Đợi sau mười phút, cô nhân viên trẻ lại đi ra, trên tay vẫn cầm một bộ đồ cỡ lớn.

Trương Thiên thấy vậy, mỉm cười nói: “Tôi đã nói mà, cái cỡ này không đúng, không thể lợi hại như vậy đâu…”

“Đổi một bộ bé hơn chút!”

Cỡ D thì to quá, cỡ C chắc cũng tương đương!

Trương Thiên vẫn có thể chấp nhận cỡ C.

Cho dù ở chung mấy ngày có nhìn ra điểm này, chiều cao của cung chủ cũng không dễ thấy…

Video lần trước nhìn thấy từ đằng sau, eo cung chủ nhỏ như vậy làm sao có thể nâng được cái thứ nặng nề này?

Trương Thiên chắc chắn nữ nhân viên đánh giá cao cung chủ rồi, vì vậy giờ mới đi ra đổi một chiếc sang cỡ nhỏ hơn.

Nữ nhân viên che miệng cười: “Ha ha, anh thật buồn cười, vợ anh cô ấy chắc chắn không hợp với hàng loại kém đâu.”

“Cô ấy phải mặc đồ cao cấp, thậm chí quần áo càng cao cấp mới có thể làm cô ấy nổi bật!”

Đùa cái gì vậy?

Trước tiên Trương Thiên kính nể hít sâu một cái, nhướng mày: “Không phải chứ?”

Nhưng tiếp đó, nữ nhân viên trẻ tuổi bên cạnh Trương Thiên lại lôi ra một bộ quần áo lớn hơn…

Sau đó, cô cười híp mắt đi vào trong rèm: “Tối thiểu phải là trình độ này mới được!”

Cái gì?

Đây không phải là đồ cỡ F sao?

Trương Thiên hít một hơi, lớn tiếng cảm thán: “Trời ơi, cung chủ là thứ quỷ gì vậy?”

“Lẽ nào cung chủ là hóa thân của Mai Shiranui (*)?”

(*) Mai Shiranui là một nhân vật người chơi sở hữu bộ ngực khủng trong loạt game đối kháng Fatal Fury và The King of Fighters của SNK.

“Quần áo mà Mai Shiranui mặc chính là cỡ lớn nhất…”

Loại đồ cỡ lớn này không phải người thường có thể không chế được, vậy thì cũng được bằng một quả bóng!

Trương Thiên lắc đầu: “Cỡ quả bóng cũng được ư?

“Đúng là giấu kĩ đấy, cung chủ!”

Làm cho Trương Thiên có chút mong đợi màn thay trang phục của cung chủ…

Qua hai phút, nữ nhân viên trẻ tuổi đó lại đi ra.

Cô nhìn Trương Thiên cười xấu xa, câu đầu tiên đã nói: “Anh à, anh may mắn thật đấy, ngay cả tôi cũng ngưỡng mộ anh đấy!

“Ồ? Vậy sao?” Trương Thiên nhìn chằm chằm vào phòng thử đồ.

Có câu nói, nữ quân tử yểu điệu thục nữ!

Kẹt!

Cửa phòng mở ra, một người phụ nữ mặc chiếc quần jeans chín phân bó sát, phía trên mặc chiếc áo sơ mi trắng nhỏ bước ra.

Vừa nhìn hiệu quả tu thân, Trương Thiên suýt chút nữa xịt máu mũi.

Một số thứ không thể che đậy, thật sự không thể che đậy được.

Trương Thiên nhìn đến ngây người!

Cung chủ không cởi khăn che mặt, tóc vẫn búi cao, không phù hợp với bộ quần áo cô đang mặc

Cô đứng soi gương, vậy mà cảm thán: “Oa, Cái này quá nổi rồi!”

“Bản cung không thể tiếp thu được, nhưng vẫn khá đẹp…”

Trương Thiên khinh bỉ: “…”

Như này mà cũng nói là đẹp sao?

Phía trên là phục cổ, phía dưới là đồ thịnh hành, trên và dưới chênh lệch quá lớn, vô cùng kỳ quặc!

Trương Thiên nói: “Thế này không được, phải thay cái khác!”

Anh nhìn sang nữ nhân viên bên cạnh, nói: “Cô giúp tôi thay đổi một chút, thả tóc xuống, buộc tóc đuôi ngựa.”

“Còn nữa, phải bỏ khăn che mặt của cô ấy ra, đổi thành mũ lưỡi trai, kiểu dáng quần áo thì tôi thích, nhưng quá lộ, phối thêm một cái áo khoác ngoài cho cô ấy!

“Như vậy mới coi là hoàn mỹ…”

Nữ nhân viên trẻ tuổi giơ ngón cái lên: “Anh có con mắt nhìn thật tốt, còn hơn cả tôi, bây giờ tôi đi giúp vợ anh lấy thêm mấy bộ nữa.”

Hừ hừ, xem xem là ai!

Chưa từng thịt lợn mà cũng thấy lợn chạy…

Cung chủ sững sờ, cũng không biết muốn giở trò gì, trong lòng còn có chút chán ghét.

Chỉ là mười phút sau, người phụ nữ xinh đẹp không ngừng xoay người quan sát quần áo của mình trước gương.

Dáng người đó giống như người mẫu đang thử quần áo!

Trương Thiên ở bên cạnh, nhìn dáng vẻ cung chủ hiện giờ, âm thầm thở dài: “Xem ra tôi không nhìn sai chứ?”

“Nhưng cung chủ, cái này lớn…”

Cung chủ vui mừng hỏi: “Trương Thiên, bản cung mặc như vậy có được không?”

“Khụ…khụ…” Trương Thiên khen ngợi: “Đẹp đấy, vô cùng đẹp, quả thực là hoàn mỹ!”

Quần jeans bó sát thân, áo sơ mi trắng bên ngoài khác áo sa che đi cặp tuyết trắng, tóc buộc đuôi ngựa, khăn che mặt bỏ đi thay bằng mũ lưỡi trai giúp che đi khuôn mặt.

Thời trang, bí ẩn, gợi cảm…

Cung chủ cười nhẹ: “Bản cung cũng không ngời loại này hiệu quả vậy, bản cung rất thích.”

Trương Thiên cười nhạt: “Cung chủ thích là được.”

Cung chủ gật đầu: “Nhân viên, vậy thì lấy hai mươi ba mươi bộ đi!

Cô nhân viên trẻ tuổi sửng sốt: “Cái gì?”

“Cô à, cô không đùa đấy chứ, muốn hai mươi ba mươi bộ?”

Cung chủ nhíu mày: “Có vấn đề gì không? Bản cung thích bộ quần áo này?”

Cô nhân viên trẻ tuổi lắc đầu: “Không có vấn đề, chỉ là không ai mua liền một lúc hai mươi ba mươi bộ…”

Ai mua quần áo lại mua một bộ giống nhau chứ?

Trương Thiên trợn tròn mắt, cười khổ: “Vừa nãy có người nói không thích mấy bộ quần áo này mà, giờ còn mua liền hai mươi ba mươi bộ?”

“Cung chủ, cô muốn tự tát vào mặt mình à?”

Tôi biết ngay mà, phụ nữ các cô ngoài miệng nói không đẹp, kết quả lại muốn mua mấy chục bộ.”

Cung chủ: “Bản cung muốn mua cho các đệ tử của mình thử mặc, không được à?”

Trương Thiên cười lạnh: “Vừa nãy còn nói mình không phải người nông cạn, còn nói tôi nhục mạ cung chủ mà…”

Cung chủ khinh bỉ: “Đây là bản cung muốn chia sẻ cho đệ tử!”

Cô nhân viên trẻ tuổi nhìn Trương Thiên: “Anh à, bộ quần áo này?”

Trương Thiên cũng không phải người nhỏ nhen: “Gói lại, cứ nghe theo cô ấy nói, hai mươi ba mươi bộ đi!”

“Được!” Cô nhân viên trẻ tuổi gật đầu.

Trong lòng có chút thương cảm với Trương Thiên, đây chẳng phải sẽ tiêu một khoản tiền lớn ư!

“Thưa anh, mời anh qua bên đây thanh toán, đợi một lát tôi sẽ sắp xếp toàn bộ đồ cho anh sau.”

Trương Thiên gật đầu: “Được!”

Cung chủ nhíu mày ngăn cản: “Ai nói để anh ta thanh toán? Bản cung tự trả tiền!”

“Trước đó bản cung đã nói rồi, quần áo trên người bản cung không cần phiền đến anh…”

Đây là cung chủ không chịu khuất phục đến cùng.

Cô không nghèo đến mức không có tiền mua mấy bộ quần áo!

“Ồ?” Trương Thiên tò mò quan sát cung chủ, trầm giọng nói: “Cung chủ, cô muốn mua hai mươi ba mươi bộ quần áo, số tiền này chắc không ý đâu!”

Cung chủ hơi phẫn nộ: “Bản cung đường đường là chủ của một giáo phái, anh cảm thấy bản cung không trả nổi chút tiền này sao?

Trương Thiên nghĩ cũng thấy có lý!

Nếu như mỗi ngày phái Di Âm không có thu nhập, vậy làm sao mà sống ở Cửu Châu được?”

Mặc dù cung chủ chưa từng ra khỏi Cửu Châu, có lẽ là vài đệ tử của phái Di Âm kiếm tiền thay cô ta thôi…

“Vậy được, chút tiền này tôi không tranh với cung chủ nữa.” Trương Thiên gật đầu.

Cung chủ lạnh giọng: “Ừm!”

Cô nhân viên trẻ tuổi nhìn thấy hai người đã bàn bạc xong ai trả tiền, liền chìa tay dẫn đường: “Hai anh chị, thanh toán ở bên này, mời theo tôi!”

Cô nhân viên trẻ tuổi dẫn hai người Trương Thiên tới quầy thanh toán.

Trương Thiên và cung chủ lại nhìn thấy nhân viên thu tiền là cái cô nhân viên mập khi nãy luôn coi thường bọn họ.

Cô nhân viên trẻ tuổi kêu lên: “Chị Cẩu, phiền chị thanh toán!”

“Thưa anh chị, đây là cửa hàng trưởng của chúng tôi, hai người thanh toán đi ạ!”

Người phụ nữ được gọi là chị Cẩu kia, nhìn hai người Trương Thiên, lầm bầm: “Ha ha, hóa ra các người thật sự mua đồ sao?”

“Chị Cẩu?” Trương Thiên cười lạnh: “Quả nhiên tên như người, đúng là một chị ‘chó’(*)”

(*) Tên người này đồng âm với từ ‘Cẩu’ nghĩa là chó.

Cung chủ đứng bên cạnh, hơi nhếch khóe miệng

“Anh nói cái gì?” Cô nhân viên mập tức giận hét lên.

Vừa nãy còn ghi thù với Trương Thiên bọn họ, hiện giờ nhìn thấy liền muốn nổi bão.

Cô nhân viên trẻ tuổi nhìn thấy hai người sắp cãi nhau, bình thương cô cũng biết tính khí của chị Cẩu không tốt, cô vội vàng kéo cô ta lại, nhỏ giọng nói: “Chị Cẩu, chị bình tĩnh!”

“Hai vị khách này là khách hàng lớn đấy, họ đã mua tổng cộng ba mươi bộ đồ, đây là số tiền không nhỏ.”

Vừa nghe thấy ba mươi bộ quần áo, chị Cẩu lập tức dừng lại.

Cô ta lập tức thay đổi sắc mặt, giả vờ vô cùng cung kính, thấp giọng hà hơi nhìn Trương Thiên và cung chủ, nói: “Xin chào hai anh chị, hai anh chị đến mua đồ ở cửa hàng chúng tôi, thật sự là vinh hạnh cho chúng tôi quá…”

“Mắt nhìn của anh chị thật tốt, bộ đồ này rất đẹp đó, đàn ông mặc vào thì đẹp trai có thừa!”

“Phụ nữ mặc thì càng trẻ đẹp, hơn nữa bộ đồ được chọn đều là những mẫu mới lên kệ trong cửa hàng chúng tôi, lại còn là hàng mới…”

“Tiểu Ngô, hai vị khách quý đây chọn mấy bộ quần áo nào?”

“…”

Mặt cô gái trẻ nổi đầy vạch đen, không biết mấy bộ nào mà khen bừa một hồi, còn nói mẫu mới?

Nhưng cô nhân viên tên Tiểu Ngô lập tức giải thích, sau đó quét mã hàng…

Đương nhiên không muốn nói chuyện gì với người phụ nữ mập kia, đây gọi là chìa tay tự tát vào mặt!

Tách tách tách!

Sau khi Tiểu Ngô và bà Cẩu kia nhập danh mục, tiếp đó họ nhìn Trương Thiên và cung chủ: “Hai vị khách hàng tôn quý thân mến, tổng số tiền tiêu dùng của hai người là bảy mươi sáu ngàn tám trăm năm mươi hai tệ, chúng tôi xóa đi số lẻ, tổng là bảy mươi sáu ngàn tám trăm tệ!”

“Hai anh chị quẹt thẻ hay trả tiền mặt?”

Trương Thiên gật đầu, ba mươi bộ quần áo hơn bảy mười nghìn tệ xem như cũng được…

Anh nhìn sang cung chủ, nói: “Cô quẹt thẻ hay trả tiền mặt?”

Vừa nãy cung chủ nói cô ta tự trả.

Hai người Tiểu Ngô và chị Cẩu ném cho Trương Thiên một khuôn mặt ác ý, trong lòng không ngừng chửi mắng anh: “Thứ đàn ông tồi tệ, lại còn có thể mặt dầy để phụ nữ trả tiền.”

Cung chủ nhàn nhạt đáp: “Tôi trả tiền mặt!”

“Hả?”

Trương Thiên nhìn cung chủ, thầm nghĩ: “Không phải cung chủ cô đang đùa tôi đấy chứ?”

“Người đi ra ngoài không mang cả quần áo cũng không đem theo, trên người còn có thể cầm bảy mươi tám mươi ngàn tệ tiền mặt sao?

“Sao tôi cứ cảm thấy không đúng lắm vậy?”

Cung chủ giơ tay đến cửa tay áo, sau đó lôi ra một thứ đồ đặt lên quầy thanh toán!”

“Này, cho các cô tiền!”

Khoảnh khắc tiếp theo, Tiểu Ngô, chị Cẩu và Trương Thiên cùng trợn tròn mắt, đồng thanh hét lớn: “Cái gì?”