Quân Quân hung dữ trừng mắt nhìn mọi người: “Không cho các người khi dễ cha! Cẩn thận cha đánh các người đó!”
Quân Quân biết tất.
Cô bé cũng biết rất nhiều người vừa rồi đều rất sợ cha cô.
Nếu nhóm người này chọc vào cha cô, bọn họ sẽ phải gánh chịu hậu quả thảm khốc.
“Ha ha, Diệp Quân Lâm bây giờ có thể làm gì chúng tôi?”
“Giờ chú đẩy cha nhóc, xem xem cha nhóc có thể làm được gì không nhá?”
Lý Tùng Khuê đi lên, định đẩy Diệp Quân Lâm.
Bắc Thiên vương bước lên, nắm lấy cổ tay anh ta, kéo anh ta ra xa vài mét.
Lý Tùng Khuê loạng choạng, ngã xuống đất, anh ta tức giận trừng mắt nhìn Diệp Quân Lâm.
“Diệp Quân Lâm, đừng cho rằng cậu thuê được vệ sĩ là đã bình an vô sự, sau này nếu cậu chọc phải nhân vật lợi hại, sao cậu chết cũng không biết!”
Lý Tùng Khuê giận dữ quát.
“Đúng, chỉ dựa vào một tên vệ sĩ này thì có thể chặn được ai?”
Những người khác đều tỏ ra khinh thường.
Đối với Diệp Quân Lâm, bọn họ quả thực là hận thấu xương.
Bọn họ rõ ràng là tới làm quen với các nhân vật lớn để mở rộng quan hệ.
Nhưng vì Diệp Quân Lâm mà bọn họ xém chút nữa cũng bị diệt tộc.
Bọn họ quy kết hết tất cả cho Diệp Quân Lâm.
Đều cho rằng là lỗi của Diệp Quân Lâm!
Nếu không phải Lý Tử Nhiễm ở đây, bọn họ thật muốn đánh cho Diệp Quân Lâm một trận.
Vệ sĩ này căn bản không ngăn được bọn họ!
Nhưng bọn họ làm sao biết được.
Đây là Bắc Thiên vương đã tháo mặt nạ ra.
Anh ta có dư thực lực nghiền bẹp Trần Vô Đạo!
Chủ võ của Trấn Thiên điện đó!
Một mình anh thật sự là có thể ngăn cản tất cả…
Thiên quân vạn mã lại càng không cần phải nói.
Lý Tử Nhiễm và Bắc Thiên vương đẩy Diệp Quân Lâm vào xe, vội vàng rời đi.
“Sao chổi lớn và sao chổi nhỏ! Xui xẻo chết đi được!”
Mấy người Ngô Mộc Lan nắm chặt nắm tay, các khớp ngón tay trắng bệch cả ra.
Vốn là một cơ hội cất cánh, lại bị Diệp Quân Lâm phá mất rồi.
Ba nhà Lý Triệu Trương quả thực sắp tức nổ rồi.
Lúc này trong hội quán, một đám người đi ra.
Đám người Ngô Mộc Lan vội vàng trốn ở trong góc, nhường đường, tất cả mọi người cúi đầu, một câu cũng không dám nói.
“Đúng rồi, quà tặng cho tiểu chủ vẫn chưa nhận nữa.”
“Quên mất! Đây là chuyện lớn đó! Quà tặng cho tiểu chủ nhất định phải đưa đến nơi, chúng ta đến Giang Bắc là vì mục đích này mà!”
...
Sau khi mấy người Ngô Mộc Lan nghe được những lời đối thoại này, rất kinh ngạc.
“Hả? Tiểu chủ? Tiểu chủ là ai?”
Bọn họ toát mồ hôi lạnh toàn thân.
Người có thể được lão tổ của thế gia số một gọi là tiểu chủ, thân phận nghịch thiên tới cỡ nào chứ?
Bọn họ lập tức hiểu ra, thì ra những gia tộc lớn này tụ tập về đây, không phải là đến trừng trị chuyện Diệp Quân Lâm đổi họ.
Mà là có mục đích khác!
Người này là ai?
Vẫn còn ở Giang Bắc chứ?
Mấy người Ngô Mộc Lan liếc nhau.
Giống như tìm được cơ hội mới, trong mắt sáng quắc lên.
Bởi vì có chuyện đổi họ, cho nên mọi người vẫn chưa nghĩ đến Quân Quân.
“Chúng ta có đi theo xem không?”
Mấy người Ngô Mộc Lan đề nghị.
“Được, cái này hoàn toàn có thể!”
Lý Thiên Hạo lập tức đồng ý.
Bọn họ chỉ cần biết tiểu chủ là ai, sau này là có thể liên lạc rồi.
Cơ hội như vậy không thể bỏ qua.
Sau đó, những chiếc xe hơi sang trọng khởi hành, đi đến một nơi nào đó.
Đám người Ngô Mộc Lan cũng lặng lẽ đi theo.
Đoàn xe xuất phát, mấy người Ngô Mộc Lan càng lúc càng kinh hãi.
Hướng đi này hình như có chút quen thuộc...
Không lâu sau, đoàn xe dừng lại ở biệt thự nơi Diệp Quân Lâm và Lý Tử Nhiễm đang ở.
“Cái gì? Không phải chứ? Vậy mà ở đây hả?”
Triệu Quân Phi nói to.
Mọi người hít hơi khí lạnh, trong mắt toát lên vẻ không thể tin được.
“Không phải chứ...”
Trong lòng mọi người đều là ý nghĩ này.