“Nếu không! Quân Quân mãi mãi không có họ, ngay cả thân phận trong hộ khẩu cũng không có! Cô có tin không?”
Đối mặt với sự uy hϊếp của mọi người, Lý Tử Nhiễm sao có thể không tin?
Đám người này cái gì mà không làm được?
Huống chi là chút chuyện nhỏ này.
Bọn họ càng đoán được tính cách của Lý Tử Nhiễm.
Buộc cô phải đồng ý!
“Các người khinh người quá đáng!”
Lý Tử Nhiễm bất đắc dĩ trừng mắt nhìn mọi người.
“Cũng không phải chúng ta khi dễ người, chủ yếu là Diệp Quân Lâm tàn phế mà, chúng ta kiên quyết không chấp nhận!”
Lúc này Quân Quân trong lòng cô đột nhiên nói: “Mẹ, con có thể mang họ Diệp! Con muốn theo ho cha!”
Quân Quân cái gì cũng hiểu.
Đám người Ngô Mộc Lan lại há cười: “Theo họ của cha cháu đúng không? Được, cháu có thể mang họ Diệp! Vậy các người cứ chờ Diệp gia Kinh Thành tới trả thù đi, xem Diệp gia có đồng ý hay không đi!”
Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt đắc ý.
“Hừ! Họ không dám đâu! Bọn họ đều sợ cha hết! Cha cháu là Chiến thần Côn Luân! Ai cũng phải sợ!”
Quân Quân đã trải qua mọi chuyện.
Viêm Long Vệ vẫn coi Diệp Quân Lâm là Chiến thần Côn Luân như trước.
Cũng biết được kết cục của Diệp Lăng Thiên và Diệp gia.
Ngay cả Diệp gia cũng nằm trong tay Diệp Quân Lâm, cô bé mang họ Diệp, ai dám truy cứu?
Quân Quân ngây thơ đáng yêu, không biết nói dối, những gì cô bé nói đều là sự thật.
“Ha ha, nghe coi? Diệp Quân Lâm dạy đứa nhỏ này thành ra cái gì rồi này?”
“Chiến thần Côn Luân? Có Chiến thần nào tàn phế không? Diệp Quân Lâm nếu là Chiến thần, đó chính là sỉ nhục. Đại Hạ ta có thể ngẩng đầu lên được không?”
“Chiến thần Côn Luân chính là Trần Vô Đạo! Chứ không phải là Diệp Quân Lâm gì đó!”
“Cô không lo Diệp Quân Lâm dạy hư đứa nhỏ sao? Nhìn xem biết nói dối luôn rồi này?”
Tất cả mọi người đều ồ cười.
Cũng đổ lỗi cho vấn đề giáo dục của đứa trẻ.
Sắc mặt Lý Tử Nhiễm cũng rất khó coi.
Diệp Quân Lâm dạy cái này làm gì?
Đúng thật, trước kia anh là Chiến thần Côn Luân.
Nhưng bây giờ không phải, còn đề cập đến làm cái gì?
Mấu chốt là Quân Quân tuổi còn nhỏ, con bé sẽ coi là thật.
Điều này sẽ gây ra rất nhiều rắc rối sau này.
Cũng sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự phát triển của Quân Quân.
Điều này không thể!
“Mẹ, mẹ tin Quân Quân đi, Quân Quân có thể mang họ Diệp! Không ai làm gì được đâu!”
Quân Quân kiên trì nói.
Nhưng ai sẽ tin một đứa trẻ?
“Lý Tử Nhiễm, nhanh chóng đưa ra quyết định đi, không nghĩ cho mình, cũng phải suy nghĩ cho đứa nhỏ đi chứ!”
“Còn nữa, lấy tập đoàn Vân Đình ra ủng hộ ba nhà liên hợp phát triển, tương lai cũng là của cháu kia mà! Quân quân cũng là công chúa của ba nhà! Được người người yêu thương! Không hẳn là chuyện xấu!”
Mấy người Ngô Mộc Lan bắt đầu nói mấy thứ hấp dẫn.
Giờ khắc này, Lý Tử Nhiễm thật sự có chút dao động.
Cô không muốn Quân Quân biến thành một đứa trẻ ngay cả thân phận trong hộ khẩu cũng không có.
Một đứa trẻ thậm chí không có cả họ.
Điều đó thật đáng thương làm sao?
“Để cháu cân nhắc cái đã!”
Lý Tử Nhiễm nói.
Thật là bắt nạt người khác.
Ỷ vào chuyện Diệp Quân Lâm ngồi trên xe lăn.
Đầu tiên là lấy đi một quả thận của anh.
Bây giờ lại lấy họ của đứa nhỏ để uy hϊếp cướp đi tập đoàn Vân Đình!
Lý Tử Nhiễm cũng không thể tưởng tượng mình đã sinh ra trong một gia đình như thế nào.
Hào môn sâu như biển mà!
Tình thân trong này trở thành trò đùa.
Kiếp sau cô thà được sinh ra trong một gia đình bình thường còn hơn.
“Không thể quá lâu, chỉ cho cô một ngày! Nếu không, lập tức hủy bỏ tư cách hộ khẩu của đứa nhỏ, tước bỏ họ của nó!”
Mọi người uy hϊếp.
Lý Tử Nhiễm ôm Quân Quân về nhà.
Diệp Quân Lâm vừa nhìn đã biết có chuyện xảy ra.
“Sao thế?”
Anh hỏi.
Lý Tử Nhiễm nói cho anh biết tất cả những gì đã xảy ra.
Diệp Quân Lâm rất tức giận, nhưng anh có chút mừng thầm.
“Không làm sao hết, Quân Quân mang họ Diệp đi!”