Chuyên gia Trần ngây ngẩn cả người, lại nhìn sắc mặt không bình thường của mấy người Triệu Quân Phi.
Ông ta lập tức nhận ra bản thân đã lỡ mồm.
Đương sự căn bản không biết chuyện này.
Ông ta hỏi thêm một câu.
“Đồng ý! Cậu ta đồng ý rồi! Tất cả chúng ta đều là người một nhà cả! Nếu không ai lại nguyện ý hiến thận chứ!”
Ngô Mộc Lan lập tức nói.
Những người khác cũng phụ họa: “Đúng đúng đúng, cậu ấy đồng ý rồi!”
“Bác sĩ mau đẩy cậu ta vào phẫu thuật đi, chúng tôi nhất định sẽ có hậu tạ!”
Triệu Quân Phi thúc giục, không cho Diệp Quân Lâm bất kỳ cơ hội phản ứng nào.
“Ai nói tôi đồng ý? Tôi không đồng ý! Tôi căn bản không biết chuyện này!”
“Hiến thận? Hiến thận cho ai?”
Tiếng của Diệp Quân Lâm vang lên, các y tá muốn đẩy anh cũng chỉ có thể dừng lại.
Chuyên gia Trần cau mày, anh ta làm hỏng việc rồi.
Xung quanh đã có người thảo luận.
“Cậu có biết hay không cũng không sao, chuyên gia Trần mau đẩy cậu ta vào làm phẫu thuật đi!”
Triệu Quân Phi cùng người Trương gia thúc giục.
Các bác sĩ lắc đầu: “Không được, người ta không đồng ý, làm sao chúng tôi có thể buộc người khác hiến thận được? Đây là việc làʍ t̠ìиɦ nguyện, nếu cậu ấy không điền vào đơn tự nguyện, chúng tôi không thể phẫu thuật!”
“Diệp Quân Lâm, mau nói là câu tự nguyện đi!”
Triệu Quân Phi đá một phát vào xe lăn.
“Chuyện gì?”
Diệp Quân Lâm dang tay ra.
“Anh rể của cậu bị tai nạn xe, phải thay nội tạng mới. Thiếu một quả thận, cơ hội này cho cậu đó!”
“Phải, đã đến lúc cậu đóng góp một chút cho gia đình rồi! Lấy một quả thận của cậu cứu anh rể cậu không tốt sao?”
“Chỉ cần cậu chịu hiến thận, mọi người trong nhà đều sẽ nhớ công này của cậu!”
Mấy người Ngô Mộc Lan nói.
Trong lời nói có vẻ như hiến thận là một điều vĩ đại.
“Nói cái kiểu hiển nhiên đúng như vậy, sao các người không đi mà hiến đi?”
Diệp Quân Lâm hỏi ngược lại.
Những người khác giận dữ nói: “Đó là một quả thận đó, hiến đi rồi chúng tôi sống kiểu gì? Ảnh hưởng quá lớn tới cơ thể!”
Diệp Quân Lâm gật đầu: “Đúng rồi, ảnh hưởng tới cơ thể lớn như thế, sao tôi lại phải hiến?”
Triệu Kiến Quốc chém đinh chặt sắt nói: “Bởi vì cậu là người tàn tật! Cả đời chỉ có thể ngồi trên xe lăn cũng đâu nhúc nhích được! Cậu cần thận để làm gì? Cậu cũng đâu cần phải làm việc kiếm sống! Toàn dựa vào Tử Nhiễm nuôi cậu!”
“Hơn nữa, cơ thể của cậu đã vậy rồi, trên người cậu có hai quả thận tốt chính là lãng phí! Hiến cho anh rể cậu không tốt sao?”
“Mặt khác, nếu cậu không đồng ý, cậu đừng hòng ở bên Tử Nhiễm! Một thằng què còn muốn xứng với con bé?”
Đe dọa!
Mối đe dọa trần trụi!
Ngô Mộc Lan giận dữ trừng mắt nhìn anh: “Diệp Quân Lâm, ở trong nhà này sẽ không có phần cho cậu nói chuyện! Trước kia, lúc cậu bình thường là như vậy, hiện tại cậu tàn tật thì càng như vậy!”
“Đây là thứ có giá trị duy nhất của cậu! Nếu không cậu có tư cách gì ở bên cạnh Tử Nhiễm!”
“Tôi lệnh cho cậu đồng ý ngay lập tức! Nếu không tôi sẽ đuổi cậu ra ngoài!”
Ngô Mộc Lan lại sai người lấy đơn tự nguyện tới, bắt Diệp Quân Lâm ấn vân tay đỏ lên trên.
“Được rồi, các bác sĩ. Giờ cậu ta đã đồng ý rồi, các người làm phẫu thuật đi!”
Ngô Mộc Lan đưa đơn tình nguyện cho bác sĩ.
Các bác sĩ hai mặt nhìn nhau, môi nhúc nhích, cuối cùng cũng không nói ra lời nào, bọn họ không nói một lời đẩy Diệp Quân Lâm vào phòng phẫu thuật, tiến hành phẫu thuật.
Diệp Quân Lâm cũng không làm gì để chống lại.
Trong mắt người Triệu gia, Diệp Quân Lâm chính là công cụ, chỉ có thể mặc người ta làm gì thì làm.
“Phế vật này vẫn có tác dụng, chờ chúng ta già rồi, có thể lấy nội tạng trên người cậu ta đi thay! Dù sao đây cũng là giá trị tồn tại của cậu ta!”
Mọi người cười nói.
Những chuyện sau này bọn họ đều đã nghĩ xong hết rồi.