Trong mắt Lý Chính Thạc bắn ra từng tia sáng lạnh.
Khuôn mặt đẹp trai hoàn mỹ kia vì thù hận và tức giận mà trở nên vô cùng méo mó!
Lần này, tập đoàn Tam Hưng vào Đại Hạ, thứ nhất là vớt tiền, thứ hai là báo thù.
“Diệp tiên sinh sẽ không ngăn cản tôi chứ?”
Lý Chính Thạc nhìn về phía Diệp Lăng Thiên.
“Tất nhiên là không! Mọi người đều biết tôi không thừa nhận thân phận của thằng con hoang kia, cũng càng không đội trời chung với nó!”
“Chẳng qua là ngại thân phận, nên cũng không nhằm vào người nhà nó quá nhiều! Nhưng tôi ghét nó không kém gì cậu! Tôi ngược lại hy vọng các người nhắm vào vợ con của nó hay gì đó nữa ấy chứ!”
Diệp Lăng Thiên cười to nói.
Trên dưới Diệp gia coi Diệp Quân Lâm là kẻ thù không đội trời chung!
Diệp Quân Lâm xém chút nữa diệt tộc của bọn họ!
Mang đến sỉ nhục lớn nhất cho Diệp gia!
Người người đều muốn diệt tận gốc!
“Được, có mấy lời này của Diệp tiên sinh thì tôi yên tâm rồi! Tôi cam đoan sẽ hành hạ vợ con của anh ta ở mức độ lớn nhất!”
Khóe miệng Lý Chính Thạc lộ ra nụ cười biếи ŧɦái.
“Đừng, đừng, đừng...”
Lúc này, Long Ngạo Tình đột nhiên xông vào, trong miệng lẩm bẩm không rõ.
“Hửm?”
Diệp Lăng Thiên ngược lại sửng sốt.
Cho tới nay, Long Ngạo Tình chỉ biết lặp đi lặp lại quỷ quỷ quỷ, chưa từng nói đến những thứ khác.
Hôm nay xảy ra cái quái gì vậy?
Nói đừng là có ý gì?
“Cái quái gì đây? Mụ điên này đâu ra vậy?”
Sắc mặt Lý Chính Thạc không vui.
Diệp Lăng Thiên còn chưa kịp nghĩ cái khác, vội vàng sai người đưa Long Ngạo Tình đi, quá mất mặt.
Kỳ thật Long Ngạo Tình hô nhiều vài tiếng nữa, chắc sẽ khiến Diệp Lăng Thiên cảnh giác.
Diệp Lăng Thiên giải thích, Lý Chính Thạc tiếp tục nói kế hoạch của anh ta.
“Mẹ của Diệp Quân Lâm, nghe nói rất già. Nhưng tôi có thể đưa đến khu ổ chuột ở phương Tây, những tên biếи ŧɦái ngay cả động vật cũng không bỏ qua kia sẽ rất thích!”
Lý Chính Thạc phát ra từng trận cười biếи ŧɦái.
Trong lòng Diệp Lăng Thiên bị kích động kha khá, dù sao đây cũng là Chu Oánh Oánh.
Nhưng lập tức sắc mặt ông ta bị lạnh như băng.
Người muốn làm việc lớn thì phải tuyệt tình!
“Tốt, cứ dựa theo cậu nói mà làm!”
Lý Chính Thạc cười cười nói: “Lý Tử Nhiễm cũng là người đẹp nổi tiếng! Nếu không có con, tôi cũng muốn nếm thử hương vị!”
“Nhưng mà, tôi biết một ông già biếи ŧɦái hơn bảy mươi tuổi ở phương Tây, ông ta là con quỷ háo sắc, gần đây bày ra cưới người vợ thứ hai mươi chín, tôi cảm thấy Lý Tử Nhiễm không tệ, bán thẳng cho ông ta! Ông ta có thể chơi chết Lý Tử Nhiễm!”
Diệp Lăng Thiên lập tức hô to: “Cái này hay! Vừa nghĩ đến chuyện vợ của Diệp Quân Lâm bị một lão gần đất xa trời cưới đi, trong lòng tôi thật sảng khoái!”
Ngay sau đó, ông ta hỏi: “Vậy con của thằng đó sẽ làm sao?”
Lý Chính Thạc lạnh lùng cười: “Cái này càng dễ xử! Bây giờ không ít kẻ biếи ŧɦái thích trẻ con! Hơn nữa con gái của Diệp Quân Lâm tuyệt đối là một cô bé xinh đẹp, lớn lên tuyệt đối khuynh quốc khuynh thành!”
“Cô bé dễ thương như vậy có rất nhiều tên biếи ŧɦái muốn! Đám biếи ŧɦái hói đầu kia sợ là vừa nhìn thấy đã mắt sáng như đèn ô tô rồi!”
“Đến lúc đó ấy, tôi tổ chức một buổi đấu giá, đấu giá con của Diệp Quân Lâm! Ai ra giá cao, tôi sẽ bán cho người đó!”
Vừa nghĩ đến một đám già khốn nạn biếи ŧɦái muốn điên cuồng cướp đứa nhỏ của Diệp Quân Lâm, Diệp Lăng Thiên cười ra tiếng.
“Còn cả Tiêu Thấm, Phương Tử Tình, Khương Di Quân, Chu Nam Yên mấy người phụ này nữa, tôi sẽ khiến bọn họ vĩnh viễn biến thành nô ɭệ, mặc cho người ta chà đạp! Sống không bằng chó!”
“Không hổ là thái tử gia của tập đoàn tài chính Lý gia! Rất cao tay!”
Diệp Lăng Thiên nhịn không được khen ngợi.
Ý tưởng của tập đoàn tài chính Lý gia với ông ta khá là ăn ý!
Lý Chính Thạc cười cười nói: “Diệp Quân Lâm, đây là kết cục của anh khi đã đắc tội với tập đoàn Tam Hưng tôi!”
“Thủ đoạn của chúng tôi đáng sợ hơn các người tưởng tượng nhiều!”