Phó Thần Lâm cười nói: “Tôi thường xuyên dạy đồ nhi Vô Đạo một đạo lý - kẻ yếu mà thất bại thì không xứng sống!”
“Bọn họ chỉ là quá yếu thôi, nếu như họ mạnh hơn một chút, họ sẽ chết sao? Không! Nói trắng ra, bọn họ chết là bởi vì bản thân yếu, không trách người nào khác được!”
“...”
Những lời nói này của Phó Thần Lâm khiến Diệp Quân Lâm bàng hoàng.
Người yếu trêu ông chọc ông à?
Tại sao họ không đáng sống?
Đây là một thời đại bình đẳng cho tất cả mọi người!
Thời đại của con người chia làm ba sáu chín đẳng cấp đã trôi qua rồi!
Môn phiệt Bắc Lương của ông vẫn còn tuân theo nguyên tắc này.
Vậy Diệp Quân Lâm tôi sẽ đánh cho các người nhận rõ hiện thực, thừa nhận sai lầm của mình!
Phó Thần Lâm nhìn Diệp Quân Lâm cười nói: “Suy cho cùng chuyện này không liên quan gì đến tôi, là các người quá yếu mà thôi.”
“Cho dù tôi thay đồ đệ gian lận thì thế nào? Tính kế cậu hạ độc cậu thì sao? Cậu có thể trả thù không? Lần này tôi gϊếŧ anh, ai biết được chứ? ”
Phó Thần Lâm cười nói.
Trong môn phiệt đều nghe theo quy tắc cá lớn nuốt cá nhỏ, vì sinh tồn, phải không từ thủ đoạn.
Đó cũng là lý do tại sao các thế lực ẩn này bị ngắt kết nối với xã hội hiện đại.
Mặt khác, sự kiềm chế đối với họ không được đặt ra.
Suy cho cùng, những người này cũng quá mạnh.
Một khi chọc giận, tông sư như mây đó!
Ai có thể giới hạn?
“Trong mắt ông không có Đại Hạ?”
Diệp Quân Lâm rất đau lòng.
Hơn ba trăm anh em của anh đã chết oan ức.
Phó Thần Lâm thế nhưng một chút suy nghĩ hối hận cũng không có.
Phó Thần Lâm cười lạnh nói: “Trong mắt tôi chỉ có mình! Thế giới này thuộc về người mạnh! Đừng kéo mấy thứ vô dụng khác cho tôi!”
“Vì ham muốn cá nhân của bản thân, ông hãm hại thiết kế tôi như vậy? Thật sự có thể! ”
“Các anh em, mọi người có đang nhìn không? Hôm nay, Diệp Quân Lâm tôi sẽ báo thù cho mọi người! Gϊếŧ lão vô lại này!”
Diệp Quân lâm ngửa mặt lên trời hét dài.
“Ha ha ha...”
Phó Thần Lâm lại bật cười.
“Tôi nói cho cậu thêm lần nữa, chỉ cần cậu giao ra phương pháp hồi phục, tôi sẽ tha cho cậu một mạng!”
Phó Thần Lâm cảnh cáo lần thứ hai.
“Lão vô lại, chết!
Diệp Quân Lâm cắn răng, đột nhiên gϊếŧ tới.
“Oành!
Anh đấm mạnh.
Phó Thần Lâm không hổ là cường giả tông sư hai mươi năm.
Cánh tay phải nâng lên, vậy mà cản được một quyền này.
“Rắc rắc!”
Nhưng dưới chân ông ta lại nứt từng vết một, từng vết nứt lan rộng ra mấy nghìn mét.
“Quyền này thay Diệp Trấn Lân lão tiền bối!”
Một quyền, sắc mặt Phó Thần Lâm biến đổi kịch liệt.
Mạnh!
Quá mạnh!
Ông ta chưa kịp phản ứng, quyền thứ hai lại tới…
“Oành!”
Diệp Quân Lâm lại đánh quyền thứ hai xuống.
Hai chân Phó Thần Lâm cắm sâu xuống đất, không qua mắt cá chân.
“Quyền này thay Diêm La!”
“Oành!”
Quyền thứ ba đập xuống.
Người Phó Thần Lâm lún vào trong đất càng sâu hơn, đã chạm đến bắp chân.
“Quyền này thay các tiền bối anh em ở Giang Hải!
“Oành!”
Quyền thứ tư ập xuống.
Phó Thần Lâm tiếp tục cắm người vào đất, thẳng đến đầu gối.
“Quyền này thay các anh em Kinh Thành!
“Oành!
Quyền thứ năm đập xuống.
Cơ thể Phó Thần Lâm chìm trong đất sâu hơn.
“Quyền này thay tám mươi người vô danh ở Tây cảnh!”
“Oành!”
Quyền thứ sáu đập xuống.
Phó Thần Lâm đã bị đập vào đất nửa người.
“Quyền này thay bốn anh em Lục Khấu Trọng!”
…
“Oành!”
“Quyền này thay các anh em Bắc cảnh!”
“Oành!”
“Quyền này thay người dân trong trấn nhỏ ở Bắc Mạc bị chết thảm!”
Diệp Quân Lâm gầm thét vang trời, tức nuốt núi sông.
Liên tục đập xuống hơn mười quyền.
Về phần Phó Thần Lâm, đã biến mất tại chỗ rồi…
Vì cả người ông ta đã bị Diệp Quân Lâm dùng nắm đấm đập mạnh vào đất, ngay cả đầu cũng không lộ ra.
Cả người chìm vào trong đó, hợp một thể với đất...