Lần này đã có quá nhiều người hy sinh vì anh.
Họ không thể chết vô ích được!
Anh phải trả thù!
Người ban hành lệnh ám sát anh nhất định phải bắt ra!
“Đáng tiếc mà, tôi hồi phục chậm quá, nếu hồi phục sớm chút, bọn họ sẽ không chết!”
Nhớ lại cảnh tượng thê thảm kia, Diệp Quân Lâm nắm chặt nắm tay.
Bắc Thiên vương nhịn không được hỏi: “Điện chủ, tôi vẫn luôn có một nghi vấn...”
“Cậu muốn hỏi tôi đã hồi phục thế nào đúng không?”
Diệp Quân Lâm nói.
“Vâng, không sai, cơ thể thành như vậy thế mà không đến một tháng đã hồi phục. Và cả tôi cảm thấy anh còn tốt hơn so với trước đây nữa! Hiện tại, tôi không thể nhìn thấu được anh nữa rồi!”
Vẻ mặt Bắc Thiên vương kinh ngạc.
Diệp Quân Lâm nhớ lại: “Tám năm trước, tôi bị gài bẫy vào tù. Vào thời điểm đó, chân tay của tôi đều bị gãy, đó là những khoảnh khắc bi thảm nhất. Nhưng số tôi may mắn, ở trong tù gặp được ân nhân. Tôi cũng nguyện ý gọi ông ấy là sư phụ.”
“Ông ấy đã truyền cho tôi một bộ công pháp tu luyện nghe nói là cổ xưa nhất, tuy không trọn vẹn, nhưng phương pháp tu luyện này vừa hay công hiệu với tôi!”
Bắc Thiên Vương nghi hoặc: “Hả?”
“Bởi vì điểm mấu chốt của bộ công pháp tu luyện này là không phá thì không xây được, nếu cơ thể tôi bình thường thì không cách nào sử dụng.”
Bắc Thiên Vương lập tức hiểu ra: “Cho nên nói lúc ấy tứ chi của anh bị gãy, vừa vặn phù hợp với phương pháp tu luyện này!”
“Không sai! Không lâu sau khi vào tù, sức khỏe của tôi trở lại bình thường. Hơn nữa trong tù tôi tạo ra danh tiếng, cho nên mới được chọn đi.”
Diệp Quân Lâm nói ra một bí mật không ai biết.
“Lần này, điện chủ cơ thể anh bị nghiền nát tổn thương nghiêm trọng hơn, cho nên độ thích hợp với hệ thống tu luyện này cũng hơn lần đó!”
Bắc Thiên vương lập tức liên tưởng đến lần hồi phục này của Diệp Quân Lâm.
Diệp Quân Lâm gật đầu: “Ừm, đúng vậy.”
“Hơn nữa lần này khiến tôi lĩnh hội bộ pháp tu luyện này càng sâu hơn, tôi thậm chí còn tự bổ sung tất cả bộ phận không trọn vẹn của tu luyện pháp nữa!”
“Cái gì?”
Tròng mắt Bắc Thiên vương muốn bay cả ra ngoài.
Thì ra Diệp Quân Lâm chỉ có sử dụng công pháp tu luyện không trọn vẹn mà đã trở thành Chiến thần Côn Luân vô địch trên chiến trường.
Hôm nay anh bổ sung hoàn toàn công pháp, trời mới biết anh mạnh cỡ nào.
Mặt khác chứng tỏ thiên phú của Diệp Quân Lâm tốt đến mức nào?
Công pháp tu luyện cổ xưa nhất anh lại bổ sung đầy đủ...
Cũng không phải người nào bị phế hai chân hai tay đều có thể tu luyện công pháp này.
Chỉ có những người có tài năng tuyệt vời và chịu nhiều đau khổ mới làm được.
Bắc Thiên vương chuyển đề tài: “Điện chủ, tôi ngược lại rất tò mò về sư phụ anh. Là tồn tại như thế nào mà có được công pháp nghịch thiên như thế.”
“Ông ấy là một tồn tại cực kỳ thần bí, rõ ràng nhà tù kia không giam được ông ấy, nhưng lại muốn ở đó cả đời.”
Diệp Quân Lâm cười cười nói: “Ông ấy còn không cho phép tôi gọi ông ấy là sư phụ, càng không cho tôi tiết lộ với người ngoài chuyện tôi đã gặp ông ấy!”
“Hả? Tại sao? Nhà tù này còn nhốt người giỏi như vậy?”
Vẻ mặt Bắc Thiên Vương khó hiểu.
“Tôi cũng không biết, không chỉ như thế, cho dù ở trong tù, ông ấy cũng làm bộ như không quen biết tôi. Không cho tôi tiếp cận ông ấy, nói ông ấy là người mang tội không tốt, tiếp xúc với ông ấy sẽ gặp họa lớn!”
Diệp Quân Lâm nói.
Điều này làm cho Bắc Thiên Vương càng thêm nghi hoặc.
“Sao nghe có chút huyền bí thế nhỉ?”
Diệp Quân Lâm lắc đầu: “Ngay từ đầu tôi cũng cảm thấy rất huyền bí, nào có chuyện tiếp xúc với ông ấy thì sẽ có đại hoạ chứ.”
“Sau đó, khi qua lại tôi mới biết, điều ông ấy chỉ là thân phận của ông ấy, hình như tộc của ông ấy bị liệt vào danh sách cấm kỵ, mỗi người sinh ra chính là mang tội trên người. Những người tiếp xúc với họ cũng sẽ bị trừng phạt.”
“Hả? Còn có chuyện này sao?”
Bắc Thiên vương kinh hô.