“Bày ra kiểu đội hình này trước mặt tôi, các người điên rồi sao?”
Trần Vô Đạo chắp hai tay sau lưng, gắt gao nhìn chằm chằm mấy người Thanh Long.
Bạch Hổ cũng nhìn chằm chằm anh ta: “Trần Vô Đạo, chúng tôi đến chỉ vì một chuyện - sửa danh cho lão đại chúng tôi!”
“Đúng! Không sai! Lão đại không có phản bội Đại Hạ!”
“Chính dang cho anh ấy!”
Mọi người đồng loạt hô.
“Đây chính là chứng cứ!”
Chu Tước đưa tư liệu ghi âm và ghi hình cho Trần Vô Đạo.
Đây là tất cả các video ghi lại cuộc đại chiến với Huyết Vương điện.
Đủ để chứng minh Diệp Quân Lâm trong sạch.
Vốn Thanh Long, Bạch Hổ bọn họ còn đang chờ Diệp Quân Lâm ra lệnh cho bước tiếp theo.
Bởi vì lúc trước ở Kinh Thành, Diệp Quân Lâm có bảo Thanh Long chờ lệnh.
Nhưng hôm nay tin Diệp Quân Lâm chết truyền tới, bọn họ cũng không cách nào bình tĩnh được nữa.
Khi Diệp Quân Lâm còn sống, bọn họ đã không thể làm gì, anh đi rồi, ít nhất họ cũng phải chính danh cho anh.
Trần Vô Đạo xem tư liệu video, sắc mặt thay đổi.
“Bây giờ xem ra, là có người hãm hại Diệp Quân Lâm! Lúc trước tôi không để ý nhiều!”
Trần Vô Đạo lập tức phản ứng lại.
Chỉ là điều khiến anh ta không thể hiểu nổi chính là một người tàn phế sẽ có uy hϊếp lớn như vậy sao?
Đủ để cho kẻ thù của Diệp Quân Lâm phải sợ hãi như vậy?
“Trần Chiến thần e là không thể hiểu được đâu, trong mắt kẻ địch nước ngoài, tính nguy hiểm của lão đại nhà tôi vượt xa anh! Cho dù lão đại chỉ còn một hơi thở, đó cũng là nguy hiểm!”
Bạch Hổ cười lạnh nói.
Nghe vậy, sắc mặt Trần Vô Đạo thay đổi.
Rõ ràng anh ta đã chiến thắng Diệp Quân Lâm.
Vì sao mọi người còn muốn so anh ta với Diệp Quân Lâm?
Tại sao chứ?
Chẳng lẽ người mạnh không được công nhận sao?
Thế giới bị mù hết rồi hả?
Anh ta mạnh hơn Diệp Quân Lâm mà!
Trước mặt mấy nghìn người, anh ta đường đường chính chính đánh bại Diệp Quân Lâm.
Chính Diệp Quân Lâm cũng thừa nhận mình thua.
Tại sao mọi người còn nghĩ như vậy?
Anh ta không thể hiểu nổi!
Anh ta rõ ràng đã đánh bại Diệp Quân Lâm, nhưng lại không thể chinh phục được trái tim của dân chúng.
Đặc biệt, quỷ kế dùng mọi cách gϊếŧ chết Diệp Quân Lâm của đám nước ngoài càng khiến anh ta cảm thấy không thoải mái.
Bây giờ anh ta lại hy vọng Diệp Quân Lâm còn sống.
Rồi chiến với anh một trận nữa, chứng minh thắng lợi của anh ta không phải ngẫu nhiên.
Anh ta chính là mạnh hơn Diệp Quân Lâm!
Nhưng điều đó là không thể!
Diệp Quân Lâm đã chết rồi.
Không có cơ hội này.
Hiện tại, anh ta phải tiêu diệt được Trấn Thiên điện mới có thể chinh phục được lòng người.
“Chúng tôi đề nghị Trần Chiến thần khôi phục thân phận của Diệp Chiến thần, hủy bỏ tất cả hình phạt trước đó!”
Bỗng nhiên, nhóm người Thanh Long, Bạch Hổ nhao nhao quỳ khuỵu xuống đất.
Ngay cả Trần Vô Đạo cũng bị sốc.
Anh ta biết rõ, đây là một đám kiêu ngạo cố chấp.
Theo tính cách của bọn họ, cả đời quỳ trời đất, quỳ Đại Hạ...
Nhưng tuyệt đối sẽ không quỳ trước anh ta.
Hôm nay, lại tập thể quỳ xuống trước anh ta, đủ để chứng minh địa vị của Diệp Quân Lâm trong lòng bọn họ.
Đố kỵ lại đố kỵ.
Nhưng Trần Vô Đạo vẫn làm việc theo quy tắc.
“Được, vậy tôi hủy bỏ tất cả hình phạt đối với Diệp Quân Lâm, bổ sung anh ta vào danh sách liệt sĩ!
Trần Vô Đạo ra lệnh.
“Cảm ơn Trần Chiến thần!”
Đoàn Thiết Lữ Côn Luân đồng loạt hô.
Thanh Long tiến lên nói với Trần Vô Đạo.
“Trần Chiến thần, chúng tôi định đưa thi thể lão đại về, tổ chức tang lễ cho anh ấy!”
“Ừm, các người tự làm đi!”
Trần Vô Đạo xoay người rời đi.
Sau nửa tháng tìm kiếm, nhóm Thanh Long đã đưa được di thể Diệp Quân Lâm về.
Còn thông báo cho nhóm người Lý Tử Nhiễm và Chu Oánh Oánh chuyện này.
Nhưng không để bọn họ đến.
Dưới cái lạnh của miền Bắc, một tang lễ đơn giản nhưng hoành tráng đang diễn ra.
Đoàn Thiết Lữ Côn Luân dùng nghi thức cao nhất tiễn đưa Chiến thần của bọn họ một đoạn đường.
Trên ngọn núi, mấy hình người đứng đó.
“Điện chủ, tận mắt chứng kiến tang lễ của mình có cảm giác gì?”