Câu nói của Diệp Quân Lâm như nhát dao, tiếng như sấm sét oanh tạc.
Một khí thế hào hùng vô đối áp tới.
“Hổn hển...”
Mọi người Diệp gia đều hô hấp dồn dập, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm một.
Ngực người nào người nấy đều như bị tảng đá to đè lên, gần như muốn tắc thở.
“Bụp!”
“Bụp!”
...
Thậm chí còn có số người không chịu nổi áp lực tâm lý như này, lần lượt ngã xuống đất.
Toàn thân bọn họ đều bị toát mồ hôi lạnh ướt đẫm.
Quá đáng sợ!
Diệp Quân Lâm lộ rõ tài năng, anh như một vị thần giáng thế.
Người bình thường căn bản không thể chịu được.
Diệp Lăng Thiên cách Diệp Quân Lâm gần nhất, mặt ông ta trắng bệch, không chút hồng hào nào.
Trán ông ta toát ra một tầng mồ hôi lạnh, hai chân run rẩy, xém chút thì quỳ xuống.
Gia chủ của thế gia đứng đầu Đại Hạ thì sao?
Ở trước mặt Chiến thần Côn Luân còn không thể quỳ?
“Chuyện năm đó ông cho tôi một lời giải thích, Diệp gia cũng cho tôi một lời giải thích!”
Diệp Quân Lâm gần như hét lên.
“Oành!”
Trên dưới Diệp gia như bị sét đánh.
Diệp Quân Lâm đây là muốn chịu trách nhiệm?
“Tốt, tôi hỏi Diệp gia và Diệp Lăng Thiên một chút!”
“Năm đó mẹ tôi mang thai, quỳ trước cửa Diệp gia ba ngày ba đêm, ông đã ở đâu? Các người đang làm gì?”
“Vì sao năm đó lại phải vứt bỏ vợ con?”
“Vì sao năm đó muốn gϊếŧ chết cốt nhục ruột thịt của mình?”
“Vì sao từ đầu đến cuối đối xử lạnh nhạt với mẹ tôi?”
“Mẹ tôi rốt cuộc đã làm sai cái gì?”
Diệp Quân Lâm chợt áp thấp giọng, nhìn chằm chằm Diệp Lăng Thiên và những người Diệp gia khác.
Tất cả người Diệp gia, kể cả Diệp Lăng Thiên cúi đầu, căn bản không dám liếc mắt nhìn Diệp Quân Lâm đến một cái.
Tất cả mọi người im lặng.
“Nói đi chứ!”
Diệp Quân Lâm hét lên một tiếng, chân đạp một phát về phía cửa lớn Diệp gia.
Lập tức, cánh cửa lớn vỡ tan từ trên xuống dưới, hóa thành bột mịn...
Diệp Quân Lâm giống như ma thần, toát ra uy nghiêm ngập trời, ngang tà áp đảo che trời rợp đất mà đi.
“Bịch!”
“Bịch!”
...
Mọi người Diệp gia, từng người từng người quỳ rạp xuống đất.
Họ không thể giải thích vấn đề này.
Không có lý do gì để làm tốt đẹp vấn đề này.
“Bịch!”
Diệp Lăng Thiên cuối cùng cũng chịu không nổi sức ép long trời lở đất, ông ta quỳ xuống đất.
Long Ngạo Tình, Diệp Cuồng Lan, Diệp Thiên Lân.
Cũng nhao nhao quỳ gối xuống đất...
Thật sự là chịu không nổi nữa!
Theo đó, tất cả mọi người của Diệp gia đều quỳ gối trước mặt Diệp Quân Lâm.
Thế gia đứng đầu Đại Hạ thần phục Diệp Quân Lâm!
“Ha ha ha...”
Lúc này, Chu Oánh Oánh bật cười, sự thoải mái trước nay chưa từng có.
Bà vừa cười vừa khóc.
“Long Ngạo Tình không phải bà cho rằng tôi thấp hèn sao? Con trai tôi cũng là một huyết mạch thấp kém hay sao? Bây giờ thì sao hả? Con trai bà có thể sánh với con trai tôi không?”
Chu Oánh Oánh hét lớn.
Long Ngạo Tình im lặng.
“Diệp Lăng Thiên cùng với tất cả người trong Diệp gia các người, lúc trước các người chướng mắt, cho rằng tôi là chủng tộc cấp thấp, máu đυ.c thấp hèn, căn bản không xứng với huyết mạch cao quý của các người! Khi đó, tôi đã nghĩ tới có một ngày, tôi sẽ đứng trước cửa lớn Diệp gia, nói cho các người biết, con trai tôi sẽ quân lâm thiên hạ, các người đều sẽ phải hối hận!”
“Bây giờ thì sao hả, các người không phải đều quỳ gối trước mặt con trai của tôi hay sao?”
Diệp Lăng Thiên cùng với mọi người Diệp gia rơi vào một khoảng lặng dài.
Chu Oánh Oánh cuối cùng cũng xả giận xong.
Lần đầu tiên trong đời bà thoải mái như vậy?
Người Diệp gia lạnh run, bọn họ ở trước mặt Diệp Quân Lâm không hề có vẻ cao quý gì đáng nói đến.
“Con hoang? Các người sao lại quỳ trước mặt một thằng con hoang? Ha ha ha... Đợi lát nữa tôi sẽ xử lý các người...”
Ánh mắt Diệp Quân Lâm nhìn về phía Lý Tử Nhiễm: “Tử Nhiễm, bây giờ anh sẽ giải thích cho em!”