Cảnh tượng này gây chấn động toàn trường!
Mang quan tài và bia mộ đến trước thế gia đứng đầu Đại Hạ.
Đây là sự ngông cuồng cỡ nào?
Hoàn toàn là kɧıêυ ҡɧí©ɧ!
Khóe mắt Diệp Thần co giật, vẻ mặt tức giận.
Bởi vì hắn nhận ra hai thứ này.
Diệp Quân Lâm đây là muốn trả lại cho mình sao?
Tìm chết!
Diệp Lăng Thiên còn mang ánh mắt phun lửa giận.
Vốn tưởng rằng Diệp Quân Lâm tới là vì cầu xin ông ta.
Bây giờ có vẻ như anh là tới phá đám.
Uy nghiêm của thế gia đứng đầu Đại Hạ há có thể cho một thằng con hoang đến kɧıêυ ҡɧí©ɧ?
Mấy nghìn ánh mắt trong sân đồng loạt tập trung trên người Diệp Quân Lâm.
Lý Tử Nhiễm nhìn thấy anh, kỳ thật trong lòng vô cùng kích động.
Không nói đến lời giải thích kia là gì, Diệp Quân Lâm có thể đến Diệp gia là đã có thể chứng minh dũng khí của anh rồi.
“Hôm nay đúng là náo nhiệt thật nhỉ, số với cuộc đánh cược năm ngoái hình như còn có nhiều người tới làm náo nhiệt hơn!”
Diệp Lăng Thiên cười to nói.
“Diệp Quân Lâm, cậu tới Diệp tộc là muốn làm gì?”
Diệp Quân Lâm vẫn chưa trả lời thẳng.
Đầu tiên anh nhìn về phía Chu Oánh Oánh: “Mẹ, hôm nay con đưa mẹ đến Diệp gia là vì muốn lời giải thích của Diệp gia giải thích, muốn lời giải thích của Diệp Lăng Thiên! Tại sao? Tại sao năm đó lại vứt bỏ mẹ!”
Người Chu Oánh Oánh chấn động, vẻ mặt kích động, nước mắt chơm chớm.
Ngày này cuối cùng đã đến!
Diệp Quân Lâm lại nhìn về phía Lý Tử Nhiễm: “Tử Nhiễm, hôm nay trước cửa Diệp gia, anh sẽ cho em một lời giải thích hoàn hảo!”
“Diệp Quân Lâm anh tuyệt đối sẽ không giống như Diệp Lăng Thiên, vứt bỏ vợ con!”
“Quân Lâm...”
Lý Tử Nhiễm nhỏ giọng thì thầm, hai hàng nước mắt trong veo âm thầm trượt dài.
Cuối cùng, ánh mắt Diệp Quân Lâm dừng lại trên người Diệp Lăng Thiên và Diệp Thần: “Hôm nay, Diệp Quân Lâm tôi sẽ san bằng toàn bộ Diệp gia, cho ông biết cái gọi là thế gia đứng đầu Đại Hạ ở trước mặt tôi cũng không chịu nổi một đòn tới cỡ nào!”
Diệp Quân Lâm vừa nói ra lời này, khán giả đều bật cười.
Hơn nữa người của Diệp gia còn cười đến mức cúi trước ngửa sau.
Không phải đó chứ?
Trên đời này chắc sẽ không có người thật sự cho rằng dùng sức một mình đi áp đảo thế gia số một đó chứ?
Vẫn là câu nói đó!
Nội tình thế gia hơn một nghìn năm là kết quả cố gắng của vô số người qua hơn mười đời thậm chí mấy chục đời, dựa vào cái gì mà sẽ thua cái nỗ lực hơn chục năm của anh đây?
Điều đó có thể không?
Khả năng không phải là hoàn toàn không có.
Một phần triệu...
“Ha ha ha, thú vị! Quả thực rất thú vị!”
Diệp Lăng Thiên rất thích nhìn thấy hình ảnh “con kiến hôi” đang vùng vẫy này.
Hơn nữa là giãy dụa trước mặt rồng.
“Được được được, Chu Oánh Oánh hôm nay tôi muốn xem con trai của bà có năng lực thông thiên tới cỡ nào?”
Ánh mắt Diệp Lăng Thiên lạnh lùng: “Diệp Thiên?”
“Có, gia chủ!”
Diệp Thiên được xưng là thủ môn trẻ tuổi của Diệp tộc tiến lên một bước.
Cũng là tiêu chí cho thử thách năm ngoái!
“Đánh bại cậu ta!”
Diệp Lăng Thiên hạ lệnh.
“Oành!”
Vừa dứt lời, Diệp Thiên liền khởi động, hai chân đạp một cái, trên sàn nhà bỗng chốc xuất hiện hai dấu chân thật sâu.
Diệp Thiên phóng lên trời, hung hăng nện một quyền về phía Diệp Quân Lâm.
Dưới quyền này, sóng khí cuồn cuộn, mỗi người đều cảm nhận được hơi khí nóng rực xẹt qua hai má, thậm chí cứ như lưỡi dao cứa vào.
Đây chính là Diệp Thiên, thiên tài võ đạo.
Đã tu luyện tới loại tình trạng này rồi.
“Yếu quá!”
Diệp Quân Lâm khẽ nói một tiếng.
“Rầm!”
Anh đạp một phát đã đá bay Diệp Thiên từ giữa không trung ra ngoài.
“Rầm!”
Diệp Thiên bay ra xa mấy chục mét, đập mạnh vào con sư tử thạch trước cửa Diệp gia, sau khi ngã xuống đất liền bất động.
Chấn động!
Toàn trường chấn động!
Diệp gia ai cũng không ngờ rằng Diệp Quân Lâm lại là một cao thủ võ đạo!
Ngay cả Chu Oánh Oánh mấy người bọn họ cũng không ngờ tới.
“Cái... Cái này...”
Trên dưới Diệp gia biến sắc hết lượt.
“Yếu quá!”
“Gọi người mạnh nhất của Diệp gia ra ngoài đánh đi!”
Diệp Quân Lâm nhìn thẳng Diệp Lăng Thiên.