Chỉ nghe Khương Di Quân hét lên như mắc chứng cuồng loạn.
“Hít!”
Lời này vừa phát ra, toàn trường nhao nhao hít sâu một hơi.
Hơn trăm cao thủ vừa mới định ra tay dừng bước hết lượt, hóa đá tại chỗ.
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Giống như bức tượng đá.
Lăng Thiên Long trốn trong góc mỉm cười.
Lần này các người chọc nhầm người rồi!
Người này thật sự có thể một mình trấn áp toàn bộ đại tộc hào môn Kinh Thành.
Lăng Thiên Long anh ta có thể biến thành bộ dạng như này, chủ yếu là vì gặp phải người này đó.
Vẻn vẹn một phút!
Tất cả mọi người sững sờ suốt một phút!
“Côn... Côn Luân Chiến thần...”
Có người hung hăng nuốt nước bọt.
Lăng Thiên Long cao giọng nói: “Đúng, không sai! Đứng trước mặt các người chính là Chiến thần trấn quốc Đại Hạ ta - Côn Luân! Lăng Thiên Long kính chào Chiến thần Côn Luân!”
“Khương Di Quân kính chào Chiến thần Côn Luân!”
Cùng với tiếng nói khẳng định của hai người.
Long Cuồng Phong bụp một tiếng ngã xuống đất.
Cao Thanh Dự liêu xiêu ngồi xuống ghế.
Tròng mắt của mọi người như muốn bay ra ngoài.
Chiến thần Côn Luân?
Vậy mà chính là Diệp Quân Lâm?
Không nhầm đó chứ?
Khương Văn Hán và Khương Chiếu Không nhìn Diệp Quân Lâm, rồi lại nhìn con gái, hai người cuối cùng cũng hiểu tại sao sau khi Khương Di Quân trở về lại đưa ra quyết định kia.
“Thì ra Thiên Long và Di Quân không phải tình cờ đυ.ng phải Chiến thần Côn Luân, chúng nó đi tìm Diệp Quân Lâm kia mà!
“Chả trách Diệp Quân Lâm lại có thể cược với Diệp Lăng Thiên? Thì ra cậu ta thật sự không để Diệp gia vào mắt!”
“Tôi cũng hiểu tại sao Diệp Quân lâm lại bỗng nhiên biến mất rồi? Cậu ta là tới Bắc cảnh tiêu diệt Huyết Vương điện còn gì! Cho nên lúc con của cậu ta sinh ra cậu ta mới không về được, cũng bỏ lỡ mất canh bạc với Diệp gia!”
...
Trong nháy mắt, mọi người đều sắp xếp mọi thứ rõ ràng.
Long Cuồng Phong cũng hiểu vì sao Tiêu Thấm lại không thể đắc tội được...
Lần này không ai có thể cứu vãn rắc rối này.
Rất có thể ngay cả Long gia cũng phải gặp nạn.
“Bụp!”
“Bụp!”
...
Mọi người lần l khác quỳ xuống.
“Trên dưới Lăng gia xin ra mắt Chiến thần Côn Luân!”
“Trên dưới Khương gia xin ra mắt Chiến thần Côn Luân!”
“Trên dưới Cao gia xin ra mắt Côn Luân chiến thần!”
...
Cảnh tượng rung động đến cực điểm.
Chỉ có Cao Thanh Dự đứng nguyên tại chỗ như cái xác, không biết phải làm sao.
Anh ta cuối cùng cũng hiểu được Diệp Quân Lâm đưa Lý Tử Nhiễm đến Kinh Thành, muốn giải thích cho cô như thế nào.
Anh ta thế mà lại đi cướp vợ và con của Chiến thần Côn Luân?
“Con đang làm gì vậy? Còn không quỳ xuống?”
Cao gia sốt ruột, vội vàng hô với Cao Thanh Dự.
Cao Thanh Dự bụp một tiếng quỳ rạp xuống đất: “Chiến thần tôi sai rồi, tôi không nên...”
Diệp Quân Lâm cười lạnh một tiếng nói: “Tuy anh không xứng với cái danh quân tử, nhưng ít nhất anh đã nói lay động được mấy người Tử Nhiễm đến Kinh Thành, tôi tha cho anh một lần vậy!”
“Cảm ơn Chiến thần!”
Cao Thanh Dự quỳ trên đất, liên tục dập đầu.
“Mọi việc phải chú ý quy củ, không được độc đoán như vậy nữa được chứ? Lại còn lấy vợ lẽ? Coi mình là hoàng đế cổ đại à? Anh có tư cách đó không? Một ngày nào đó, sẽ có người trị tật xấu của anh thôi!”
Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói.
Long Cuồng Phong liên tục dập đầu.
“Không dám! Tôi không dám nữa!”
Sau đó, Diệp Quân Lâm đưa Tiêu Thấm rời khỏi nơi này.
Hôm nay đối với các đại hào môn vọng tộc ở Kinh Thành mà nói là một ngày chấn động hồn phách.
Bọn họ cũng biết được vì sao Tần gia bị san bằng, bởi vì Tần Vấn Thiên chính là Chiến vương Thanh Long.
Cuối cùng Long Cuồng Phong bị phế được khiêng về thế gia Long gia.
Long Cuồng Phong không nói một lời, căn bản không dám nói ra chân tướng của sự việc.
“Ai đã phế cháu trai của tôi? Tôi nhất định truy cứu đến cùng!”
Giá chủ Long gia Long Chiến Dã điên cuồng quát.