Không ai ngờ rằng Diệp Quân Lâm lại hộc máu.
Bao gồm cả chính anh.
Diệp Quân Lâm lau máu tươi ở khóe miệng, vẻ mặt không thể tin được.
Anh cảm nhận được những thay đổi cơ thể.
Rất suy yếu, trước mắt thậm chí còn mờ đi
Anh bị thương sao chứ?
Không thể nào!
Mặc dù chiến đấu với Huyết Vương điện một năm rưỡi, nhưng anh chưa từng bị thương, không ai thực sự làm thương anh.
Chẳng lẽ là...
Diệp Quân Lâm đột nhiên nhớ tới...
Thời khắc cuối cùng tiêu diệt Huyết Vương điện, Diệp Quân Lâm một mình đấu với điện chủ Huyết Vương điện cùng với tứ đại Huyết Vương.
Kết quả, Diệp Quân Lâm cười đến cuối cùng, điện chủ Huyết Vương điện cùng tứ đại Huyết Vương đều chôn vùi dưới tay anh.
Nhưng trước khi chết, điện chủ Huyết Vương điện nói với anh: “Tôi ở bên dưới chờ cậu!”
Lúc ấy, Diệp Quân Lâm chỉ coi đó là nhanh mồm nhanh miệng, không để ý.
Hiện giờ cơ thể xuất hiện tình huống này...
Anh lập tức hiểu.
Có vẻ anh đã bị trúng độc!
Huyết Vương điện là thế lực ngầm khủng bố nhất phương Tây, bọn họ làm việc không từ thủ đoạn.
Loại chiêu trò hạ độc thấp hèn này là không thể bình thường hơn...
Nhưng độc gì mà có thể gieo trên người anh một cách thần không biết quỷ không hay, mãi đến giờ phút này mới có phản ứng?
“Khụ khụ...”
Diệp Quân Lâm ho khan hai tiếng, ho ra đều là máu.
Độc này thật khủng khϊếp nha!
Người biết rõ thực lực của Diệp Quân Lâm đều biết, thể chất của anh mạnh bao nhiêu?
Bách độc bất xâm thì không nói, phần lớn độc tố đối với anh là không có bất kỳ tác dụng gì.
Sáu năm trước, anh bị hạ độc cũng không phải một lần hai lần.
Nhưng không lẫn nào giống như lần này.
Có lẽ vào giây phút cuối cùng, điện chủ Huyết Vương điện đã chết hạ độc mình, muốn đồng quy vu tận đây mà.
Có lẽ mục đích của cả Huyết Vương điện chính là muốn gϊếŧ chết anh!
Thật độc ác!
“Anh… Anh không sao chứ...”
Lý Tử Nhiễm và Phương Tử Tình phản ứng lại, vội vàng hỏi.
Cao Thanh Dự giật nảy mình.
Anh ta chính là nhẹ nhàng đẩy một cái, cũng đâu có dùng sức, mà lại hộc máu?
“Anh đã làm gì vậy? Sao lại thành ra thế này?”
Lý Tử Nhiễm nức nở hỏi.
Lúc này, Diệp Quân Lâm quả thực quá thê thảm.
Sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, khóe miệng còn chảy máu tươi, cả người thật sự giống như trở về từ khu tị nạn.
Anh biến mất một năm trời, rốt cuộc anh đã làm gì?
Có phải mình đã trách nhầm anh ấy rồi không?
Chẳng lẽ anh là đi làm chuyện gì lớn gì sao?
Diệp Quân Lâm cười cười: “Anh không sao!”
Sau đó, anh điều chỉnh cơ thể, mạnh mẽ cưỡng chế độc tố trong người, sắc mặt nhanh chóng trở lại bình thường.
“Cha không sao rồi...”
Quân Quân vui vẻ hô.
“Anh rốt cuộc là ai? Mau trả lại con gái tôi lại cho tôi!”
Cao Thanh Dự lạnh mặt, muốn cướp em bé từ trong tay Diệp Quân Lâm.
Diệp Quân Lâm thuận thế tránh ra, anh ta liền nhào vào không trung.
“Con của anh? Đánh rắm! Mẹ nó này là con của tôi!”
Diệp Quân Lâm tức giận nói.
Gương mặt Cao Thanh Dự khó coi đến cực điểm, nghẹn thành màu đỏ tím.
Hôn ước của anh và Lý Tử Nhiễm là Lâm lão gia tử tự mình quyết định.
Cả Kinh Thành, thậm chí rất nhiều người ở cả Đại Hạ đều biết chuyện này.
Lý Tử Nhiễm chính là người phụ nữ của anh ta.
Lúc này lại có người tự dưng nhào ra, muốn cướp đứa nhỏ.
Sao anh ta có thể chịu đựng được?
Cao Thanh Dự gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Quân Lâm.
Anh ta cũng là người luyện võ từ nhỏ, sát với người đứng hai trên bảng Công tử, Lăng Thiên Long.
“Anh đang tìm chết đấy à!”
“Mau đưa em bé cho tôi!”
Lâm Phụng Tiên cũng không đồng ý.
Bầu không khí súng ống lên nòng hiện lên.
Lý Tử Nhiễm và Phương Tử Tình vội vàng ngăn cản: “Anh, Cao tiên sinh đừng kích động! Anh ấy, bọn em đều quen!”
“Anh ta là ai?”
Lâm Phụng Tiên hỏi.
“Anh ấy chính là Diệp Quân Lâm!”
Lâm Phụng Tiên lập tức nổi giận: “Chính là thằng súc sinh vứt bỏ vợ con và mẹ mình đó?”