Diệp Dương là thủ lĩnh của quân đoàn Thương Lang ở Bắc Cảnh, anh không thể khiêu chiến được.
Diệp Phi là đại nguyên một phương, cũng không có cách nào.
Về phương diện võ thuật, thủ môn của Diệp gia Diệp Thiên, có lẽ còn có hy vọng.
Về phương diện thương mại, một phần hai mươi của Diệp Thần cũng có chút hy vọng.
Tất nhiên chỉ là hy vọng.
Chuyện cha con đánh cược, rất nhiều người ở Đại Hạ đều biết.
Hơn nữa bên Kinh Thành đã có không ít người đến xung quanh cửa lớn Diệp tộc.
Bao gồm đám người Khương Di Quân, Lăng Thiên Long.
Ngay cả Tần Bắc Sơn, Tiêu Thấm cũng đến.
Không giống như những người khác, bọn họ đến xem Diệp Quân Lâm áp chế Diệp tộc.
Suy cho cùng thì bọn họ cũng đã biết thân phận của Diệp Quân Lâm.
Phần lớn còn lại đương nhiên là đến xem náo nhiệt.
La Quân Hào là đến thương tiếc cho người anh em.
Anh ta ngược lại hy vọng Diệp Quân Lâm không nên xuất hiện mà hãy trốn xa.
“Được rồi, thời gian đã đến, Diệp Quân Lâm vẫn không thấy xuất hiện! Cậu ta đã từ bỏ thử thách! Đây là một tên hèn nhát, nhát gan, không xứng bước vào Diệp gia ta!”
“Từ giờ trở đi! Tước đoạt họ của Diệp Quân Lâm, từ nay về sau, cậu ta không thể mang họ Diệp nữa!”
Quản gia Diệp tộc nâng cao giọng tuyên bố.
Từ giờ khắc này trở đi, Diệp Quân Lâm sẽ trở thành trò đùa lớn nhất.
Bị đóng đinh vào cột ô nhục!
Nắm đấm của Tiêu Thấm nắm chặt, thấp giọng nói: “Anh rể, sao anh còn không xuất hiện vậy? Anh mau xuất hiện đi chứ!”
Khương Di Quân hít sâu vài hơi, cô ta rất chờ mong bạch mã hoàng tử trong lòng mình lấy tư thế của thiên thần đi đến Diệp tộc.
Nhưng Diệp Quân Lâm đã biến mất mấy tháng rồi.
Khả năng xảy ra là quá nhỏ.
Diệp Lăng Thiên còn cố ý đón Chu Oánh Oánh tới.
Giờ phút này, ông ta nhìn về phía Chu Oánh Oánh, cười lạnh nói: “Giờ bà có cái gì muốn nói không? Ha ha!”
“Hay là vẫn như trước đây?”
“Bà sẽ đưa Diệp Quân Lâm tới cửa lớn Diệp tộc tôi, hô to rằng con trai bà là quân lâm thiên hạ, vô địch thế giới. Diệp gia tôi chỉ có thể ăn năn sám hối?”
Nghe thấy lời chế giễu như vậy, Chu Oánh Oánh cúi đầu, vẻ mặt ấm ức.
Bà cũng muốn!
Nhưng đây là một hy vọng xa vời!
Hiện giờ bà không cầu gì khác, chỉ cầu Diệp Quân Lâm có thể đường đường chính chính xuất hiện.
Cho dù xảy ra chuyện gì, đó cũng là đàn ông đầu đội trời chân đạp đất!
Không thẹn với lòng!
Trốn như vậy, quá không nên!
Một số phẩm chất riêng còn quan trọng hơn cuộc sống!
Long Ngạo Tình nhìn Chu Oánh Oánh cười lạnh nói: “Con trai Chu Oánh Oánh bà chính là một trò cười! Đó là một nỗi ô nhục! Cậu ta căn bản không xứng mạng họ Diệp! Càng không xứng so sánh với Diệp Thần con trai tôi!”
“Diệp gia đã đường đường chính chính cho bà cơ hội! Nếu con trai bà rất mạnh, vượt qua thử thách là có thể bước vào Diệp tộc, ngay cả bà cũng có thể bước vào Diệp gia, trở lại bên cạnh Lăng Thiên!”
Người xung quanh nhao nhao hô: “Không hổ là thế gia đứng đầu Đại Hạ, khí phách và sự bao dung này thật sự là hiếm thấy nha!”
Chuyện Diệp gia tiếp nhận Diệp Quân Lâm khiêu chiến đã được khen ngợi nồng nhiệt ở Đại Hạ.
Long Ngạo Tình đắc ý cười, thuận tiện chuyển đề tài: “Nhưng mà, con trai bà đừng nói là khiêu chiến thành công, ngay cả dũng khí khiêu chiến cũng không có! Cậu ta là một kẻ hèn nhát, vô dụng! Nghe nói còn vứt bỏ cả vợ con và mẹ để chạy trốn nữa!”
“Căn bản không xứng làm một thằng đàn ông! Cậu ta không đáng được sống!”
Đối mặt với sự sỉ nhục của Long Ngạo Tình, móng tay Chu Oánh Oánh xiết chặt trong lòng bàn tay chảy máu.
Nhưng bà căn bản không thể phản bác!
Đó là sự thật!
“Diệp tộc tôi là thế gia đứng đầu Đại Hạ, thật ra chưa chắc đã làm gì cậu ta, chỉ cần đến khiêu chiến, có cái dũng khí này là đủ rồi, dù có thất bại cũng không sao cả, cũng không nhất định phải gϊếŧ cậu ta.”
Long Ngạo Tình cười lạnh nói.
“Nhưng mà, cậu ta ngay cả dũng khí khiêu chiến cũng không có?”
“Nói ai không có?”
Đột nhiên có tiếng quát lạnh truyền đến.