Vùng cực bắc của Bắc cảnh.
Trên cánh đồng băng mênh mông vô tận, khói thuốc súng còn chưa tan, khắp nơi đều là xác chết.
Diệp Quân Lâm cùng các anh em vừa mới đánh lui Huyết Vương điện bằng một cuộc tấn công mãnh liệt, đang nghỉ ngơi hồi phục.
Diệp Quân Lâm ngồi trên một tảng đá lớn, đang hút thuốc.
“Hửm?”
Đột nhiên, anh hoảng sợ.
Cả người đổ mồ hôi lạnh!
Đó là một cảm giác chưa từng có.
Là cảm ứng đặc biệt về mặt tâm linh.
Toi rồi!
Có chuyện gì đó không ổn!
Đó là một linh cảm mạnh mẽ!
Mẹ và Lý Tử Nhiễm tuyệt đối đã xảy ra chuyện gì rồi!
Nhưng mệnh lệnh lần này là cấp bậc cao nhất của Đại Hạ, cũng mang tính bảo mật cao nhất.
Tuyệt đối không thể điều động một số người bảo vệ vì chuyện riêng tư của anh
Hy vọng duy nhất chỉ ký thác trên người Đoàn Thiên Dương.
Nhưng anh hiểu được, thực lực của Đoàn Thiên Dương có hạn.
Nếu như cố ý bị nhắm vào, Đoàn Thiên Dương cũng không giữ được.
Không hay!
Tử Nhiễm và mẹ tuyệt đối có nguy hiểm!
Diệp Quân Lâm bắt đầu luống cuống!
Nó đến nỗi anh phải đổ mồ hôi lạnh.
Nhưng thời điểm quan trọng này anh cũng không về được thì làm sao bảo vệ người nhà?
Chỉ có một lựa chọn giữa nhà nước và gia đình.
Kỳ thật tình huống của Diệp Quân Lâm là tình huống của rất nhiều chiến sĩ ở Đại Hạ.
Vì vác nhiệm vụ trên người mà không thể trở về hiếu thảo với cha mẹ, chăm sóc cho vợ con.
Thậm chí bỏ lỡ một số khoảnh khắc rất quan trọng trong cuộc sống.
Có đôi khi cho dù ở bên cạnh người nhà, đột nhiên nhận được mệnh lệnh cũng sẽ không nói lời nào đã ra đi...
Sẽ khiến gia đình thất vọng, sẽ khiến người yêu lạnh nhạt, sẽ khiến bạn bè và bạn học xa lánh ...
Không được hiểu, bị hiểu lầm.
Nhưng các chiến sĩ cũng không còn cách nào khác.
Rất bất lực.
Khóc không ra nước mắt!
Bọn họ phải bảo vệ cửa biên giới quốc gia, như vậy mới có gia đình yên ổn được chứ...
Không chỉ quân nhân, mà cả những người trong nhiều ngành nghề cũng đều có trường hợp như vậy.
Yên lặng cống hiến cho Đại Hạ, nhưng vẫn bị hiểu lầm...
Thời đại này, phút phút giây giây đều cần có người làm cống hiến.
Ở những nơi bạn không biết, có những người âm thầm cống hiến cho tất cả.
Nào có năm tháng êm đềm gì đó, chẳng qua là có người đang gánh trọng trách trên vai tiến về phía trước.
Một cuộc sống tốt đẹp và ổn định là sự hy sinh của nhiều người để đổi lấy.
Giống như Diệp Quân Lâm trước mắt vậy.
Vì tiêu diệt Huyết Vương điện, vì an nguy của Đại Hạ.
Anh phải từ bỏ gia đình...
Ngay cả khi bụng Lý Tử Nhiễm còn có một em bé sắp chào đời.
Anh cũng phải từ bỏ.
Từ bỏ mà không có bất kỳ lời phàn nàn nào.
“Chiến Thần, vì chị dâu và dì, chúng ta bất chấp mệnh lệnh một lần gϊếŧ trở về đi!”
Nhóm Thanh Long nhìn ra sắc mặt Diệp Quân Lâm không đúng, lập tức xin anh.
“Đúng, Chiến thần, làm trái mệnh lệnh một lần đi! Chúng ta quay về bảo vệ chị dâu!”
“Chúng tôi sẵn sàng tiếp nhận bất kỳ hình phạt nào!”
Bạch Hổ dính máu đầy người, quỳ gối trước mặt Diệp Quân Lâm.
Bọn họ thật sự không muốn nhìn thấy hai người Lý Tử Nhiễm gặp nguy hiểm.
“Bịch!”
“Bịch!”
...
Tất cả mọi người khác nhao nhao quỳ rạp xuống đất, cầu xin Diệp Quân Lâm.
Diệp Quân Lâm ngẩng đầu lên, không để nước mắt chảy ra.
Anh cắn răng nói: “Quân lệnh như núi! Không ai có thể chống lại! Đặc biệt là tôi, phải làm gương! Chuyện này ai cũng không được nhắc tới!”
Khi anh mặc bộ trang phục này, bước vào chiến trường vào thời khắc này.
Anh không còn là con trai của bất cứ ai, không còn là chồng của bất cứ ai, cũng không phải là cha của bất cứ ai.
Anh là một chiến sĩ đanh thép của Đại Hạ!
Phải từ bỏ tất cả các cảm xúc cá nhân!
Chu Tước đã khóc thành tiếng: “Vậy phải làm sao? Dì và chị dâu bây giờ hoàn toàn nằm trong nguy hiểm! Một tháng trôi qua rồi, đám người kia tuyệt đối đã ra tay!”
“Chẳng lẽ chúng ta cứ trơ mắt nhìn hay sao?”
“Báo, Huyết Vương điện lại tập kích!”