Bây giờ mọi người càng thêm tò mò.
Nhưng có một điều.
Họ không muốn một số người vô danh đến làm sĩ quan huấn luyện.
Ít nhất cũng phải thuyết phục được bọn họ!
Đám người Diệp Chính đứng lại gần nhau, cười lạnh nói: “Các anh em, nếu không phải mấy vị mạnh nhất Nam Cảnh làm sĩ quan huấn luyện, trại huấn luyện này tôi cảm thấy chả có ý nghĩa gì.”
Lý Lang đến từ Tây Bắc cười lạnh nói: “Chả thế à, tôi mong tứ đại Sát thần sẽ tới, nếu không phải bọn họ, trại huấn luyện này có ý nghĩa gì chứ? Nói không chừng sĩ quan huấn luyện còn không mạnh bằng tôi ấy chứ!”
“Đây cũng đúng, có ai đến tham gia trại huấn luyện là kẻ yếu không? Cũng không phải tùy tiện người nào đó đều có thể làm sĩ quan huấn luyện!”
“Ngày mai, khi Sĩ quan huấn luyện tới, chúng ta chuẩn bị cho người đó một món quà gặp mặt đi? Nếu người đó không đạt yêu cầu thì cút về!”
Diệp Chính đề nghị.
Lý Lang lập tức đồng ý: “Được, ý tưởng này là hay! Cho người đó biết tay!”
“Chúng ta phải kháng nghị bằng cách này, để Nam Cảnh tìm sĩ quan huấn luyện tốt nhất cho chúng ta!”
Năm mươi người nhanh chóng đạt được ý kiến thống nhất.
Ngày hôm sau.
Tiêu Tuyệt Trần tự mình đến mời Diệp Quân Lâm.
“Chị dâu, em mượn lão đại một ngày được chứ?”
Tiêu Tuyệt Trần cười nói.
Lý Tử Nhiễm gật đầu: “Đương nhiên là được. Nhưng mà, cậu đi theo tôi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Tiêu Tuyệt Trần đầy tò mò đi theo.
“Tuyệt Trần, cậu là anh em tốt của Quân Lâm đúng không?”
Lý Tử Nhiễm hỏi.
“Chị dâu, em và lão đại là anh em sống chết có nhau!”
Tiêu Tuyệt Trần kích động nói.
Không chỉ anh ta, mà tổng chỉ huy của chín chiến khu lớn và thủ hộ của tứ đại quốc môn đều có tình bạn sống chết bên nhau với Diệp Quân Lâm.
Đều từng được Diệp Quân Lâm cứu trong núi thây biển máu.
“Vậy cậu có muốn thấy anh ấy gặp chuyện không may không?”
Tiêu Tuyệt Trần lập tức nói: “Đương nhiên là không muốn! Lão đại tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì!”
“Cậu hẳn cũng biết chuyện cuộc hẹn một năm giữa anh ấy và Diệp gia đúng chứ? Diệp gia đưa ra bốn tiêu chuẩn, trước mắt khía cạnh Quân Lâm có thể có hy vọng chính là kinh doanh. Nhưng anh ấy không muốn tiến thủ, căn bản không coi trọng chuyện này. Chị dâu muốn cậu khuyên nhủ Quân Lâm, bảo anh ấy chú ý tới chuyện này đi, ít nhất phải cố gắng chứ.”
Lý Tử Nhiễm nói lời thành khẩn.
“Chuyện này à, đối với lão đại mà nói căn bản không là chuyện to tát gì cả!”
Tiêu Tuyệt Trần giật mình, còn tưởng là chuyện gì nữa chứ...
Chỉ là chuyện khiêu chiến với Diệp gia mà thôi!
Đừng nói là Diệp Quân Lâm, cho dù là anh ta cũng dễ dàng hoàn thành.
“Hả? Không là chuyện gì to tát?”
Lý Tử Nhiễm ngẩn người.
Tại sao anh em của Diệp Quân Lâm và anh đều có cùng tính cách vậy?
Căn bản không coi trọng chuyện này...
“Tuyệt Trần, có phải cậu không biết Diệp tộc Kinh Thành không? Không hiểu tình cảnh của Quân Lâm đúng chứ?”
Lý Tử Nhiễm cảm thấy Tiêu Tuyệt Trần chỉ là người bình thường.
Căn bản không tiếp xúc được với cấp độ như Diệp gia.
Càng không biết tới sự tồn tại của Diệp tộc Kinh Thành.
“Chị dâu, yên tâm đi, em sẽ khuyên lão đại! Cam đoan anh ấy sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này thôi!”
Tiêu Tuyệt Trần lập tức phản ứng lại.
“Ừm, cậu khuyên bảo anh ấy cho tốt, tôi nói anh ấy đều không nghe, các người là anh em, nói chuyện anh ấy sẽ nghe thôi!”
Lý Tử Nhiễm nói.
Cô ôm hy vọng với đám anh em này của Diệp Quân Lâm.
Xem ra chính là người thường mà.
Tiêu Tuyệt Trần trở lại xe, nói chuyện này với Diệp Quân Lâm.
“Lão đại, khi nào anh mới nói thân phận cho chị dâu vậy?”
Tiêu Tuyệt Trần hỏi.
“Chờ tôi đích thân đến cửa lớn Diệp gia, tôi sẽ nói cho Tử Nhiễm biết. Hiện tại trong lúc cô ấy mang thai, tốt hơn hết là nên ổn định một chút!”
Diệp Quân Lâm nói.
“Tôi hiểu rồi! Lão đại, trại tập huấn lần này có mấy thanh niên của Diệp gia đó.”
Tiêu Tuyệt Trần nghĩ đến mấy người Diệp Chính.
“Ha ha ha, thú vị rồi đây.”
Nụ cười trên khóe môi Diệp Quân Lâm càng thêm sâu.