Anh ta đã bất chấp những thứ khác.
Chính anh ta có thể chịu nhục, thậm chí quỳ xuống trước Diệp Quân Lâm.
Nhưng tuyệt đối không thể chịu đựng được việc Khương Di Quân bị phủ nhận.
Anh ta tràn đầy khí thế sấm sét vạn quân, từng bước từng bước áp về phía Diệp Quân Lâm.
Nhớ tới đủ loại chuyện trước đó, anh ta hận không thể gϊếŧ Diệp Quân Lâm.
“Thiên Long!”
Đám người Khương Di Quân muốn ngăn cản, đã không còn kịp nữa rồi.
“Bốp!”
Chỉ nghe một tiếng tát trong vắt vang lên.
Mọi người đều choáng váng.
Ngay cả Lăng Thiên Long cũng bị sốc.
Bởi vì người bị đánh chính là Lăng Thiên Long.
Đó là điều mà mọi người đều không mong đợi.
Lăng Thiên Long cũng không kịp phản ứng.
“Anh… Anh dám đánh tôi?”
Lăng Thiên nhìn thẳng Diệp Quân Lâm.
“Bốp!”
“Bốp!”
“Bốp!”
...
Diệp Quân Lâm trái phải mở cung, liên tục thưởng cho Lăng Thiên Long mấy cái tát vào mặt.
Mọi người đều choáng váng.
Thật sự dám ra tay...
Rất nhanh, mặt của Lăng Thiên Long sưng phù như đầu heo, khóe miệng còn có máu tươi tràn ra.
Anh ta đứng trước mặt Diệp Quân Lâm, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm một.
Một luồng tức giận ngập trời bắn ra từ người anh ta.
“Tôi gϊếŧ chết anh!”
Lăng Thiên Long như lên cơn điên, nhất định phải gϊếŧ chết Diệp Quân Lâm.
“Không được đâu...”
Mấy người Khương Di Quân vội vàng tiến lên, ôm chặt lấy Lăng Thiên Long.
Nếu gϊếŧ Diệp Quân Lâm.
Vậy Diệp gia sẽ trách tội mất!
Đến lúc đó ai cũng không gánh nổi...
Sự khuyên bảo của bọn họ đã dội cho Lăng Thiên Long một chậu nước lạnh, làm cho anh ta tỉnh táo hơn nhiều.
Nghĩ đến lời Diệp Thần cảnh cáo, anh ta chỉ có thể nhịn.
“Anh… Anh chờ đó cho tôi, sớm muộn gì cũng có một ngày anh sẽ chết trong tay tôi!”
Lăng Thiên Long để lại một câu rồi xoay người rời đi.
Sắc mặt Khương Di Quân phức tạp nhìn Diệp Quân Lâm.
Theo lý mà nói, sau khi xé bỏ hôn ước, cô ta đã không còn bất kỳ liên quan gì đến Diệp Quân Lâm.
Nhưng trong lòng cô ta không phục.
Cô ta thề sẽ để Diệp Quân Lâm nhìn thấy mặt đẹp nhất của cô ta, khiến anh hối hận.
Sau khi nhóm người này rời đi, Thanh Long đi ra.
“Lão đại vừa rồi nên để cho tôi lên!”
“Tôi muốn đánh tan cái bảng công tử Kinh Thành, từ đầu đến cuối luôn! Để Tần gia biết cái gì gọi là hối hận!”
Thanh Long hiển nhiên là mắc nghẹn ngụm tức.
“Yên tâm đi, đến lúc đó không thiếu cơ hội của cậu đâu!”
Diệp Quân Lâm cười cười.
Đám người Khương Di Quân trở về Kinh Thành.
Mà chuyện cô ta và Diệp Quân Lâm xé hủy hôn ước cũng nhanh chóng được lan truyền khắp nơi.
Thậm chí còn truyền đến lỗ tai Diệp Lăng Thiên.
“Vậy mà để cho người ta tới từ hôn? Đúng là đồ bỏ đi, Diệp Lăng Thiên tôi sao lại có cốt nhục như vậy cơ chứ?”
Diệp Lăng Thiên cực kỳ tức giận.
Cảm thấy Diệp Quân Lâm không có năng lực nên mới để cho người ta từ hôn.
“Chính xác, quá mất mặt rồi! Mặc dù nó là con riêng, nhưng vẫn đại diện cho thể diện của Diệp gia ta mà!”
“Lần này hôn ước bị xé bỏ, khiến chúng ta ở Kinh Thành đều thành chuyện cười rồi!”
Những người khác tỏ ra không hài lòng.
Long Ngạo Tình nói: “Đúng vậy, dù là chúng ta không nói nhưng người khác đều cho rằng thằng đó có liên quan đến Diệp gia chúng ta!”
“Ví dụ như Lăng Thiên Long bị thằng con hoang này tát cho sưng cả mặt lên, nhưng thật sự không dám đánh trả, chỉ có thể nhịn!”
Diệp Lăng Thiên nghe vậy, lập tức nói: “Cái này sao mà được, sao có thể để thằng con riêng này gắn mác Diệp gia đi làm việc được chứ? Cứ như vậy, những người khác cũng không dám động đến nó, nó chẳng phải là muốn làm gì thì làm sao?”
Diệp Thần tranh luận: “Nhưng mà thưa cha, dù sao anh ta cũng có quan hệ với Diệp gia mà, nói lớn ra thì chính là thể diện của Diệp gia đó!”
Diệp Thần cho là người khác không thể động đến Diệp Quân Lâm, cho nên mới gọi điện cảnh cáo Lăng Thiên Long.
“Ai nói nó là thể diện của Diệp gia? Một năm sau nếu nó khiêu chiến thành công thì mới coi là phải, còn trước mắt, nó và Diệp gia không có bất kỳ quan hệ gì!”