Thảm!
Quá thảm rồi!
Thì ra những thứ Thanh Long phải chịu không ít hơn Diệp Quân Lâm.
Ít nhất Diệp Quân Lâm còn có Lý Tử Nhiễm yên lặng chờ đợi sáu năm.
Nhưng Thanh Long không có gì cả.
Chỉ có gia đình tuyệt tình và vị hôn thê phản bội anh ta.
Chả trách nhiều năm như vậy, Thanh Long cũng chưa từng nhắc tới người nhà một chút nào.
Vì vậy, những người khác cứ cho rằng anh ta là một đứa trẻ mồ côi.
“Tần Chiến Thiên? Chẳng lẽ Tần Chiến Thiên đứng đầu bảng công tử Kinh Thành?”
Chu Tước hỏi.
Cô ta dĩ nhiên là hiểu rõ bảng công tử Kinh Thành như lòng bàn tay.
“Đúng! Không sai! Tần Chiến Thiên có năng lực siêu cường! Ở tất các các phương diện! Đứng đầu bảng công tử Kinh Thành cậu ta là danh xứng với thực!”
“Cậu ta có vốn liếng này, đây cũng là nguyên nhân trên dưới Tần gia đều phải cố gắng bảo vệ cậu ta!”
“Trước khi gặp được mọi người, tôi cho rằng Tần Chiến Thiên là người trẻ tuổi mạnh nhất trên đời này! Nỗi kinh hoàng của cậu ta làm cho tôi cảm thấy sợ hãi! Khi đó bất luận tôi có cố gắng thế nào đều không theo kịp bước chân của cậu ta.”
Thanh Long bất đắc dĩ thở dài.
“Quan trọng nhất là vị hôn thê của tôi lại nói chỉ có người mạnh nhất mới xứng với cô ta, còn tôi không xứng! Nói đời này tôi cũng đừng hòng bắt kịp bước chân Tần Chiến Thiên! Nhưng hết lần này tới lần khác tôi vô lực phản bác, bởi vì Tần Chiến Thiên khi đó thật sự quá khủng bố, một người áp đảo tất cả thế hệ trẻ ở Kinh Thành! Cậu ta sẽ làm cho người ta tuyệt vọng!”
Nói đến đây, Thanh Long giống như phát điên vậy.
“Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn tiện nhân này vùi đầu vào ngực người khác!”
Diệp Quân Lâm nhìn chằm chằm anh ta hỏi.
“Bây giờ cậu còn cảm thấy như thế nữa không? Cậu còn e ngại không?”
Thanh Long đột nhiên cười.
Sau bao năm kinh nghiệm này, anh ta bất luận là thực lực hay tâm thái tinh thần đều đạt tới một cấp độ trước nay chưa từng có.
Tần Chiến Thiên của trước kia, cơn ác mộng của anh ta, anh ta đã không còn sợ nữa.
Kỳ thật trong lòng anh ta rất chờ mong được đánh một trận với Tần Chiến Thiên.
Cho tất cả người Tần gia, cho tiện nhân kia thấy được anh ta mạnh hơn Tần Chiến Thiên.
Quyết định ban đầu của họ là sai!
“Vậy cậu có muốn tới Tần gia không?”
“Có muốn chứng minh cậu mạnh hơn Tần Chiến Thiên không? Cậu có muốn chứng minh cho tiện nhân đó biết sự lựa chọn của cô ta là sai không? Có muốn cho cả Tần gia hối hận không?”
Diệp Quân Lâm liên tục hỏi.
Do dự một chút, Thanh Long vẫn gật đầu.
Đó luôn là mục tiêu của anh ta.
Đó là một trong những giấc mơ của anh ta.
Làm sao có thể không muốn?
Bây giờ chức trách trên vai, anh ta cũng đâu thể đi được.
“Tốt, tôi ủng hộ cậu! Cậu cũng biết đó, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đến Kinh Thành! Đến lúc đó sẽ để cậu bắt tay làm Tần gia trước! Chúng ta khuấy động Kinh Thành cho long trời lở đất!”
Diệp Quân Lâm vỗ vỗ bả vai Thanh Long.
“Lão đại, có anh đứng ở phía sau tôi, tôi không sợ! Trận chiến này tôi nhất định sẽ chứng minh cho mình, chứng minh cho Côn Luân chúng ta!”
Trong đôi mắt Thanh Long rực lửa thiêu đốt.
Anh ta không thể chờ thêm được nữa.
...
Diệp Quân Lâm nói chuyện với các anh em, thời gian nhanh chóng trôi qua.
Mấy người Khương Di Quân ở cửa khu biệt thự chờ đến mệt mỏi.
Nửa tiếng đồng hồ cũng không thấy ai.
Một tiếng đồng hồ cũng chả thấy ai.
Giờ đã qua ba tiếng đồng hồ rồi mà cũng không thấy ai.
Nếu không phải Khương Di Quân gắt gao túm lấy Lăng Thiên Long, sợ là người này sớm nhảy vào lật đổ khu biệt thự rồi.
“Ăn một bữa cơm mà tới ba bốn tiếng? Ai tin, đây là cố ý!”
Tất cả mọi người đang ở trong trạng thái tức giận.
“Di Quân, đợi lát nữa hủy xong hôn ước, anh lại tìm Diệp Quân Lâm tính sổ! Nếu anh ta không dập đầu cho anh mười cái, chuyện này không có xong xuôi đâu!”
Lăng Thiên tức giận quát.
Cuối cùng lại đợi thêm nửa tiếng nữa, Diệp Quân Lâm mới xuất hiện.
“Thật ngại quá, đã để cho các vị chờ lâu rồi!”
Diệp Quân Lâm cười nói.