“Ai nói điểm xuất phát của con trai tôi hoàn hảo?”
Đột nhiên có một giọng nữ lạnh lùng truyền đến.
Hào quang tràn đầy, Long Ngạo Tình giống như nữ vương xuất hiện.
Bà ta tạo nên sự tương phản rõ nét nhất với Chu Oánh Oánh.
“Ngạo Tình lúc trước lựa chọn em là chuyện quá chính xác!”
Diệp Lăng Thiên cười to nói.
Long Ngạo Tình đi tới trước mặt Chu Oánh Oánh, trực tiếp cười lạnh nói: “Chu Oánh Oánh tôi nói cho bà biết một sự thật, bảo đảm nó sẽ là một đã kích khiến bà tan tác tơi bời!”
“Thật ra, Thần Nhi không phải lớn lên trong nhà ấm Diệp tộc! Từ khi sinh ra Thìn Nhi đã bị ném vào vùng đất lạnh lẽo khắc nghiệt ở phương Bắc, từ nhỏ nó cũng không biết thân phận thật sự của bản thân, Diệp gia cũng chưa từng cung cấp bất kỳ sự trợ giúp nào, ngược lại còn thiết lập các chướng ngại trùng trùng điệp điệp trên con đường mưu sinh để rèn luyện nó!”
“Chính Thần Nhi đã dựa vào chính bản tay và trí tuệ của mình để mở ra một con đường máu, tận đến khi trưởng thành, nó vượt qua khóa huấn luyện nên mới được đón về Diệp gia. Thành tích của nó là số một của thế hệ trẻ thời bấy giờ, không ai có thể lay chuyển được!”
“Mà Diệp tộc vì tạo ra khó khăn cho nó đã chi một khoản kinh phí hơn trăm tỉ, số lượng người tổn thất lên tới ba nghìn người!”
“Lúc đầu số người cùng tham gia huấn luyện tổng cộng có tám mươi người, và chỉ có một người có thể đi đến cuối cùng, là Thần Nhi đã gϊếŧ sạch tất cả những người khác để đi ra!”
...
Sau khi nghe những sự chuyện này.
Cả người Chu Oánh Oánh toát mồ hôi lạnh.
Như thế xem ra, trước khi trưởng thành, những gì Diệp Thần trải qua còn thảm hơn Diệp Quân Lâm.
Nếu không chú ý, hắn sẽ chết.
Kiểu đào tạo tàn nhẫn này của Diệp gia mới có thể mài giũa ra một thiên tài.
Nói trắng ra, thành tựu trước mắt của Diệp Quân Lâm đối với Diệp Thần mà nói chín trâu một lông.
“Chỉ với đứa con hoang kia của bà cũng xứng so sánh với Thần Nhi nhà tôi? Không có khả năng đâu!”
Long Ngạo Tình lạnh lùng nói.
Chu Oánh Oánh trầm mặc.
Mặc dù hy vọng Diệp Quân Lâm thắng, nhưng ở trước thực lực tuyệt đối, thật sự vô dụng.
“Lăng Thiên, anh bắt bà ta về là có ý gì?”
Long Ngạo Tình hỏi.
Bà ta không lo lắng tình cũ sẽ nối lại, dù sao bộ dạng này của Chu Oánh Oánh tuyệt đối không tạo ra bất kỳ uy hϊếp nào.
“Tôi là muốn gϊếŧ bà ta!”
Diệp Lăng Thiên nói.
“Được, gϊếŧ sớm đi, giữ lại bà ta cũng vô dụng.”
Long Ngạo Tình lạnh lùng nói.
Chu Oánh Oánh lập tức quỳ xuống đất, cầu xin nói: “Cầu xin các người, có thể kéo dài cho tôi một chút thời gian không? Tôi muốn được nhìn thấy cháu tôi, làm mấy bộ quần áo cho cháu!”
Chín tháng sau, con của Lý Tử Nhiễm sẽ chào đời.
Bà muốn gặp đứa bé...
Ánh mắt Chu Oánh Oánh nhìn về phía Diệp Lăng Thiên, sắc mặt của ông ta thay đổi.
Dù sao Chu Oánh Oánh cũng nắm giữ bí mật của ông ta.
“Vậy được thôi, dù sao bà cũng phải chết, kéo dài cho bà chút thời gian cũng đâu có sao?”
Diệp Lăng Thiên đồng ý.
Long Ngạo Tình cũng không nghĩ nhiều: “Người đâu, nhốt bà ta lại, đừng để chạy mất!”
“Tình Nhi yên tâm đi, bà ta bị nhốt ở Diệp tộc, cho dù người khác có bản lĩnh thông thiên cũng đừng hòng cứu được bà ta đi!”
Diệp Lăng Thiên an ủi.
Sau khi nhốt Chu Oánh Oánh lại, Long Ngạo Tình cười hỏi: “Anh Thiên, ông nói xem thằng con hoang đó liệu có đến cứu tiện nhân này không? Tôi nghe nói thằng đó rất bốc đồng, ngay cả Diệp Nguyên cũng đi cứu, mẹ nó sợ là càng muốn cứu hơn đúng chứ?”
“Cứu người trên địa bàn Diệp gia? Nó lấy gì để cứu? Thực là nực cười!”
Diệp Lăng Thiên cười.
Thằng con hoang đó có bản lĩnh thì đã làm sao?
Ngay cả cửa lớn Diệp gia anh cũng không bước vào được.
Chưa kể đến những thứ khác.
“Tôi ngược lại hy vọng được thấy thằng con hoang đó đến cứu người đó, đó sẽ là một hình ảnh rất thú vị.”
Long Ngạo Tình rất thích nhìn thấy loại hình ảnh loài giun dế giãy dụa này.