Ngô Mộc Lan vội vàng hỏi: “Hả? Điều kiện gì? Thần thiếu gia xin nói!”
Tất cả mọi người tò mò nhìn về phía Diệp Thần.
Diệp Thần nhìn Diệp Quân Lâm cười cười: “Tôi muốn Diệp Quân Lâm quỳ gối trước mặt tôi cầu xin tôi! Nếu anh có thể quỳ từ giờ đến tối, sau đó cầu xin tôi. Có lẽ tôi sẽ bỏ qua cho anh, thậm chí còn cho anh bước vào Diệp gia!”
“Hoặc là Diệp Quân Lâm anh có đủ thực lực, để cho cả Diệp tộc Kinh Thành tán thành, như vậy anh mới có tư cách bước vào Diệp gia.”
Nghe điều kiện khác, mọi người trực tiếp bỏ qua.
Muốn cho tất cả mọi người trong Diệp tộc Kinh Thành công nhận?
Vậy phải đạt đến trình độ nào chứ?
Diệp Quân Lâm làm sao có thể!
Giới hạn cao nhất của anh chính là tập đoàn Quân Lâm sáu năm trước.
Nhưng tập đoàn Quân Lâm ở trước mặt Diệp gia, ngay cả một con kiến cũng chẳng bằng.
Cho nên trong mắt mọi người, Diệp Quân Lâm có thể bước vào Diệp gia, chỉ có một cách: quỳ xuống cầu xin.
Cách này tuy có hơi nhục nhã.
Nhưng để vào được Diệp gia, chút nhục nhã này có tính là gì.
Nói thật, nếu có thể vào Diệp gia, ăn ứt cũng được nữa là, chứ đừng nói chi là quỳ xuống, nói vài câu nhẹ nhàng.
Đó là suy nghĩ của hầu hết mọi người ở đây.
Một khi trở thành một thành viên được Diệp gia công nhận, sẽ trở thành người tối cao nhất, hưởng thụ vinh hoa phú quý vô tận.
Đây căn bản không tính là gì.
Mọi người thậm chí còn muốn trở thành Diệp Quân Lâm.
Lập tức quỳ xuống trước Diệp Thần.
Ngô Mộc Lan nhìn chằm chằm Diệp Thần hỏi: “Thần thiếu gia, nói phải giữ lời đó, nếu Diệp Quân Lâm quỳ xuống cầu xin cậu, cậu có thể đáp ứng lời nói vừa rồi?”
“Ha ha ha, đó là đương nhiên! Diệp Thần tôi có thân phận gì chứ? Nói chuyện nhất định là nhất ngôn cửu đỉnh!”
Diệp Thần cười to nói: “Với lại, ở đây nhiều người nhìn như vậy, tôi có thể làm hại đến mặt mũi của Diệp gia sao?”
“Vậy thì quá tốt rồi!”
Ngô Mộc Lan kích động muốn khóc ra.
Té ra cơ hội leo lên gia tộc đứng đầu là trong tầm tay.
Lúc này, đám người Ngô Mộc Lan, Lý Thiên Hạo nhao nhao nhìn về phía Diệp Quân Lâm: “Con còn đần ra đó làm gì? Mau quỳ xuống cho Thần thiếu gia đi chứ!”
“Đúng vậy, đứa nhỏ này không có mắt nhìn gì cả à? Mau quỳ xuống! Thần thiếu gia nói rồi, chỉ cần con quỳ xuống cầu xin, nói lời mềm mỏng, cậu ấy sẽ để con bước vào Diệp gia!”
Đối mặt với sự thúc giục của mọi người.
Diệp Quân Lâm không chút nhúc nhích, vẫn nhìn chằm chằm Diệp Thần.
“Diệp Quân Lâm, anh không cần làm bộ nữa đâu, tôi biết anh vô cùng khát vọng được bước vào Diệp gia, đến lúc này rồi, anh còn làm bộ cái gì nữa? Tôi nói cho anh biết, cơ hội chỉ có một lần, bỏ qua sẽ không có nữa đâu!”
“Còn nữa, một khi anh quỳ xuống cầu xin tha thứ, mọi sai lầm mà trước đó anh phạm phải tôi cũng sẽ xóa hết! Anh cũng không muốn mẹ và vợ anh vì anh mà xảy ra chuyện gì, đúng chứ?”
Diệp Thần nói.
Lý Tử Nhiễm lo lắng nhìn Diệp Quân Lâm.
Cô sợ Diệp Quân Lâm sẽ quỳ xuống cho Diệp Thần.
Anh là một người nhiều kiêu ngạo như thế mà.
Nếu anh quỳ xuống, Lý Tử Nhiễm cũng sẽ suy nghĩ xem có thể kết hôn hay không.
Khi đó, cô sẽ xem thường Diệp Quân Lâm.
Cô cũng tin rằng Diệp Quân Lâm sẽ không quỳ xuống.
Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác.
Đối mặt với sự cường đại của Diệp Thần, Diệp Quân Lâm sẽ vì cô và mẹ mà chịu thua.
Cô lo lắng...
“Quân Lâm, cậu còn chờ cái gì nữa? Mau quỳ xuống dập đầu nhận lỗi đi, vậy thì chuyện gì cũng sẽ không còn nữa.”
La Quân Hào và Giang Cảnh Minh cũng khuyên nhủ.
Trong mắt hầu hết mọi người, Diệp Quân Lâm chỉ cần quỳ xuống dập đầu là có thể dùng mọi thứ ở đỉnh cao nhất.
Trong mắt mọi người, quỳ xuống căn bản không tính là cái gì...
Nhưng bọn họ làm sao hiểu được.
Ở trong mắt Diệp Quân Lâm, đây chính là tôn nghiêm!
Nó có thể so với tôn nghiêm chiến đấu vì từng tấc đất của đất nước Đại Hạ!
Cả đời này bái trời đất, bái cha mẹ.
Sao có thể chịu khuất phục người khác?